Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1384.2: Thần tượng toàn dân

.Hàn Nghệ cười nói: - Không phải là không có ai nghĩ đến điều này, mà là bọn họ không có khả năng này. Thật là Thái Tông Thánh Thượng đã nghĩ đến điều này rồi, tàng phú vu dân mới có sự trợ giúp cho sự an định của quốc gia, chỉ cần bách tính sống không tốt thì sẽ xảy ra chuyện, cũng giống như triều Tùy vậy. Chỉ là khi đó Thái Tông Thánh Thượng ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng không thể giúp đỡ dân tộc thảo nguyên trở nên giàu có hơn, cho nên, Thái Tông Thánh Thượng chỉ có thể dùng người Hồ để cai trị người Hồ. Nhưng muốn thống trị nơi này triệt để, đầu tiên nhất định phải khiến bách tính ở đây sống giàu có hơn, chỉ cần bách tính có tiền trong túi, bọn họ sẽ suy nghĩ khác đi, mới chịu tiếp nhận thân phận con dân của Đại Đường này, cô muốn lừa phỉnh bọn họ cũng không được.
.Trần Thạc Chân khẽ cười nói:
.- Ngay cả Thái Tông Thánh Thượng còn không làm được, ngươi lại có thể làm được, chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn Thái Tông Thánh Thượng sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu Thái Tông Thánh Thượng đều lợi hại hơn so với bất cứ kẻ nào, vậy tại sao Thái Tông Thánh Thượng còn cần đến Phòng Huyền Linh và Ngụy Trưng bọn họ? Hoàng đế là hoàng đế, đại thần là đại thần, mọi người mỗi người một chức vụ, chỉ nói về năng lực làm việc, cũng thật không thể nói ai lợi hại hơn.
.Trần Thạc Chân trầm ngâm một lát, nói: - Xem ra ngươi vô cùng tự tin đối với điều này.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đó là bởi vì ta sống ở một thời đại tốt, một vương triều khiến người ta hướng tới.
.Nếu như là Hàn Nghệ trước đây, chắc chắn là thong thả du ngoạn, bởi vì hắn vô cùng thích những phong thổ nhân tình này, nhưng hiện giờ trong lòng hắn có ràng buộc, hơn nữa nếu tính thời gian, Nguyên Mẫu Đơn, Tiêu Vô Y đều sắp sửa sinh rồi, đương nhiên hắn muốn trở về sớm một chút, vì thế liền đi một mạch.
.Thấm thoát mấy ngày, cuối cùng bọn họ cũng đã đến cảnh nội An Tây Đại đô hộ phủ. An Tây Đại đô hộ phủ này ở ngay trong Thiên Sơn, chiếm cứ thông đạo chủ yếu của Thiên Sơn. Thật ra mấy Đô hộ phủ của triều đình đều xây dựng trên thông đạo chủ yếu. Đầu tiên, thông đạo chủ yếu chắc chắn là yếu địa chiến lược, cái đó thì không phải nói, không có đường xá, hậu cần cũng không tiếp tế nổi. Tiếp theo, bách tính nơi này cũng khá nhiều, dễ thống trị. Cuối cùng, nếu như xây dựng ở hoang mạc trống trải, có ma mới đến chỗ đó, vậy thì ý nghĩa của Đại đô hộ phủ này sẽ không tồn tại nữa.
.- Sao nhiều người thế?
.Đi đến trước cửa thành, Trần Thạc Chân xa xa nhìn thấy trước cửa thành đông nghịt những người, không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc.
.Hàn Nghệ ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy những người đứng trước cửa, người mặc quan phục thì ít mà người mặc da dê thì khá nhiều, không khỏi cau mày nói: - Lại là tình huống gì đây?
.Bây giờ hắn cũng là chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, đã bị Lộc Đông Tán chơi cho một vố, đi một ngày đàng học một sàng khôn a!
.- Ha ha! Có bằng hữu từ phương xa tới, cũng không nói quá a!
.Nghe thấy một tràng tiếng cười sang sảng, chỉ thấy một ông già khuôn mặt hồng nhuận, hai bên tóc mai cũng đã điểm bạc vuốt râu cười ha hả nói.
.Không phải Tô Định Phương thì là ai. Đứng bên cạnh ông ta còn có một vị tướng lĩnh trẻ tuổi, chính là Bùi Hành Kiệm.
.- Tô lão tướng quân!
.Hàn Nghệ khẩn trương xuống ngựa, bước nhanh lên trước, chắp tay nói: - Tô lão tướng quân, Bùi Tướng quân, đã lâu rồi không gặp.
.- Hàn Thị lang!
.Hai người chắp tay thi lễ.
.- Hàn tiểu ca!
.Bên cạnh bỗng nhiên có người cười ha hả gọi.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn, ồ lên một tiếng: - Sao các người cũng ở đây thế?
.Chính là đám người Ngột Khả Liệt, Tạp Tư Mễ, Y Cố ở thành Hằng Đốc.
.Ngột Khả Liệt cười ha ha nói: - Chúng ta nghe nói Hàn tiểu ca sẽ đến đây, vì thế liền chạy sang, hy vọng có thể gặp Hàn tiểu ca một lần.
.Không ít người đều gật đầu.
.Hàn Nghệ quét mắt một lượt, lúc này mới phát hiện, hóa ra người đứng ở đây, toàn bộ đều là các tù trưởng của bộ lạc Tây Đột Quyết, có hơn năm mươi, sáu mươi người, lập tức toát mồ hôi lạnh đầy đầu, nghĩ bụng, chỉ sợ muốn về sớm một chút là chuyện không thể nào. Không khỏi đưa mắt nhìn Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm, các ngươi đây là gài bẫy ta nha.
.Tô Định Phương, Bùi Hành Kiệm đều lộ ra ánh mắt bất đắc dĩ.
.Ở trước cửa thành chỉ hàn huyên thôi đã mất cả nửa ngày, lúc này mới đi vào trong thành.
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói:
.- Tô lão tướng quân, chuyện này là thế nào? Sao bọn họ đều ở đây vậy?
.Tô Định Phương cười khổ nói: - Ngươi có điều không biết đó thôi, sau khi biết ngươi ở Thổ Dục Hồn, Ngột Khả Liệt bọn họ đều ùn ùn đến tìm Hành Kiệm, hy vọng có thể mời ngươi qua một chuyến. Nhưng mà, cho dù bọn họ không yêu cầu như vậy, ta cũng dự tính viết một phong thư cho ngươi, nếu ngươi có thời gian, thì qua xem thử, nơi này cũng vô cùng cần đến ngươi.
.Hóa ra những người này đều là đến triều thánh. Lúc trước dưới sự lãnh đạo của Hàn Nghệ, mọi người đã ký kết hiệp nghị bãi cỏ, việc này đã trực tiếp đổi lấy hai năm hòa bình, trong hai năm này hết sức ít đấu tranh nội bộ, nếu ai dám tự tiện phá hỏng hiệp nghị, các tù trưởng khác sẽ đứng ra chỉ trích đối phương, hơn nữa còn là nói có sách mách có chứng, bởi vì lúc đầu mọi người tranh giành đến trời long đất lở, khó khăn lắm mới đạt thành được, ai phá hỏng hiệp nghị, thì chính là đối địch với tất cả mọi người. Mà đồng thời, Hàn Nghệ cũng đã đưa ra không ít lời hứa, nhưng tất cả đều được thực hiện, lượng lớn thương nhân mang theo hàng hóa cùng với tơ lụa đến đây, lại còn mở đường xá, thúc đẩy không ít việc làm, ngay lập tức kích thích kinh tế của thảo nguyên, hàng hóa loáng cái đã vận chuyển đến.
.Bởi vậy mặc dù bọn họ chỉ gặp Hàn Nghệ một hai lần, nhưng vô cùng tín phục đối với Hàn Nghệ, cho rằng Hàn Nghệ là một người nói lời giữ lời, hơn nữa còn liệu sự như thần, là thật lòng suy nghĩ cho bách tính thảo nguyên, không giống như các quan viên khác, rất nhiều quan viên người Hán đều xem thường người Hồ bọn họ. Thêm nữa là, hiện giờ bọn họ vô cùng sùng bái thương nhân, một là, bọn họ vốn dĩ đã thường xuyên thông thương, dù sao cũng là dân tộc du mục, thương nhân trời sinh; tiếp đến, là thương nhân dẫn dắt bọn họ thoát khỏi khó khăn, hình thành cho bọn họ một quan điểm, đó là thương nhân là người vô cùng giàu có, muốn làm thì làm thương nhân. Vậy nhưng, trong phương diện thương nghiệp thì Hàn Nghệ lại vượt lên tất cả, là máy bay chiến đấu trong thương nhân, bởi vậy bọn họ thật sự muốn đến lắng nghe lời dạy bảo của Hàn Nghệ.
.Nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không có chuẩn bị ở phương diện này, chủ yếu là hắn tới thăm hỏi Tô Định Phương, cũng có hy vọng gặp mấy người này một lần, nhưng không ngờ rằng tất cả bọn họ đều đến đây.
.Nhưng người đã đến rồi, hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp chiêu thôi.
.Trong lúc nói chuyện, một đám người đông đúc đi vào trong thành. Trong thành lại càng hoành tráng hơn nữa, bách tính nhao nhao đứng ở hai bên đường phố, dường như chỉ mong có thể chiêm ngưỡng phong thái của Hàn Nghệ.
.- Người ở giữa kia chính là Hàn tiểu ca sao?
.- Chắc là phải đấy.
.- Đúng là trẻ thật đấy!
.- Trung Nguyên quả nhiên là địa linh nhân kiệt, lúc ta bằng tuổi ngài ấy, vẫn còn đang chăn ngựa.
.- Bây giờ ngươi đang làm gì?
.- Chăn ngựa.
.- Lão tướng quân, ông đây cũng quá khách khí rồi đấy, ta là một người khiêm tốn, mấu chốt nhất là, việc này nhất định là đã tốn không ít tiền chứ gì.
.Hàn Nghệ thấy cũng khoa trương quá rồi, hắn cũng là lần đầu tiên đến đây, nhưng lại làm giống như là siêu sao không bằng, không khỏi nghĩ đến đây có phải là diễn viên thời vụ do Tô Định Phương mời tới hay không. Lãnh đạo ở hậu thế không phải cũng như vậy sao, bất luận đi đâu thị sát, nhất định là dân chúng vây quanh, giống như quan dân một nhà, sáo lộ quá rồi, làm cho Hàn Nghệ cũng không quá ngại ngùng nữa.
.Tô Định Phương sửng sốt, nói: - Tốn tiền gì?
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng lẽ những người này không phải lão tướng quân mướn hay sao? Ặc, xin lỗi, đây chỉ chuyện là lão tướng quân nói một câu, không đáng phải tốn tiền mướn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận