Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 777: Dùng khoảng cách đổi nhân lực.

.guyên Mẫu Đơn ngay lúc một chân tiếp đất, vừa nghe vậy, thân hình liền lảo đảo.
.- Cẩn thận! Chớ để té ngã !
.Hàn Nghệ cố nhịn cười nói: - Xem ra vẫn là đau a!
.Bá bá bá!
.Hàn Nghệ vừa dứt lời, bóng kiếm liền chợt lóe tới trước mắt.
.Fuck ! Hàn Nghệ sợ tới mức không khỏi lại rụt rụt, cả người cũng đã áp vào chân tường rồi, - Mỹ nữ, cô cô chú ý một chút, trong lúc tối tăm này, chớ để làm bị thương soái ca đấy, ách cho dù làm bị thương rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng không nên a.
.Đáng tiếc những lời này không có đả động Nguyên Mẫu Đơn, kiếm quang ngược lại càng gần.
.- Ấy ấy ấy ấy! Cô bình tĩnh một chút à được được được, ta không nói, ta không nói lời nào nữa được chưa. Hàn Nghệ ngừng thở, dường như chỉ cần nhả ra khí, cũng sẽ bị huỷ hoại dung nhan, này thật sự là quá kinh khủng, chỉ có một chút ánh trăng như vậy, còn ở trong phòng không gian nhỏ hẹp nữa, tránh cũng không có chỗ mà tránh.
.Hắn vừa ngậm miệng, kiếm quang bỗng nhiên biến mất ở trước mắt
.Chỉ thấy Nguyên Mẫu Đơn thu lại kiếm, trở lại giường rồi.
.- Luyện xong rồi ?
.Hàn Nghệ không khỏi thở phào một hơi, thật là vô lý, con mụ này là muốn dùng cách này để ép ta chuyển qua ở phòng khác, hừ, vậy thì nàng cũng quá coi thường Hàn Nghệ này rồi, phi cơ đại pháo ta cũng thấy rồi, chỉ là một thanh kiếm nhỏ, làm sao có thể dọa được ta. Hắn cẩn thận nhìn về phía giường, dần dần chui vào trong chăn, thấy phía giường cũng không có động tĩnh gì, lúc này mới thở ra một hơi, vội vàng lấy chăn trùm kín người, hắn hiện tại cần chính là cảm giác an toàn.
.Lúc đầu hắn còn không dám thả lỏng, một lát sau, thấy trên giường cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, lúc này mới thoáng trầm tĩnh lại, cảm giác thần kinh bị căng thẳng vừa mới thả lỏng, ủ rũ liền lập tức xông lên đầu, dù sao hắn thật sự vô cùng mỏi mệt rồi, đầu vừa mới đặt lên gối, lập tức ngủ say luôn.
.Phạch !
.Đang lúc Hàn Nghệ ngủ ngon lành, bỗng có một tiếng động rất lớn, giật mình ngồi bật dậy, - Xảy ra chuyện gì rồi?
.Lời còn chưa dứt, ánh sách lóe lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm.
.- A!
.Hàn Nghệ vừa mới bị đánh thức, sợ tới mức hét to một tiếng, lập tức lại co rút vào trong góc, trấn tĩnh nhìn lại, lại là tạo hình kinh điển của Trinh Tử, tóc đen, áo trắng, dáng người mê hoặc. (Bạch Tố Trinh trong Thanh Xà Bạch Xà) - Trời ạ!
.Hàn Nghệ phẫn nộ nói: - Tại sao cô lại múa kiếm tiếp rồi.
.- Ngủ không được!
.Nguyên Mẫu Đơn thản nhiên đáp lại nói.
.Hàn Nghệ nói: - Cô không ngủ nhưng ta còn muốn ngủ a!
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Ngươi có thể đổi phòng nghỉ ngơi, cũng không có ai cản người.
.Biết trước cô có mục đích này. Hàn Nghệ nghiến răng nghiến lợi nói: - Ta sẽ ngủ nơi ở đây, cô không biết đi chỗ khác múa à! A !
.Nguyên Mẫu Đơn không nói hai lời, một kiếm đâm tới, dọa Hàn Nghệ sợ tới mức lại hét to một tiếng.
.Động một chút lại đâm tới, còn không cho người ta nói, cái này thật sự là muốn lấy mạng người à!
.Hàn Nghệ biết rõ nàng không dám đâm tới, nhưng nàng vẫn là ở trước mặt chính mình múa đi múa lại, trong lòng có thể không sợ sao, đều không dám nói thêm nữa, có khổ là khổ máu thịt của chính mình, chơi không lại đối phương à, hận đến là ngứa cả răng, nhưng tạm thời không có cách nào đối với chiêu này của Nguyên Mẫu Đơn, trong lòng cũng liền buồn bực rồi, vì sao người phụ nữ nào cũng đều thích dùng loại thủ đoạn này để đối phó với hắn, Tiêu Vô Y như thế, Nguyên Mẫu Đơn hiện tại cũng là như vậy.
.Nhưng hắn cũng không ngẫm lại, bất kể là Tiêu Vô Y, hay là Nguyên Mẫu Đơn, trừ phương diện này, còn lại phương diện khác đều là bị hắn áp chế, giảng đạo lý, cãi nhau, cái đó thật sự là sẽ bị Hàn Nghệ làm cho tức chết, chơi âm mưu, quỷ kế, càng không phải là đối thủ của Hàn Nghệ rồi.
.Kỳ thật Nguyên Mẫu Đơn vốn khinh thường loại thủ đoạn này, nhưng quả thực bị Hàn Nghệ ép quá rồi, nàng vừa rồi mới nằm ở trên giường liền nhớ lại chuyện hai ngày này, càng nghĩ càng giận, làm sao ngủ được, thật sự là nuốt không trôi cục tức này, nàng cũng cần giải tỏa, nhưng nàng cũng không có biện pháp nào tốt hơn, vì vậy liền dùng hạ sách này, người khác muốn nghĩ sao thì nghĩ, dù sao cũng phải đuổi Hàn Nghệ ra khỏi phòng này.
.Nếu như là Tiêu Vô Y, vậy đơn giản hơn nhiều, Hàn Nghệ nếu mà dám ngủ, thì nhất định sẽ bí mật trói hắn lại, sau đó nhỏ nến, roi da, treo lên đánh.
.Kết quả là, liền thấy Hàn Nghệ núp ở góc, tay chống đỡ ở trước ngực, hai tay cầm đệm chăn bên cạnh, nhìn kiếm quang lóe ra phía trước, run rẩy.
.Nguyên Mẫu Đơn múa trong chốc lát, liền trở về giường rồi.
.Xem ra tối nay là không có cách nào ngủ, được, ta chịu đựng một đêm trước, ngày mai lại nghĩ đối sách! Hàn Nghệ cũng biết Nguyên Mẫu Đơn muốn gì, bởi vậy cũng lười trở lại đệm, trực tiếp co rút trong góc, lấy chăn phủ lên người, đầu dựa vào trên tường liền ngủ, bởi vì hắn biết, lát nữa Nguyên Mẫu Đơn sẽ lại đến đấy, đêm hãy còn dài, không thể ngủ yên.
.Quả nhiên, hắn mới vừa ngủ, lại nghe được BA một tiếng, hắn trực tiếp mở mắt ra, kiếm quang như trước lóe ra, hai cái bánh bao vẫn như trước hiên ra trước mắt, cái này có thể là phúc lợi duy nhất của Hàn Nghệ nha, nhưng hắn nào có tâm tư thưởng thức, lại bắt đầu co rút trong góc, run rẩy.
.Chẳng được bao lâu, Nguyên Mẫu Đơn lại trở về giường rồi.
.Hàn Nghệ quay đầu đi, liền đã ngủ, rất chi là nhanh gọn.
.Vòng đi vòng lại.
.Sau vài lần như vậy, Hàn Nghệ cũng ngủ không được, mở to mắt, chờ Nguyên Mẫu Đơn, nhưng mà, Nguyên Mẫu Đơn cũng lại không có rời giường nữa.
.Mà lúc này, trời cũng dần dần sáng rồi.
.Ủ rũ lại dâng lên, Hàn Nghệ thật sự là nhịn không được, quay đầu đi, liền ngủ luộn.
.- Cô gia! Cô gia!
.Hàn Nghệ ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy có người gọi hắn, hơi hơi mở mắt ra, chợt thấy một luồng ánh sách chói mắt chiếu tới, hắn dùng tay che che, khuôn mặt trước mắt dần dần rõ ràng, - Là Đọa Lạp a! Có chuyện gì sao?
.Đọa Lạp nói: - Cô gia, đến thời gian đi hậu đường họp rồi, Thiếu công tử bọn họ đều đã đến.
.- Ta biết rồi! Hàn Nghệ gật gật đầu, chà xát cái trán, chuẩn bị xuống giường.
.Cảm giác không đúng nha! Chẳng lẽ là tư thế sai rồi.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, vừa quay đầu, thiếu chút nữa là mũi bị đập lệch rồi, lúc này mới nhớ tới mình là ngủ trong góc, lập tức vẻ mặt xấu hổ nhìn Đọa Lạc.
.Đọa Lạc thực sự không kìm nổi hiếu kỳ nói:
.- Cô gia, ngươi ngươi như thế nào lại ngủ ở chỗ này.
.Ạch !
.Hàn Nghệ trả lời cho có lệ: - Một lời khó nói hết a! Hắn đột nhiên nhìn chung quanh một chút, - A? Mẫu Đơn đâu rồi?
.Đọa Lạp nói: - Ồ, Mẫu Đơn tỷ đi hoa viên tưới hoa rồi, nàng nói lát nữa sẽ qua đó luôn.
.Cái con mụ này, thật sự là đùa chết ta. Hàn Nghệ gian nan đứng dậy, lại buồn bực nhìn Đọa Lạp, nói: - Ngươi vì sao không đỡ ta một chút.
.Đọa Lạp đỏ mặt, không có lên tiếng.
.Không phải là người của ta! Hàn Nghệ coi Đọa Lạp là người của Mẫu Đơn, nói: - Chuyện hôm nay, nếu là có người thứ ba, à không, người thứ tư biết, ta liền cho người ngươi đi Lĩnh Nam xem dã nhân.
.- Vâng, ta biết rồi.
.Đọa Lạp khổ sở gật đầu, Hàn Nghệ hiện tại danh phận là cô gia, lại là người chủ quản, thân có quyền lớn, Nguyên Mẫu Đơn còn phải phục tùng, huống chi nàng.
.- Tốt lắm! Hàn Nghệ gật gật đầu, sau đó đi ra ngoài. Sau khi rửa mặt xong, hắn qua loa ăn xong bữa sáng, sau đó lê thân mình mệt mỏi đi đến hậu đường, nếu không phải vì kế hoạch nam tiến, hắn quyết nghĩ kế không đi, hắn hiện tại chỉ muốn tìm một cái giường mà không có Nguyên Mẫu Đơn để ngủ một giấc ngon lành.
.- Oa! Cô phụ, ngươi tối hôm qua làm gì vậy?
.Nguyên Phỉ vừa thấy Hàn Nghệ, không khỏi chấn động, chỉ thấy Hàn Nghệ ánh mắt vô hồn, quầng mắt thâm đen, sắc mặt trắng như tờ giấy, dường như ngay sau đó sẽ nhập thổ vi an rồi.
.Nguyên Triết cũng thấy quái lạ buồn bực, hôm qua liền mặt thì sưng, hôm nay quầng mắt thì thâm đen, đến tột cùng Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn ở trong phòng chơi trò chơi gì à?
.Lúc này Hàn Nghệ còn chưa mở miệng, Nguyên Kiệt liền ha ha nói: - Còn có thể làm gì, đương nhiên là ngủ a! Cô phụ, ngươi nói có đúng hay không? Nói xong y nháy mắt, vẻ mặt dâm đãng.
.Hàn Nghệ đương nhiên biết lời này của y là có ý gì, cười ha hả chỉ chỉ y, xem như chấp nhận, cái này tóm lại so với nói bị Nguyên Mẫu Đơn dọa cả đêm không ngủ được tốt hơn đi.
.Nguyên Kiệt nghiêng đàu quà, hì hì cười nói: - Cô phụ, cô cô cũng đã là người của ngươi rồi, tại sao còn nhất thời nóng lòng, lao lực quá độ anh hưởng đến thân thể à.
.Đám người Nguyên Phỉ lần lượt cúi đầu cười trộm.
.Ta cũng muốn cái loại tổn thương này, nhưng vấn đề là cô ngươi không cho ta tổn thương như vậy, nàng lại muốn cho ta cái loại tổn thương kia, thật sự là lãng phí một cách vô ích tinh lực của ta. Hàn Nghệ nhìn y một cái, nói: - Cái này là chủ đề họp hôm nay của chúng ta sao?
.- Ách đương nhiên không phải!
.Nguyên Kiệt cười ha hả, không lên tiếng nữa.
.Hàn Nghệ ngồi xuống, đưa tầm mắt nhìn qua, a? Nguyên Mẫu Đơn tại sao còn chưa đến. Nói: - Mẫu Đơn vẫn chưa tới sao?
.Nguyên Kiệt kinh ngạc nói: - Cô cô đến hay chưa, ngươi không biết sao?
.- À! Nàng trước đó đi tưới hoa rồi, nói sẽ trực tiếp tới đây.
.Hàn Nghệ tùy tiện đáp lại một câu, chợt nghiêm mặt nói: - Thôi đi, nếu nàng còn chưa có đến, vậy không đợi nữa. Dừng một chút, hắn lại nói: - Tư liệu về nhân khẩu, đất đai của bốn vùng Trường An, Lạc Dương, Thái Nguyên, Lũng Hữu đã sửa sang đến đâu rồi?
.Nhân lực và đất đai là căn bản của cả kế hoạch, nhất định phải xử lý cẩn thận.
.Nguyên Triết lập tức nói: - Đã chuẩn bị tương đối rồi. Nói xong y liền đem một phần tư liệu đưa lên.
.Hàn Nghệ lấy ra xem một lúc, cau mày nói: - Chúng ta ở bốn vùng này có rất nhiều tá điền, như thế nào chỉ lấy ra được có chút người này?
.Nguyên Triết nói: - Nhưng nếu lấy nhiều người hơn nữa, thì ở chỗ của chúng ta lại không có người, đây đã là nhiều nhất rồi.
.- Thật sao ?
.Hàn Nghệ nghĩ một chút đến tỉ lệ nhân khẩu và đất đai, hơi trầm ngâm, nói: - Lấy tư liệu tỉ mỉ về đất đai Trường An cho ta.
.Nguyên Triết sửng sốt, khẩn trương tìm ra một phần tư liệu đưa tới.
.Những người còn lại cũng đều tò mò nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ xem trong chốc lát, đột nhiên đem tư liệu để xuống, thân mình hơi hơi nghiêng về phía trước, hai tay để ở trên bàn, nói: - Các ngươi có hay không chú ý tới, chúng ta vô cùng nhiều chỗ đều là đông một khối, tây một khối, ví dụ như Trương nông của Trương gia thôn và Giang Xuân của Thủy Hạ Pha, cả nhà Trương Nông mới có được mười lăm mẫu đất, mà cả nhà Giang Xuân mới có hai mươi mẫu đất, gom vào mới được ba mươi lăm mẫu đất, kỳ thật người một nhà tùy tiện liền có thể trồng trọt ba mươi lăm mẫu đất, đây là một loại lãng phí nhân lực.
.Nguyên Kiệt nói: - Cái này cũng không có cách nào, Trương gia thôn và Thủy Hạ Pha cách xa nhau hơn mười dặm, Người một nhà làm sao có thể làm được.
.- Vấn đề là ở chỗ này.
.Hàn Nghệ nói: - Khoảng cách làm cho chúng ta lãng phí rất nhiều rất nhiều nhân lực, nếu ba mươi lăm mẫu đất này cùng một chỗ thì sao?
.Nguyên Triết nói: - Nhưng vấn đề làm thế nào đem chúng nó gom vào một chỗ đây? Đất đai lại không thể đi chuyển.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chúng ta là người buôn bán, các ngươi nên biết bản chất của buôn bán là cái gì?
.- Trao đổi?
.Nguyên Triết theo bản năng nói.
.- Không tồi! Hàn Nghệ gật đầu nói: - Mười mẫu đất này không đáng là bao, bỏ thì lại tiếc, chúng ta nhất định phải sắp xếp người đi đến đó trông coi, nếu chúng ta có thể thông qua trao đổi đem đất đai rải rác chỉnh hợp cùng một chỗ, hình thành trang viên lớn, sau đó thống nhất quản lý, như vậy có thể tiết kiệm ra rất nhiều nhân lực vật lực súc vật, hơn nữa còn có thể nâng cao sản lượng. Như vậy chúng ta còn có lý do gì mà không làm như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận