Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 408.2: Ba lần đến thanh lâu.

.Trưởng Tôn Xung dù sao cũng là một người đọc sách, lại là Phò mã, trưởng tử của Quốc cữu công, chạy tới thanh lâu đi mời một ông chủ thanh lâu, điều này tựa hồ có chút quá, nhưng nghĩ đến ngày đó nhạc phụ cũng có thể hạ mình đi mời Mã Chu, vì sao ông ta lại không thể đi mời Hàn Nghệ. Bèn nói: - Phụ thân tự mình đi, ngược lại cũng không phải không được. Vấn đề hắn không ở nhà, phụ thân đi cũng không gặp được người.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Nếu là hắn cố tình, vậy hắn nhất định sẽ xuất hiện ở thời điểm thích hợp. Mặt khác, số lần phụ thân đi càng nhiều, thành ý lại càng đủ, đến lúc đó gặp được Hàn Nghệ, hắn ngược lại sẽ ngại tiếp tục cùng phụ thân cố làm ra vẻ huyền bí, tất nhiên sẽ đã nói là nói hết, hơn nữa còn sẽ hết sức làm tốt việc này.
.Trưởng Tôn Xung suy tư một lát, gật đầu nói: - Được, buổi sáng ngày mai phụ thân liền đi xem thử.
.Buổi sáng hôm sau, Trưởng Tôn Xung liền mang theo tôi tớ tự mình đi tới Phượng Phi Lâu, hôm qua thời điểm Trưởng Tôn Diên đi đã dọa cho Lưu Nga chết khiếp rồi, lần này thì càng thêm nguy, Phò mã gia cũng tự thân xuất mã, thiếu chút nữa là làm cho Lưu Nga sợ tới mức vãi cả linh hồn rồi, chỉ có thể đem lời Hàn Nghệ dặn nàng, để ứng phó một chút, sống hay chết, nàng cũng nghe theo mệnh trời thôi.
.Tuy nhiên Trưởng Tôn Xung thật ra cũng không hề ức hiếp đám người Lưu Nga, chỉ ngồi ở Phượng Phi Lâu một buổi sáng, thấy Hàn Nghệ vẫn chưa trở về, cũng không nói thêm gì, liền đi về nhà.
.Lúc xế chiều, Trưởng Tôn Xung lại đi, nhưng Hàn Nghệ vẫn chưa trở về, ông ta cũng vẫn không nói thêm gì, cười ha hả, vẫn đợi cho đến khi cấm đi lại ban đêm bắt đầu mới rời khỏi.
.Lưu Nga thật muốn thề với ánh trăng, nếu ngày mai Hàn Nghệ còn không trở lại, nàng cũng chuẩn bị đi ra ngoài du ngoạn mấy ngày. Chứ không đợi ở chỗ này thật sự là quá khó chịu rồi, nếu chẳng may ngày mai Trưởng Tôn Vô Kỵ đến đây, vậy nàng chỉ có thể quỳ xuống lấy cái chết tạ tội thôi.
.Đêm đã khuya.
.Tuy rằng hiện giờ gió lạnh kéo tới, nhưng Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y vẫn còn nguyện ý nằm ở bên ngoài võng, thưởng thức bầu trời đêm xinh đẹp. Dù sao thời gian bọn họ gặp nhau thật sự là quá ít, vì vậy môi môt phút, mỗi một giây đều vô cùng quý trọng, không muốn đi nằm ngủ sớm.
.Tiêu Vô Y đột nhiên ngọ nguậy trong ngực Hàn Nghệ, lộ ra vài phần lười biếng, hiện tại nàng hoàn toàn tin Hàn Nghệ thật không hề phong lưu khoái hoạt, lẩm bẩm nói: - Hàn Nghệ, chàng ôm chặt một chút nữa.
.Hàn Nghệ sửng sốt, trên cánh tay không khỏi thêm thêm vài phần lực đạo, đem nàng gắt gao ôm vào trong ngực, lại thấy hai đầu lông mày Tiêu Vô Y lộ ra một tia vẻ u sầu, không khỏi cũng có chút hao tổn tinh thần, ngập ngừng vài lần, mới nói: - Vô Y, nếu không ta đến nói rõ ràng với cha vợ, để ông ấy đem nàng gả cho ta.
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, trong mắt đầy kinh hỉ, cười nói: - Nếu chàng không sợ chết, vậy cứ đi là được rồi.
.Hàn Nghệ rất là thoải mái nói: - Vì nàng, cho dù là một cái mạng, cũng không tính là gì.
.Tiêu Vô Y cảm thấy cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của mình có chút cay cay, sẵng giọng: - Chỉ biết dỗ ta.
.Dừng một chút, nàng lại nói: - Kỳ thật ta cũng muốn sớm ngày có thể quang minh chính đại ở cùng với chàng, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, địch nhân của chàng hiện tại đã nhiều, nếu lại trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Lan Lăng Tiêu thị ta, vậy đối với chàng đối với ta cũng không phải là chuyện tốt. Chàng không cần lo lắng cho ta, kỳ thật thời điểm ở Dương Châu, mỗi khi chàng nói chàng muốn đi buôn bán, ta đều đã cảm thấy vô cùng mất mát, qua một ngày là sẽ tốt thôi.
.Nói xong, nàng đột nhiên lật thân mình một cái, cả người đều úp sấp trên người Hàn Nghệ, vẻ mặt hưng phấn nói: - Hàn Nghệ, ta đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt.
.Cũng không biết là vì cái gì, mỗi khi Hàn Nghệ nhìn thấy ánh mắt này của nàng, liền cảm thấy sợ hãi, nói: - Biện pháp tốt gì?
.Tiêu Vô Y hưng trí dạt dào nói: - Nếu chúng ta hiện tại không thể quang minh chính đại ở cùng một chỗ, vậy sao không đùa mà thành thật.
.Hàn Nghệ mãnh liệt hút một ngụm lãnh khí nói: - Đùa mà thành thật?
.Tiêu Vô Y gật gật đầu.
.- Nghĩa là sao?
.- Ta không phải muốn đường đường chính chính tranh giành thắng chàng một lần sao? Tiêu Vô Y nói.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải là nàng nói giỡn sao?
.- Đương nhiên không phải.
.Tiêu Vô Y nghiêm mặt nói:
.- Ta là vô cùng nghiêm túc đấy, thời điểm ở Dương Châu, ta đã bị chàng nói đến thiếu chút nữa là tự giận mình rồi, Tiêu Vô Y ta từ trước đến nay ân oán rõ ràng, thù này ta nhất định phải báo.
.- Thù?
.Hàn Nghệ cả kinh nói.
.Tiêu Vô Y gật đầu giống như gà con mổ thóc, lại nói: - Trước mặt người ngoài, chúng ta cũng không phải là vợ chồng, chỉ là quen biết mà thôi, đến lúc đó chàng cũng đừng nhường ta, cũng giống với lúc thuê cửa hàng mặt tiền vậy, chàng có thủ đoạn gì thì cứ mang ra sử dụng là được, mọi người đều bằng bản lĩnh của mình. Như thế nào, có phải rất thú vị hay không?
.Hàn Nghệ nghe đến sắp hôn mê rồi, nói: - Nói thật, ta hoàn toàn không thấy thú vị ở đâu cả.
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Không sao, không sao, ta đã quyết định, chính là đùa mà thành thật, ta không chỉ phải chứng minh Tiêu Vô Y ta quản gia có nghệ thuật, cũng không phải là tiên nữ cái này không biết, cái kia cũng không biết, hơn nữa ta còn phải chứng minh ta so với Nguyên Mẫu Đơn càng biết buôn bán hơn.
.Hàn Nghệ có chút lúng túng nói: - Chẳng lẽ không phải đang trưng cầu đồng ý của ta sao?
.Tiêu Vô Y sẵng giọng: - Chàng nghĩ đi nơi nào đó, ta chỉ là nói với chàng một tiếng mà thôi.
.Cái gì? Hàn Nghệ nhìn nàng trừng trưng.
.Tiêu Vô Y nghiêng đôi mắt nhìn sang nơi khác, thầm nói: - Như vậy mới sẽ không để cho người khác nhận thấy được quan hệ của chúng ta a!
.Hắc! Chẳng lẽ nàng không nhìn ra là ta đang vì nàng mà suy nghĩ sao? Hàn Nghệ giận quá thành cười nói: - Được a! Vậy đến lúc đó nàng cũng đừng có khóc mà đến cầu ta.
.Tiêu Vô Y nói: - Ai cầu ai còn không nhất định đâu.
.- Vậy tiệm của nàng, chính nàng tự trang hoàng đi.
.- Vậy chàng đi ra ngoài mà ngủ.
.- Ha hả, ta chỉ là nói giỡn đấy. Thật sự, chỉ là vui đùa, nàng ngàn vạn lần không thể coi là thật a.
.Triền miên qua đi, sáng sớm ngày thứ hai, Hàn Nghệ liền cùng Tiêu Vô Y lưu lưu luyến luyến không nỡ rời khỏi Cô Phong, kỳ thật Hàn Nghệ so với Tiêu Vô Y còn không nỡ hơn. Chỉ có điều nếu hắn còn không quay về ấy mà, việc này có thể đã thành quá quắt rồi, đến lúc đó lại lợn lành chữa thành lợn què mất.
.- Hàn Tiểu ca!
.Khi Lưu Nga nhìn thấy Hàn Nghệ, cả người đều kinh sợ si ngốc, đột nhiên kích động hô to một tiếng:
.- Ngươi ngươi rốt cục đã trở lại.
.Trực tiếp cuống cuồng chạy tới, tư thế kia phảng phất muốn một tay ôm Hàn Nghệ vào trong ngực, rồi hung hăng hôn mấy ngụm.
.- Oa! Lưu tỷ, ta mới đi ra ngoài hai ngày. Tỷ lại nhớ tới ta như vậy a! Không phải là tỷ yêu thầm ta đó chứ.
.Hàn Nghệ thụ sủng nhược kinh a!
.Lưu Nga ngửa đầu cả giận nói: - Ngươi ít ở trong này nói hươu nói vượn thôi, ai thầm mến ngươi hả, nếu ngươi còn không trở về, lão nương cũng sẽ không ở đây bồi ngươi làm bậy nữa, ngươi có biết hay không, hai ngày này lão nương vốn không có được một giấc ngủ an ổn, còn không phải là vì đợi cái tên đáng giận ngươi sao.
.Kích động qua đi, Lưu Nga bắt đầu bạo phát, một bụng oán khí toàn bộ tung về hướng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lúng túng. Lau cái trán, cũng không biết là đang lau mồ hôi, hay là chất lỏng không rõ, nói: - Lưu tỷ, Lưu tỷ, tỷ đừng kích động như vậy, tôi tớ thấy, còn tưởng rằng ta làm gì tỷ nữa đó. Bình tĩnh, bình tĩnh.
.Lưu Nga tóc cũng dựng ngược lên rồi, nói: - Ta bình tĩnh như thế nào, ngươi có biết hay không, hai ngày này người của Phò mã Đô úy phủ đến đây vài lần. Hôm qua Phò mã gia cũng đích thân tới, hơn nữa còn đến đây hai lần, ngươi đến tột cùng đã làm gì?
.Hàn Nghệ hàm hồ suy đoán nói: - Ta chỉ là đi ra ngoại ô ngắm sơn thủy, nung đúc tình hình bên dưới, không làm gì nha! Đúng rồi, Phò mã gia tìm ta để làm chi?
.Giả vờ, ngươi chỉ biết giả vờ với ta. Lưu Nga quá tức giận khó thở, vẫy tay nói:
.- Ta mặc kệ, ta mặc kệ, tùy ngươi làm như thế nào thì làm đi.
.- Vậy là tốt nhất.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra, ha hả nói: - Vậy ta đi ngủ một giấc trước đã.
.- Đợi một chút.
.Lưu Nga vội vàng kéo hắn, nói: - Ngươi vừa trở về mà lại muốn đi ngủ?
.Hàn Nghệ nói: - Chính là vì ta vừa trở về, ta mới phải đi ngủ, ở bên ngoài làm sao so được với trong nhà, hai ngày này ta đều ngủ không được ngon giấc.
.- Không được, không được.
.Lưu Nga vội vàng ngăn lại hắn, nói: - Nếu chẳng may đợi lát nữa Phò mã gia lại tới nữa, vậy nên làm như thế nào cho phải?
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Tỷ gọi ta dậy là được rồi. Hơn nữa, ta đây phong trần mệt mỏi, dù sao cũng phải đi tắm rửa chứ.
.Lưu Nga nghĩ thầm, cũng phải, nếu hắn ngủ, ít nhất cũng không chạy được, nếu không phải ngủ, chẳng may đợi lát nữa hắn lại đi rồi, vậy chẳng phải là càng thêm không xong, lúc này mới tránh ra một bên, nói:
.- Được được được, ngươi mau đi đi.
.Hàn Nghệ liếc trắng một cái, sau đó đi vào trong nhà, thì thầm trong miệng: - Không văn hóa thật đáng sợ, thế này mà nhìn không ra là ta đang noi theo thánh nhân, Gia Cát Lượng kia không phải chính là làm như vậy sao, cái này kêu là làm ra vẻ tinh tướng, hiểu chưa? Đợi lát nữa, thật sự có ba lần đến mời trong lịch sử sao? Hay là tiểu thuyết bịa ra nhỉ, mặc kệ, không có càng tốt, bắt đầu từ hôm nay, Hàn Nghệ ta liền chính thức tuyên bố, ba lần đến mời cải thành ba lần đến thanh lâu. Ha ha !
.Hàn Nghệ đi vào trong viện, nghe xong đám người Tiểu Mập kể ra tình cảm tưởng niệm đối với hắn, liền đi tắm, sau đó trở về phòng ngủ một giấc.
.Nhưng mới vừa nằm ngủ không lâu, Trưởng Tôn Xung liền dẫn theo Trưởng Tôn Diên lại lần nữa đi vào ngõ Bắc.
.Lần này Lưu Nga rất là tự tin, đung đưa hai luồng thịt nặng trịch, cười tươi như hoa tiếp đón, này nếu để cho người khác thấy, không thể không tưởng rằng Trưởng Tôn Xung là dẫn theo con trai đến thanh lâu đi dạo đấy.
.Trưởng Tôn Xung đối với chuyện này cũng là dở khóc dở cười, có vẻ rất xấu hổ, hỏi: - Không biết Hàn Nghệ trở lại chưa?
.Lưu Nga kích động đến sắp khóc lên, liên tục gật đầu nói: - Đã trở lại, đã trở lại, hiện giờ đang trong phòng ngủ, ta sẽ đi gọi hắn ngay bây giờ.
.Trưởng Tôn Diên đột nhiên nói: - Ngủ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận