Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 899.1: Cột mốc lịch sử

.Sau khi trải qua một cuộc thảo luận, cơ cấu đại khái đã được định ra, trong chế khoa chủ yếu là căn cứ vào "hiền giả lục học", chia làm sáu khoa, mà thường khoa chia làm bốn khoa mục lớn là tiến sĩ khoa, tạp văn khoa, quân chính khoa, minh pháp khoa, sử khoa là khoa mục mang tính chuyên nghiệp, số còn lại hoặc là đã quy vào trong chế khoa, hoặc là hủy bỏ, còn học sĩ khoa là vinh dự cao nhất của khoa cử, chỉ cần thông qua tạp văn khoa và tiến sĩ khoa là có thể đạt được, như vậy tiếp theo sẽ là thảo luận chi tiết.
.Những chi tiết ví dụ như mấy năm thi một lần, khi nào thì thi, rồi châu huyện các nơi phối hợp với triều đình ra sao.
.Lý Trị đang trong lúc cao hứng, không có dự định thả cho bọn họ đi, tiếp tục thảo luận thôi, lúc cuối còn sai người chuẩn bị đồ ăn khuya.
.Kỳ thật chuyện lớn như thế này, hoàng đế cũng không thích cùng đàm phám với cả triều văn võ, người nhiều lắm miệng, thông thường đều bàn bạc với vài đại thần trung tâm, bởi vì những đại thần trung tâm này đại diện cho một thế lực, mấy người hợp lại với nhau, là đại diện cho ý của đại bộ phận đại thần, nói như vậy thì có thể bớt được thời gian và công sức.
.Nhưng thảo luận những chuyện này, có thể không giảm bớt thời gian và sức lực lắm.
.Thảo luận từ tối cho đến tận trưa ngày hôm sau, cuối cùng đã quyết định một số chi tiết chủ yếu.
.Bởi vì khoa cử này không chỉ đơn giản là lựa chọn nhân tài như vậy, mà còn biểu thị một sự đột phá trọng đại trong lịch sử, là một tiêu chí thể hiện chế độ môn phiệt bước sang chế độ quan liêu, là một đề tài thảo luận vô cùng quan trọng, trực tiếp ảnh hưởng đến hướng đi trong tương lai của cả vương triều Đại Đường, khi mọi người thảo luận, hưng trí cũng vô cùng cao.
.Đương nhiên, về phần Lý Tích, dù sao thì tuổi tác đã cao, ông ta cũng không quá hứng thú với chuyện này, bởi vậy sau khi thảo luận quân chính khoa xong, Lý Trị liền cho ông ta đi nghỉ ngơi trước, tuổi tác của Hứa Kính Tông và Lý Tích tương đương, nhưng ông ta sẽ không đi, chuyện lớn như vậy, ông ta cảm thấy ông ta nhất định phải tham dự đến cùng, góp thêm một phần công trạng cho mình, nhưng dù sao thì đã lớn tuổi rồi, lực bất tòng tâm, đến nửa đêm thì không chống đỡ được nữa, chỉ có thể đi nghỉ ngơi một lát, Thôi Nghĩa Huyền già nua cũng như vậy.
.Nhưng thật ra nếu nói đến trị quốc, Lý Trị chủ yếu vẫn phải dựa vào Hàn Viện, Lai Tể hai người. Hai người này vẫn luôn nhận được sự bồi dưỡng của Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ, đều hết sức tài cán, chỉ cần có hai người là có thể tiếp tục thảo luận. Về phần Lý Nghĩa Phủ, văn chương tốt, thi phú tốt, nhưng tài năng trị quốc cũng chẳng ra sao, chủ yếu chỉ là Lý Trị, Hàn Viện, Lai Tể, Hàn Nghệ bốn người thảo luận.
.Còn về chi tiết, Hàn Nghệ chỉ có thể đưa ra chủ ý, đại khái, còn vẫn phải để Hàn Viện, Lai Tể quyết định, Hàn Nghệ không hiểu lưu trình của khoa cử cùng với tình hình của các nơi lắm.
.Thật ra việc này cũng đã xoa dịu sự ngăn cách giữa Hàn Viện, Lai Tể và Lý Trị, bởi vì Lý Trị cũng nhìn thấy tài năng của hai người, vẫn phải giữ bọn họ lại.
.Đến sau khi thảo luận xong, mọi người đã ở trong tình trạng kiệt sức.
.Duy chỉ có Lý Trị và Hàn Nghệ hai người vẫn rất có tinh thần, bởi vì hai người bọn họ đều còn rất trẻ, thức một đêm thôi mà, có gì đâu chứ.
.Lý Trị vốn muốn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, nhưng Hàn Viện, Lai Tể bọn họ chỉ muốn mau chóng về nhà nghỉ ngơi, vì thế liền từ chối khéo, lê tấm thân mệt mỏi về nhà.
.Hàn Nghệ vốn cũng muốn về nhà, nhưng lại bị Lý Trị giữ lại, cùng y ăn cơm trưa.
.Đương nhiên Hàn Nghệ không sao cả, mỹ vị trong cung, không cần thiết phải cự tuyệt đúng không.
.- Bệ hạ, vi thần còn có một chuyện muốn khẩn cầu bệ hạ.
.- Chuyện gì?
.- Thần muốn viết rõ về cải cách khoa cử lần này trên Đại Đường nhật báo của thần, cũng chính là cho mọi người một lời giải thích tường tận hơn.
.Lý Trị hơi nhíu mày, nói: - Chuyện lớn như thế, nhất định phải do triều đình công bố, cho dù trẫm đồng ý, sao mà bách tính sẽ tin khanh.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ hiểu lầm rồi, ý của vi thần là, trước tiên triều đình công bố những pháp lệnh này, sau đó Đại Đường nhật báo chúng thần sẽ giải thích thêm về chuyện này, để mỗi một bách tính đều có một nhận thức rõ ràng minh bạch, như vậy cũng có thể tránh được thêm nhiều hiểu lầm.
.Lý Trị gật gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: - Vậy thì có thể, nhưng khanh nhất định phải đưa cho trẫm xem trước.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Vi thần tuân mệnh.
.Chợt nghe ngoài cửa có một tiếng hô lớn: - Hoàng hậu giá đáo.
.Một lát sau, chỉ thấy một thiếu phụ diễm lệ bước vào, vân kế búi cao (vân kế là một kiểu búi tóc của phụ nữ Hán thời cổ đại), một cây trâm phượng hoàng vàng ròng cắm ở giữa búi tóc, thân mặc trang phục trễ ngực cung đình, một cặp hào nhũ đẹp tuyệt vời, trên váy áo hoa lệ thêu phượng hoàng kim tuyến sống động chân thực, eo thắt một sợi đai lưng to rộng màu vàng, ung vinh hoa quý không sao tả xiết.
.Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy thi lễ.
.Võ Mị Nương cười gật gật đầu, rồi quay sang Lý Trị trách móc mấy câu, đơn giản chính là nói Lý Trị không lo cho sức khỏe của mình, vậy là vô trách nhiệm với bách tính thiên hạ.
.Đối với việc này Lý Trị chỉ biết gật đầu nhận lỗi, nói mình đã thảo luận quá hăng say, không chú ý đến thời gian, sau đó ba người lại hào hứng hàn huyên chuyện khoa cử.
.Võ Mị Nương nghe xong, đôi mắt chuyển động nhẹ nhàng, nói: - Bệ hạ, thần thiếp cảm thấy khoa cử này vẫn có chút không công bằng.
.Lý Trị ồ một tiếng, nói:
.- Sao lại nói vậy?
.Võ Mị Nương nói: - Chế khoa cử chỉ có thể đề bạt một số con cháu hàn môn lên, nhưng đối với bách tính phổ thông mà nói, vẫn không có sự cải thiện quá nhiều, bởi vì bách tính phổ thông không thể đọc sách.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, một cảm giác tâm lĩnh thần hội bỗng dâng lên.
.Lý Trị nhíu mày, nói: - Trẫm cũng biết điều này, nhưng trẫm cũng bất lực đối với điều này, trước mắt triều đình không có khả năng cho bách tính thiên hạ đều có thể đọc sách. Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, vi thần cho rằng hoàng hậu nói vô cùng có lý, tuy nói không thể nào cho mỗi một bách tính đều được học hành, nhưng triều đình cũng mượn khoa cử đều lấy lòng dân, dù sao thì quyết định trọng đại như vậy, về lý cũng nên để cho bách tính tham dự vào, việc này cũng có thể khiến khoa cử được lòng người nhiều hơn. Còn về chuyện học hành, bệ hạ vẫn còn nhớ Chiêu Nghi học viện chứ.
.Võ Mị Nương khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, hợp tác với Hàn Nghệ là nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
.Lý Trị hơi ngẩn người, nói: - Đương nhiên trẫm nhớ, trẫm cũng hết sức ủng hộ, nhưng đây chỉ là như muối bỏ biển mà thôi.
.Võ Mị Nương nói: - Thần thiếp cũng biết là như muối bỏ biển, nhưng có còn hơn không, hơn nữa quỹ giáo dục từ thiện mà Hàn Nghệ đề xuất thực sự có thể giúp thêm nhiều người học hành, chỉ là việc này có thể vẫn cần phải có sự ủng hộ của bệ hạ. Lý Trị nói: - Nàng nói nghe thử xem.
.Võ Mị Nương nói: - Hàn Nghệ, hay là khanh nói đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận