Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 767: Chảy nước miếng

.Kỳ thật về Liễu Như Phong, Hàn Nghệ cũng đã điều tra một lần, lúc trẻ gã ta là một người mê võ nghệ, cho nên Hàn Nghệ đối với lời hứa của Liễu Như Phong vẫn khá tin tưởng, dù sao Nguyên Ưng giảo hoạt như vậy, nếu không nắm chắc mười phần, chắc chắn sẽ không đưa Liễu Như Phong cho hắn, đương nhiên, cũng có thể nói là Nguyên Ưng đã coi rất chặt Liễu Như Phong.
.Mặt khác, Hàn Nghệ cũng từng quen biết Liễu Như Phong, nếu đêm đó đổi lại là thích khách khác, phỏng chừng hắn đã chết rồi, tuy hắn bây giờ vẫn chưa tín nhiệm Liễu Như Phong, nhưng hắn cảm thấy có thể tiếp tục tiếp xúc, dù sao nhân vật như vậy bên cạnh hắn quả thật rất ít.
.Bởi vì không gặp được Nguyên Mẫu Đơn, hơn nữa Nguyên Nhạc nói hôn lễ vô cùng đơn giản, không có gì để nói, Hàn Nghệ không cần lo lắng, cho nên về chuyện hôn lễ, Hàn Nghệ cũng không thèm lo lắng nữa. Mấy ngày nay đều tụ tập với bọn Nguyên Triết, thương thảo kế hoạch nam tiến, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Nguyên Mẫu Đơn mặc dù không lộ diện, nhưng nàng vẫn đề Đóa Lạp thay thế nàng tham dự.
.Hội nghị lần đầu tiên chủ yếu là về hạng mục lớn, hiện giờ là thảo luận từng chi tiết nhỏ, cũng may Nguyên gia có hệ thống buôn bán trải rộng cả nước, đều có chút hiểu biết về tình huống các nơi, đám Nguyên Triết lần này mang theo một lượng tư liệu lớn mà đến.
.Ai cũng mất ăn mất ngủ, từ sáng sớm tinh mơ nói tới đêm khuya, ngủ dậy xong lại tiếp tục thảo luận.
.Đừng nhìn Hàn Nghệ nói thoải mái như vậy, giống như vô cùng đơn giản, thật ra kế hoạch này vô cùng khổng lồ và phức tạp, phải di chuyển hết tá điền hoặc nô bộc qua, phải tốn chi phí rất lớn, bước đầu dự toán, số tiền ban đầu cần lên đến một trăm ngàn quan, có thể thấy trên đời này trừ Nguyên gia, thì không có thương nhân nào có thể làm được.
.Hơn nữa kế hoạch này còn thiếu người hợp tác, chỉ có mình Nguyên gia độc lập hoàn thành, bởi vì mắt những thương nhân bình thường đều nhìn chằm chằm vào những xã hẹp này, bọn họ không muốn chạy tới bên Lĩnh Nam, hơn nữa kế hoạch này là đầu tư lâu dài, một hai năm đừng nghĩ đến chuyện hồi vốn, nói không chừng còn phải tiếp tục quăng tiền vào bên trong.
.Bởi vậy bọn họ nhất định phải suy xét từng chi tiết nhỏ, trước kia buôn bán, Nguyên gia ít suy xét đến vấn đề nhân lực, hiện tại vấn đề này phải thảo luận cả một ngày, vẫn chưa dám dễ dàng quyết định.
.Trong lúc bất tri bất giác, ngày hôn lễ của Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đã đến, như chưa hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, bởi vì mấy ngày trước đừng nói là tham dự, thậm chí là hai chữ hôn lễ hắn đều chưa từng nghe thấy.
.Mặc dù là kết hôn giả, nhưng khi thực sự đến ngày này, Hàn Nghệ vẫn cảm thấy thấp thỏm lo âu, ngồi cũng không xong, đứng cũng không được, cũng không biết làm thế nào cho phải.
.Càng làm hắn thêm buồn bực hơn nữa là, bên ngoài Nguyên gia vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra bầu không khí hôn lễ.
.Một buổi sáng có một người tới, chỉ có mình hắn phải nghỉ ngơi.
.Trước hôn lễ một tuần đã bắt đầu bận rộn, mà hắn, đều không cảm thấy hôm nay chính là hôn lễ của mình, ngồi trong phòng thật sự giống như một ngày giống như một năm.
.Cho đến lúc xế chiều.
.- A! Thoải mái quá! Tay tiểu muội muội đúng là mềm mại, bóp mạnh hơn nữa đi, ồ.... mạnh hơn nữa, thoải mái! Bên này một chút, bên này một chút.
.Hàn Nghệ nằm trong thùng gỗ to, đầu ngửa ra ngoài thùng gỗ, một thiếu nữ đang cẩn thận giúp hắn gội đầu, một thiếu nữ khác giúp hắn bóp vai, loại cảm giác này lâu lắm rồi hắn chưa cảm nhận được, nếu còn có thể... !
.Hàn Nghệ hơi mở mắt ra, nhìn hai thiếu nữ như nụ hoa mới chớm, thật sự không đành lòng tàn phá, nhưng lửa nóng trong bụng càng ngày càng mãnh liệt, muốn làm gì đó cho nó giải tỏa. Nhưng nghĩ lại, vẫn nên thôi đi, dù sao không phải người của mình, nếu chẳng may việc này truyền ra ngoài, vậy cũng quá mất mặt.
.Ta nhịn!
.Ta nhịn nữa!
.Cmn! Ta thật sự quá mạnh rồi!
.Thế cho nến khi ra khỏi thùng tắm, trước tiên Hàn Nghệ cho hai thiếu nữ lui xuống, để tránh biến mình thành trò hề.
.Sau khi tắm xong, Hàn nghệ vẫn chỉ mặc áo ngủ, đã bị mấy bác gái ngực to mông lớn áp giải đến trước bàn trang điểm, nhưng dù nói thế nào, cuối cùng cũng có chút không khí hôn lễ rồi.
.- Đợt chút đã.
.Hàn Nghệ giơ cao tay lên, nhìn son phấn trong tay bác gái, kinh hãi nói: - Các bà muốn làm gì?
.- Các ngươi trang điểm!
.- Không phải là vũ nhục người chứ.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Lão tử xinh đẹp trời sinh, sao phải dùng tới mấy son phấn này, các bà chỉ cần chải tóc cho ta là được, ta ngại nhất là chải đầu.
.Trong lòng lại nghĩ, ta chưa từng đến thanh lâu sao? Thoa phấn này lên còn có thể đi gặp người khác sao?
.Một bác gái nói: - Cô gia, cái này không liên quan gì đến xinh đẹp trời sinh, tân lang nào cũng được trang điểm như vậy, ngươi phải tin chúng ta, sau khi chúng ta giúp ngươi trang điểm, chắc chắn sẽ càng tuấn tú hơn so với trước đây.
.- Tin các bà thì ta xong đời.
.Hàn Nghệ trừng mắt, kích động nói: - Các bà chẳng lẽ nhìn không ra ta đi theo con đường nam nhân điển hình sao? Để các bà làm vậy, chẳng phải ta thành hoa rồi.
.Quả thật không phải hắn lấy cớ, sau khi hắn chiếm được thân thể này, đối với khuôn mặt này vẫn luôn bất mãn, công tử bột không phải chỉ trắng là được, ngươi đẹp trai, phong độ, gương mặt này hiển nhiên không thích hợp đi theo phong cách công tử bột, qua nhiều lần nghiên cứu, hắn quyết định đi một con đường khác, vì thế phơi nắng để màu da mình biến thành màu đồng cổ, mỗi ngày lại tập thể hình, hiện giờ cũng đã có góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt như đao gọt búa khắc, tóm lại, cố gắng để mình hướng tới hình mẫu Hạng Thiếu Long của Cổ Thiên Lạc.
.Hiện giờ đã thành công, tuy rằng theo ánh mắt của người thời đại này hắn có phần giống nô Côn Luân, nhưng nhìn nhiều, kỳ thật Hàn Nghệ hiện giờ đẹp trai không giống ai, lại phối hợp với phong đội của hắn, ít nhất không còn vẻ ngoài tầm thường, nhưng nếu màu da này là thoa phấn đánh son, vậy thì không thành hoa mà thành quỷ nhất.
.Hàn Nghệ kiên quyết cự tuyệt.
.Mấy bác gái khuyên một lúc lâu, thấy Hàn Nghệ thà chết cũng không chịu nghe theo, cũng đành phải thôi, bắt đầu giúp Hàn Nghệ chải đầu, vừa chải, vừa lẩm bẩm mấy câu, khiến Hàn Nghệ buồn ngủ, cho đến khi hắn mở mắt ra, chợt thấy một bác gái cầm một đóa hoa dại hươ hươ vài cái trước mặt hắn, đưa lên mặt hắn, cắm trên đầu.
.- Khoan đã!
.Hàn Nghệ không hiểu sao cả, hỏi: - Đại tỷ làm gì vậy?
.- Tân lang nào cũng phải cắm hoa.
.- Không phải ta đã nói rồi sao, ta đường đường là nam nhân, là chuẩn man, không phải là pháo nương (bê đê), bà thấy ta hợp với hoa này sao?
.- Cực kỳ hợp, cô gia đen như vậy, cài hoa này vào, thật sự là đẹp.
.Một bác gái không cẩn thận không vỗ được mông ngựa lại thành vỗ đùi ngựa.
.Hàn Nghệ nghe xong khóe miệng co rút, thầm nghĩ, nếu không phải thấy các bà đã có tuổi, ta thật sự muốn đánh các bà một trận.
.Dựa vào một câu nói kia, Hàn Nghệ tuyệt đối không thể để các bác gái cắm hoa lên đầu hắn.
.Giằng co hơn một canh giờ, cuối cùng cũng chuẩn bị xong!
.Hàn Nghệ mặc áo bào màu tím mới tinh vào, đứng trước gương đồng làm một tư thế tao nhã, ừ một tiếng, lắc đầu cảm thán nói: - Mấy ngày không thấy, ngươi đẹp trai hơn rất nhiều, thật khiến người ta ngạc nhiên!
.Mấy bác gái vẻ mặt buồn bực nhìn Hàn Nghệ, đối với biểu hiện của Hàn Nghệ thì vô cùng bất mãn, cái này cũng giống như chẳng trang điểm gì.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn, thầm nghĩ, thật sự không có mắt thẩm mỹ, lại hỏi: - Ai da! Lúc nào thì hôn lễ cử hành vậy? Hiện giờ hắn thầm nghĩ chết sớm siêu sinh sớm, cứ ở trong này quá khó chịu.
.Một bác gái nói: - Phỏng chừng phải nửa canh giờ nữa mới bắt đầu.
.- Vậy trong hôn lễ phải chú ý cái gì?
.- Không rõ lắm, toàn bộ đều do Nhị lão gia làm.
.Vài bác gái nhất trí lắc đầu.
.Hàn Nghệ nghe xong không nói gì, cũng không biết tình hình thế nào, hôn lễ sẽ cử hành thế nào!
.Cũng may nửa canh giờ không phải là quá lâu, bên kia rốt cuộc cũng cho người tới, báo Hàn Nghệ đến đại sảnh.
.Cuối cùng cũng bắt đầu rồi!
.Hàn Nghệ đã chờ đên độ sắp héo rũ, vội vàng đi ra, hắn thật sự không muốn lại đợi nữa, quan trọng là hắn không có trông mong gì, người ta kết hôn là ôm mỹ nhân về, lần này hắn kết hôn thuần túy chỉ vì hợp tác, suy nghĩ một chút, thì có cảm giác ở rể.
.Khi đi ra, đã là ban đêm.
.Bởi vì hắn không có đoàn đón dâu, có thể nói là lẻ loi một mình đi vào đại sảnh, thấy hai bên đã đầy người ngồi, toàn bộ là họ Nguyên, đến cả một nha hoàn cũng không có, điều này làm cho Hàn Nghệ có một loại cảm giác của Triệu Tử Long.
.Hiển nhiên, đây chính là hôn lễ đã bị cắt xén.
.Cũng may người họ Nguyên nhân khí khá vượng, toàn bộ họ Nguyên đều sắp tràn ra khỏi lễ đường, nếu mời khách nước ngoài, đoán chừng phải cử hành trong viện, nơi này chỗ ngồi không đủ, nam ngồi ở phía trước, nữ ngồi ở phía sau, nhưng khiến Hàn Nghệ kinh ngạc là người ngồi trên chỗ cao nhất không phải là Nguyên Hi, cũng không phải phải là Nguyên Nhạc, mà là tên điên Nguyên Ưng, bên cạnh y có một người đàn ông cao lớn, chính là Nguyên Liệt Hổ.
.Vốn dĩ đây là chỗ ngồi của Nguyên Hi, dù sao ông ta mới là gia chủ, nhưng Nguyên Ưng người này khá vô lại, trước mặt Nguyên Hi khóc ông kêu bà, nước mắt nước mũi tèm lem, Nguyên Hi bị Nguyên Ưng làm cho sắp điên, lại không có cách nào với tên lưu manh Nguyên Ưng này, đành phải gật đầu đồng ý.
.Trời ạ!
.Hàn Nghệ thấy vẻ mặt tươi cười mờ ám của Nguyên Ưng, cảm thấy hôn sự này vô cùng bất an, hắn chắp tay với bốn phía, trong lòng lại buồn bực, chỉ cảm thấy mình giống như kẻ ngu, hỏi không hỏi được, đây là tình huống gì.
.Bỗng nhiên, một lão phụ nhân tóc mai trắng xóa hỏi: - Hàn Nghệ, tại sao ngươi lại không cài hoa?
.Lão phụ nhân này chính là thê tử của Nguyên Nhạc, nhưng là thê tử thứ hai, nguyên phối của ông ta đã qua đời.
.Hàn Nghệ ngượng ngập nói: - Hôm nay trừ Mẫu Đơn ra, bất luận là hoa tươi nào ta cũng không để vào mắt.
.Lão phụ nhân kia sửng sốt, lập tức cười khanh khách, sao có thể nhẫn tâm tiếp tục trách cứ hắn.
.- Nói rất hay!
.- Cô phụ, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao ngươi cưới được cô cô ta rồi.
.Đám Nguyên Kiệt bắt đầu ồn ào.
.Chợt nghe thấy một tiếng gọi ta đầy vui mừng: - Tân nương tử tới rồi!
.Nội đường lập tức an tĩnh lại, nhìn về phía bên phải.
.Tấm màn lụa trên cánh cửa bên phải đại sảnh chậm rãi mở ra, một tân nương mặc áo xanh đậm thêu hoa mẫu đơn từ bên ngoài đi vào nội đường, một thiếu nữ đi bên cạnh cẩn thận dìu nàng, phía sau là hai đứa bé cầm đuôi váy, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn cao gầy, dáng người nở nang, thật sự là đại khí ung dung, cao quý tuyệt diễm, đây mới là trang phục tân nương chân chính của Đường triều, đầu nàng bới kiểu Thiên Bảo, trâm cài lóng lánh, phía sau búi tóc cài trâm Kim Phượng, châu ngọc leng keng, bước đi thướt tha, có thể nói là "Vân tấn hoa nhan kim bộ diêu" (Tóc đẹp như mây cài trâm vàng), cổ mang dây phỉ thúy, kết hợp với cần cổ trắng mịn lại càng tăng thêm vẻ đẹp, hai tay cầm một chiếc quạt thêu chim uyên ương che khuất khuôn mặt, bước đi khi lay động, thấp thoáng có thể nhìn thấy hai đầu lông mày ngượng ngùng, càng thêm quyến rũ.
.Trong giờ phút này, dù là Hàn Nghệ cũng muốn xông lên cầm lấy cây quạt.
.Nàng vừa ra trận, bốn phía đã xám xịt không ánh sáng, dường như tất cả đều bị lu mờ bởi hào quang của nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn bình thường mặc rất đơn giản, lại thích mặc Hồ phục, mặc thế nào thuận tiện thì mặc như thế. Hàn Nghệ cũng chưa bao giờ thấy nàng mặc phục sức lộng lẫy thế này, cảm thấy nàng nàng nổi bật đến nỗi mỗi bước đi đều hoàn mỹ, trong cổ họng không khỏi thốt ra một tiếng, sau đó ngây ra như phỗng.
.- Nhìn đủ chưa?
.Trong thoáng chốc, Hàn Nghệ đột nhiên nghe được một giọng nói rất nhỏ, hắn hơi sững người, phát hiện ra Nguyên Mẫu Đơn đã đứng bên cạnh hắn, không khỏi giât mình, cmn! Không lẽ đây chính là di tình hoán ảnh trong truyền thuyết!
.Một tiểu đồng phía sau bỗng nhiên non nớt nói:
.- Tiểu cô phụ, ngài chảy nước miếng kìa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận