Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1124.1: Được lợi ích không nhỏ

.Không có kẽ hở!
.Cho dù là Vương Huyền Đạo cũng bật cười không nói.
.Quả thực, trong phương diện này không ai có tư cách nghi ngờ động cơ của Hàn Nghệ.
.Bởi vì sự nghi ngờ của bọn họ, là căn cứ vào kết quả hiện tại này, ai bảo sách của Hàn Nghệ bán chạy như thế.
.Hơn nữa, còn chạy hơn so với tưởng tượng của bọn họ, và lại liên tục lên men, hơn nữa là thẩm thấu vào trong các giai tầng bằng tốc độ kinh người!
.Càng thêm chết chính là, sách của Khổng Tử không ai mua, tạo nên chênh lệch quá lớn, làm cho Hàn Nghệ sánh vai với ngôn luận của thánh nhân mà đi ra.
.Mấy lão phu tử kia tức giận đến thống khổ, dậm chân, nhân sĩ Nho gia, Đạo gia liên hợp lại, mua hết sách của lão Khổng Tử ở ba phòng sách Hoàng Kim lớn về, thời khắc mấu chốt này, nhất định phải củng cố tín ngưỡng. Chưởng quầy phòng sách Hoàng Kim kia nhìn thấy cảnh này, trong lòng bội phục Hàn Nghệ, đệt, khẩn trương giữ cho mình mấy quyển Kinh tế học trong Hiền giả lục học, đây tuyệt đối là Luận Ngữ của thương giới.
.Hóa ra lúc trước khi Hàn Nghệ muốn in ấn sách Khổng Tử, bọn Tang Mộc phản đối, bởi vì bọn họ cảm thấy sách ở phòng sách Hoàng Kim bán không phải rẻ, người hướng đến chính là quý tộc và người giàu có, những sách này mọi người đều có, vậy sao còn muốn mua. Hàn Nghệ là dựa vào lạm dụng chính quyền uy của mình nhất định phải in ấn, nhưng chưởng quầy này cũng không muốn nhập nhiều những sách này, bọn họ cũng không có tín ngưỡng, Hàn Nghệ liền bảo đảm với họ, sách Khổng Mạnh nhất định sẽ bán chạy, các ngươi cứ việc nhập hàng, nhập càng nhiều bán càng nhiều, bán không được thì thu về lại, mọi người lúc này mới nhập sách Khổng Mạnh, ngay ngày đầu tiên khai trương, bọn họ đã cảm thấy sách này phải thu về rồi, nào biết nhanh như vậy, một tình thế xoay ngược lớn như vậy.
.Đương nhiên đại đầu vẫn là Hàn Nghệ kiếm lợi.
.Chiến xa buôn bán của Hàn Nghệ vừa mới khởi động, liền bày biện ra xu thế không thể đỡ nổi, sách của Khổng Mạnh đều bán chạy, còn ai có thể ngăn? Ngày đầu tiên, mức tiêu thụ đã vô cùng thuận lợi đột phá mười ngàn quan, đây đã phá vỡ vô số kỷ lục, hơn nữa vẫn còn tiếp tục tăng mạnh, chủ yếu là sản phẩm của Hàn Nghệ, người giàu có nhu cầu quá lớn, thu chi của Phượng Phi Lâu rốt cuộc cũng dịch chuyển so với trước đó, Phượng Phi Lâu vẫn luôn là trình ra trạng thái thua lỗ, mời nhân công thực sự quá nhiều rồi, tình huống bình thường, nhân công từng bước gia tăng, Hàn Nghệ là một bước đúng chỗ, phải biết rằng đây vẫn chỉ là Trường An, một góc núi băng của toàn bộ thị trường Đường triều.
.Khi bọn Tang Mộc mừng rỡ như điên, lại không biết của Hàn Nghệ xuất tiền ra như thế nào trong kế hoạch, hắn ghét nhất là đem tiền đặt vào trong kho tiền, đây chẳng qua chỉ là đống giẻ rách mục nát mà thôi.
.Triệu gia.
.- Phu quân, trời đã tối rồi, ngày mai chàng lại xem, nghỉ ngơi sớm đi.
.- Lát nữa, lát nữa, ta xem thêm một chút nữa.
.Triệu Tứ Giáp xua xua tay trái, tay phải cầm sách đưa lại càng gần ánh nến hơn nữa.
.Phu nhân ông ta trong lòng hiếu kỳ, phu quân của mình bình thường đến sách cũng không đụng, trong phòng này không có một quyển sách, hôm nay làm sao lại trở nên sách không rời tay, hiếu kì nói: - Phu quân, chàng xem sách gì thế?
.- Kinh tế học mà Hàn tiểu ca viết.
.- Hàn tiểu ca cũng biết viết sách?
.- Không chỉ thế, viết còn đặc biệt hay, chỉ phần thứ nhất này, thật sự làm cho người ta phát tỉnh a! Ta đọc cho nàng nghe thử, một người cả đời có thể tích lũy bao nhiêu tiền, không thể quyết định bởi hắn có thể kiếm bao nhiêu tiền, mà là quyết định bởi hắn đầu tư quản lý tài sản như thế nào, người kiếm tiền không bằng tiền kiếm tiền, phải biết rằng để tiền làm việc vì ngươi, chứ không phải ngươi làm việc vì tiền.
.- Dạ bản chất thương nhân chính là lấy hàng đổi hàng, cố mới có tiền, lấy tiền đẻ ra tiền vốn là bản chất thương nhân.
.- Phu nhân nói thật là hay, lý giải như thế cũng thật không tệ.
.Lý phủ!
.- Phù! Lý Nghĩa Phủ đặt sách lên bàn, có vẻ hơi mệt mỏi day day hai mắt.
.Đúng lúc phu nhân lão ta đi tới, nhìn lên trên bàn, nói: - Đây đây không phải sách Hàn Nghệ viết sao? Phu quân, sao ông vẫn xem sách của tiểu tử kia?
.Lý Nghĩa Phủ thở hắt ra thật mạnh, nói: - Tuy rằng tiểu tử kia nhiều lần gây sự với ta, nhưng không thừa nhận cũng không được, tiểu tử kia kiếm tiền thật là lợi hại, phương diện này học hắn một ít, ta cũng không sao, chẳng lẽ bà không nghĩ tới cuộc sống sang giàu sao?
.Hoàng cung!
.- Ha ha!
.- Không biết vì sao bệ hạ bật cười?
.Võ Mị Nương chợt thấy Lý Trị cười, không khỏi hỏi tới.
.Lý Trị cầm sách trong tay duỗi thẳng trước mặt Võ Mị Nương, nói: - Nàng xem câu này?
.Võ Mị Nương vừa thấy, chỉ cảm thấy vô cùng lãng phí, bởi vì trong một tờ này, chỉ có một câu, t hời đại này giấy là thứ rất đáng giá, đoc: - Sở dĩ ta có được thành công, chính là bởi vì từng giây từng phút ta đều hiểu biết mọi người cần gì, đây cũng là nguyên nhân duy nhất vì sao quyển sách này bán chạy. Nếu, ngươi sớm đã nghĩ tới điểm này, ngươi đã cách thành công gần thêm một bước rồi Hàn Nghệ! Ồ, thiếp nghe nói gần đây Hàn Nghệ ra một quyển sách, không phải là quyển này đấy chứ?
.Lý Trị gật gật đầu, nói:
.- Kinh tế học trong Hiền giả lục học.
.Võ Mị Nương nói: - Không ngờ đến bệ hạ cũng mua một quyển.
.Lý Trị cười khổ nói: - Đợi sau khi trẫm nghe nói xong, thì không mua được nữa rồi, còn định đến tiệm sách đặt mua, quyển sách này là ta hỏi mượn Tống Quốc Công đấy.
.- Vậy sao? Võ Mị Nương cười nói: - Hàn Nghệ thật đúng là tự tin, tuổi trẻ đã dám viết sách, còn dám viết lên một câu như vậy ở mở đầu, nếu bán không được, vậy chẳng phải thành chuyện cười.
.- Nàng nói rất đúng! Lý Trị gật đầu nói: - Nhưng Hàn Nghệ cũng đã nói cho chúng ta biết đáp án rồi, ai không muốn có cuộc sống tốt hơn, cho dù quân tử cũng thu dùng theo đạo lý này, cuốn sách này dạy quản lý tài sản, hơn nữa Hàn Nghệ buôn bán thành công như vậy, mọi người tự nhiên sẽ đi mua. Tuy nhiên nội dung trong sách này nói có đạo lý lớn. Ví dụ như nói một câu này, người giỏi quản lý tài chính, có thể xử lý quan hệ giữa thu nhập vào chi ra chính xác, như vậy thì tiền mới tiêu không hết. Trẫm cũng nhận được nhiều lợi ích không nhỏ từ đây a!
.Võ Mị Nương nghe được như thoáng chút suy nghĩ, qua một lát, nàng ta bỗng nhiên cười nói: - Bệ hạ cho rằng thay vì người giỏi quản lý tài chính đổi thành người giỏi dùng người, có phải cũng nói thông hay không?
.Lý Trị kinh ngạc nói: - Người giỏi dùng người?
.Võ Mị Nương gật đầu nói: - Không sai! Bệ hạ trị quốc, cần có nhân tài, người giỏi dùng người, cỏ phải là cũng sẽ có nhân tài tự đến không, từ xưa đế vương đều là đặt ánh mắt vào việc phát giác nhân tài, quảng chiêu hiền sĩ, nhưng hiền sĩ từ đâu mà đến? Giống như làm y phục cho bệ hạ, bệ hạ sẽ chỉ nghĩ nên làm y phục này như thế nào, nhưng chưa từng nghĩ đến tơ này chỉ này từ đâu mà đến, nếu không có tơ chỉ, sao lại có y phục, bởi vậy người giỏi dùng người chân chính, đầu tiên là phải giỏi về đào tạo nhân tài.
.- Ừm không sai! Nàng nói rất có lý! Lý Trị cười ha hả nói: - Nói như thế, nàng phải cao hơn trẫm một bậc nha! Nói không chừng Học viện Chiêu Nghi tương lai thật đúng là có thể giúp trẫm việc lớn.
.Trong mắt Võ Mị Nương hiện lên chút vui mừng, nói: - Thần thiếp là thê tử của bệ hạ, đương nhiên tận tâm tận lực phụ trợ bệ hạ rồi, đây là bổn p
Bạn cần đăng nhập để bình luận