Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 553.2: Sao không chơi lớn một chút

.Bên trong phòng này chỉ có hai nam nhân, Thẩm Tiếu cực kỳ hiện thực thu hồi nụ cười phóng đãng kia, bưng một chén trà nóng, cảm khái nói. Nhưng nói đến một nữa, y lại không nói được nữa, bởi vì y cảm thấy việc này thật sự là không thể tin nổi.
.Hàn Nghệ hỏi: - Tiểu Mập kể cho ngươi ư?
.Thẩm Tiếu gật gật đầu.
.Thẩm Tiếu gật gật đầu.
.- Lúc trước một nữ nhân như Trần Thạc Chân đều có thể xưng đế, ta chỉ làm một Hoàng gia Đặc phái sứ thôi, cũng không đến mức làm người ta kinh ngạc đi.
.Đây là hình thức trả lời điển hình của Hàn Nghệ.
.Thẩm Tiếu cười ha hả: - Nói có lý, nói có lý.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ta nghe Dương nhị công tử nói, lúc ngươi ở Dương Châu cũng làm được rất nhiều chuyện không tệ đấy.
.Thẩm Tiếu nói: - Không nói gạt ngươi, ta nguyên bản còn muốn khoe ra vài câu trước mặt ngươi đấy, nhưng… Nói tới đây, y lại cười khổ một hồi, một chút công tích vĩ đại kia, ở trước mặt Hàn Nghệ, thật sự là không đáng giá nhắc tới.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi còn nhớ rõ những lời ngươi nói lúc trước không, nếu như ngươi giắt vạn quan ở thắt lưng đi đường, có thể sẽ gặp phải kẻ xấu, nhưng nếu ngươi chống gậy mà đi, lại an bình tới được Trường An, cái này gọi là Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.
.Thẩm Tiếu cười ha ha: - Ngươi nói không sai, kỳ ta ta ngược lại cũng không hâm mộ ngươi nếu đem tất cả những gì ngươi có cho ta, ta có thể sẽ bỏ trốn mất dạng, chẳng qua là cảm thấy nói ra cũng không có ý gì, vì sự tích của ngươi thú vị hơn nhiều.
.Đây không phải là ăn không được nho thì chê nho chua sao, chỉ có điều y trời sinh tính tình lạc quan. Cũng không nguyện y bị đám tục sự này quấn thân.
.Hàn Nghệ cười cười, đột nhiên hỏi: - Đúng rồi. Lần này ngươi đến đây, không phải là vụng trộm chạy tới đấy chứ? Ngươi chính là con một chín đời đấy, cha ngươi sẽ cho phép ngươi tới Trường An sao?
.Thẩm Tiếu nói: - Đương nhiên là cha ta cho chép rồi, cha thay thấy ta ở Dương Châu làm không tệ, nên cũng đáp ứng ta, cho ta tự đi ra ngoài xông xáo.
.Hàn Nghệ gật gật đầu. Lại nói: - Vậy người ở Mai thôn cũng không nói gì đến Trường An sao?
.Thẩm Tiếu kể: - Ta ngược lại có đề cập với bọn họ, nhưng ngươi cũng biết đấy, bọn Dương nhị thúc đời đời đều sống tại Mai thôn, sao có thể bỏ được, ngược lại bọn Dương Vân khá là muốn đến đấy. Chỉ có điều Dương nhị thúc thấy bọn họ tuổi quá nhỏ, sợ đi vào Trường An sẽ tăng thêm phiền toái cho ngươi, nên tạm thời không cho họ đến, chờ ta ở đây dàn xếp xong, bọn họ có khả năng sẽ đến đấy.
.Hàn Nghệ gật đầu, lại hỏi: - Vậy ngươi có tính toán gì không, à, quán rượu của ta ở ngõ Bắc còn chưa có treo biển hành nghề đâu, chính là chờ ngươi đến đấy.
.- Ta đây cũng nghe Tiểu Mập nói rồi, không hổ là huynh đệ tốt, không có quên ta.
.Thẩm Tiếu cười cười, đột nhiên lắc đầu: - Nhưng ta cũng không muốn mở quán rượu a.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vậy ngươi muốn làm gì?
.Thẩm Tiếu nói: - Phóng lợi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Cho vay nặng lãi?
.Thẩm Tiếu trợn mắt: - Vay nặng lãi gì chứ, chẳng lẽ ngươi đã quên lúc trước ngươi dạy ta chỉnh cho Vương gia suy sụp thế nào rồi sao.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới, lúc trước chính là hắn đi dạy Thẩm Tiếu phóng lợi, hoàn toàn cắt đứt đường lui của Vương gia, hắn cười ha ha bảo; - Ta chỉ là dạy ngươi làm cách nào để Vương gia không thể xoay người thôi, không ngờ ngươi còn làm ra hứng thú đến đấy.
.Thẩm Tiếu cười ha ha bảo: - Không dối gạt ngươi, thật đúng là như thế. Kỳ thật nguyên bản ta cũng đã ôm mục đích này đến đây đấy, nhưng sau lại ta phát thiện, việc phóng lợi chẳng những có thể dùng để trợ giúp người nghèo, hơn nữa còn có thể thu được lợi nhuận nữa. Kỳ thật có rất nhiều dân chúng đều là bị một văn tiền ép cho phải chết, chỉ cần cho bọn họ vay tiền vượt qua cửa ải khó khăn này, bọn họ rất nhanh có thể tỉnh lại được, dùng không bao lâu thời gian, có thể trả về cả vốn lẫn lời, cách thực hiện của Vương gia, cũng không phải là kế lâu dài, mà cách ngươi dạy ta, lại có thể kéo dài được, hơn nữa chỉ cần làm tốt, đồng dạng cũng có thể kiếm tiền, một công đôi việc a.
.Nói tới đây, y đột nhiên nhướn mày: - Ai! Hàn Nghệ, ngươi còn nhớ phụ tử Vương Bảo kia không?
.Hàn Nghệ cười đáp: - Đương nhiên nhớ rõ rồi, lúc trước Vương Bảo suýt chút nữa làm cho ta cửa nát nhà ta, sao có thể quên được chứ.
.Thẩm Tiếu lại hỏi: - Vậy ngươi có biết hiện tại cha con họ thế nào không?
.Hàn Nghệ nhìn y một cái, hỏi: - Bị ngươi làm gì rồi hả?
.- Biến biến biến! Ta mới không làm chuyện gì phạm pháp đâu!
.Thẩm Tiếu phất tay, lại cười ha ha kể tiếp: - Cha con hai người họ hiện giờ đã trở thành người hầu của Thẩm gia ta đấy.
.Hàn Nghệ cả kinh: - Người hầu?
.Thẩm Tiếu cười ha ha, nói: - Không nghĩ tới đi. Lúc trước ngươi đã lừa bọn họ táng gia bại sản đấy.
.Hàn Nghệ cắt ngang lời y:
.- Nếu ngươi cứ nhất định phải nói là lừa, thì mời ngươi nói là chúng ta, ta nhớ rõ ngươi cũng tham dự vào đấy.
.- A? Đều giống nhau, đều giống nhau!
.Thẩm Tiếu bật cười ha hả.
.Điều này có thể giống nhau sao? Hàn Nghệ trợn mắt coi thường.
.Thẩm Tiếu lại hưng trí dào dạt kể tiếp: - Không chỉ như thế, lúc ấy bởi vì Trần Thạc Chân phản loạn, Dương Châu cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, thị thiếp trong nhà gã cũng không bán được giá tốt gì, bởi vậy Vương Đại Kim phải bán tài sản trong nhà để lấy tiền, vậy nhưng vẫn còn thiếu không ít tiền, mà ta sau khi biết được, đã vội vàng bắt đầu phóng lợi, chặt đứt mọi đường lui của bọn họ, cha con họ cùng đường, bỏ chạy đến nhà ta vay tiền, ta vốn là không muốn cho vay đâu.
.Nói xong y khe khẽ thở dài, kể tiếp: - Tuy nhiên trên trời có đức hiếu sinh, bất kể thế nào, ta với Vương Bảo cũng coi như quen biết từ nhỏ, nhưng ta lại không nghĩ tha cho bọn họ nhẹ nhàng như vậy, vì thế ta bức bách bọn họ ký văn tự bán mình, cũng làm cho bọn họ hưởng chút tư vị này, bọn họ thật sự không có cách nào, nếu không trả được tiền, sẽ bị tố cáo lên quan phủ phải ngồi tù, cũng chỉ có thể bán mình cho ta, mà ta mỗi ngày lại sai bọn họ đi làm việc giúp đám người nghèo. Ha ha --- !
.Hàn Nghệ không dự liệu được kết quả này, tuy nhiên hắn cũng không cảm thấy gì, nếu Thẩm Tiếu không đều cập tới, hắn cũng quên mất, dù sao chí của hắn không ở việc này, không phải người ta mắng hắn một câu, thì hắn phải giết cả nhà người ta đâu, hơn nữa hắn cũng báo thù rồi, bởi vậy kết quả này với hắn, ngược lại là cực kỳ thích, nên cũng cười ha ha theo.
.Thẩm Tiếu cười một lát, lại nói với vẻ mặt thành thật:
.- Kỳ thật trước kia ta vẫn chưa tính toán đi buôn bán, nếu không thể làm chuyện mình thích, thì sống cũng không có ý tứ gì cả, hơn nữa nhà ta cũng không thiếu tiền, nhưng khi ngươi truyền thụ Quỳ Hoa Bảo Điển cho ta, nói ra khá có đạo lý đấy, cho nên ta tính toán mặc kệ chuyện khác, cứ làm chuyện này đã, bởi vì ta thật sự thích làm việc này đấy.
.Hàn Nghệ nghe được Quỳ Hoa Bảo Điển, nhất thời cảm thấy vui vẻ, nói: - Không biết ngươi đã luyện Quỳ Hoa Bảo Điển đến mức nào rồi?
.- Có chút thành tựu, có chút thành tựu thôi.
.Thẩm Tiếu cười ha ha, lại hỏi: - Nói thật, ngươi cảm thấy ý tưởng của ta thế nào?
.Hàn Nghệ tuyệt đối không ngờ được một lần nói chuyện lúc trước của mình lại có ảnh hưởng với y nhiều đến vậy, trầm ngâm nửa ngày, mới phân tích: - Thẩm Tiếu, ở Dương Châu không thể so sánh với Trường An, tiểu đả tiểu nháo, ở Trường An rất khó để nổi bật, hơn nữa cũng khuyết thiếu tính khả thi, ngươi đã tính toán đi còn đường này, vậy thì sao chúng ta không chơi lớn một chút, dù sao huynh đệ chúng ta liên thủ, chơi quá nhỏ cũng không có ý tứ a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận