Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 511: Sống không bằng chết

.Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ bọn họ đều ngẩng cả người, ngươi là đang đưa linh cữu đi.
.Tiêu Hiểu bọn họ cắn chặt môi, vươn thẳng hai vai, dù sao thì bọn họ cũng đã nhìn thấy qua, thì cũng có sự chuẩn bị rồi. Giờ đúng là không thể cười nổi, nếu không thì không khí tồi tệ hơn rồi.
.Những đại thần liên quan đó nghe thấy cả năm giác quan đang lẫn lộn với nhau, cứ thấy quái quái thế nào ấy.
.Hàn Nghệ lại cao giọng hô to:
.- Hành lễ.
.Bái bái bái
.Tất cả mọi người đều giơ cao tay phải lên, như đội thiếu niên tiền phong đang chào cờ.
.Chỉ thấy đám tiểu tử cầm những cây xiên đem từng miếng bài vinh quang xuống.
.Kỳ thực đây cũng không có gì.
.Mấu chốt là ở chỗ khúc nhạc buồn đó. Đây có phải là hành lễ gì đâu, rõ ràng là đưa tang.
.Những vị đại thần đó đều nhìn theo, không khỏi nước mắt tuôn trào, hai chân run rẩy, trong nháy mắt dường như già đi mấy chục tuổi, bức tường vinh quang này là do hoàng đế tạo nên, biểu thị cho sự vinh quang, ngươi ngay trước mặt hoàng đế, ngay trước mặt biết bao nhiêu vị đại thần, phía trên bức tường vinh quang đem tấm bài vinh quang của gia tộc mình xuống, mấu chốt là còn phối hợp thêm tiếng đàn đầy đau thương, điều này không phải là nói lên sự vinh quang đang ngã xuống sao.
.Nếu phối hợp thêm tiếng đàn với một chút sự trang trọng, nghiêm túc, thì đó là một thứ cảm giác hoàn toàn khác.
.Rất bi thương.
.Mặc dù Trưởng Tôn Vô Kỵ có chút ngây ngốc, ông ta thật không hề nghĩ tới Hàn Nghệ lại có thể chơi một vố to thế, một câu thôi đã đem con đường lên cấp của hơn hai trăm học viên đổ xuống hết, hiện giờ một khúc đàn trực tiếp chôn vùi đi sự vinh quang của biết bao nhiêu gia tộc.
.Trong bối cảnh xã hội của giới quý tộc. Này con mẹ nó thật là muốn thân mệnh mà.
.Tiếng đàn càng nghe càng buồn bã, từng tấm bài vinh quang đang được lấy xuống từ trên bức tường vinh quang theo tiếng đàn buồn, không ít vị đại thần càng lúc càng không nhìn thêm được nữa, lấy tay áo che mặt, chỉ cảm thấy giống như bị người ta bên trái một bạt tai, bên phải một bạt tai, hận không thể tìm chỗ chui vào.
.Trong này sảng khoái nhất chính là Hàn Nghệ, đây mới là bức tranh mà hắn muốn, các con cháu của quý tộc đó, hầu hết đều không có tim không có phổi, bùn lầy không trát nổi tường. Ngươi sỉ nhục bọn họ, thì có thể có được khoái cảm gì chứ. Sỉ nhục những vị lão đại thần, mới có hứng thú chứ. Sảng khoái trong lòng đang một mớ rối tinh rối mù, trước đây không ít lần cũng bị bọn họ sỉ nhục, hơn nữa lúc thời điểm chiêu sinh ở trại huấn luyện, giữa bọn họ có không ít người đưa quà cáp, nhưng trong lòng thì vô cùng thâm độc, lần này đòi lại gấp đôi.
.Trưởng Tôn Diên, Độc Cô Vô Nguyệt cũng mơ hồ đoán được mục đích của Hàn Nghệ, nhưng thực tế đến thời khắc này, bọn họ vẫn vô cùng khiếp sợ, cục diện này thật sự là muốn lấy mạng người ta mà.
.Điều quan trọng là phản bác không được, Hàn Nghệ nói rất đúng, ta khai trừ những người này, nhưng không có nghĩa là ta không tôn trọng sự vinh quang của gia tộc họ, nhất định phải thực hiện nghi thức sao cho trang trọng nhất, đưa tiễn họ đi.
.Kỳ thực Lý Trị cũng rất thích, y làm hoàng đế bao nhiêu năm rồi, các vị đại thần cũng không ít lần dạy dỗ cho y, thậm chí đều rất nhanh quên đi y chính là hoàng đế, gương mặt đó thật sự rất sảng khoái.
.Ôi! Tiếng đàn này sao mà còn chưa ngừng nữa.
.Các vị đại thần đều gần như muốn đánh người, chẳng qua bọn họ cũng không suy nghĩ, hơn hai trăm miếng, không thể nào ngay lập tức mà tháo xuống được, ít nhất cũng cần phải có thời gian.
.Ước chừng cũng một nén nhang sau, hơn hai trăm tấm bài mới có thể lấy xuống hết toàn bộ, cứ sáu tấm sáu tấm từ từ được đặt xuống tấm vải trắng.
.Hàn Nghệ tuy rằng trong lòng cười lộn ngược, nhưng trên mặt trước sau vẫn luôn giữ vẻ tôn nghiêm, sắc mặt rất nghiêm túc, nói: - Khải bẩm bệ hạ, nghi thức đã kết thúc.
.Lý Trị cũng đang cố nín cười, gật gật đầu nói: - Hãy đem những tấm bài vinh quang này trả về cho các vị ái khanh đi.
.Tránh ra.
.Chỉ thấy có một đứa bé cầm những tấm bài vinh quang đưa qua cho các vị đại thần, bởi vì họ đến đây đều là vì con cháu của mình mà cáo trạng Hàn Nghệ, chỉ có rất ít người mới không tham gia, nhất nhất đối ứng để không có người nào rơi xuống.
.Các vị đại thần nhìn thấy những tấm bài này, cảm thấy vô cùng chói mắt, liền nhanh chóng cho vào túi áo, lòng chỉ sợ bị nhiều người dòm ngó.
.Đương nhiên, cũng có một số người cảm thấy rất vinh hạnh, chính là các trưởng bối của các học viên còn lưu lại đây.
.- Hảo tiểu tử, đúng là không làm mất mặt gia gia của ngươi.
.Chỉ thấy một người già tóc bạc phơ, đi tới phía sau Uất Trì Tu Tich, một tay khoát lên vai Uất Trì Tu Tịch, cười ha ha nói.
.Người này chính là đỉnh đỉnh đại danh Uất Trì Kính Đức, ông ta đã rất lâu rồi không có lên triều, luôn trốn trong nhà để luyện đơn, tuy rằng Uất Trì Tu Tịch sau khi về nhà không có tìm ông ta nói những điều này, nhưng ông ta cũng có nghe phong thanh, bởi vì lần này cũng làm kinh động đến không ít lão nguyên huân, vì con cháu bảo bối của mình, nên ông ta mới chạy tới ngó ngó, bởi vì tính cách của ông ta vô cùng kiêu ngạo, vì vậy nhìn thấy có rất nhiều lão hữu cũng cảm thấy xấu hổ, mà con cháu của mình cả một câu ca thán cũng không có, trong lòng rất kiêu ngạo.
.Uất Trì Tu tịch đĩnh đạc nói: - Gia gia, cháu dầu gì thì cũng là cháu ruột của gia gia người, đã đến hết đây rồi, không lo làm được cảnh sát hoàng gia, cháu cũng ngại khi gặp gia gia.
.Một câu nói đúng là như trắng trợn đánh vào mặt, rất nhiều lão đại thần khi nghe được câu nói này, cắn chặt răng, trong lòng nghĩ đến việc trở về thế nào cũng phải đem tiểu tử kia làm thịt mới được, thật quá mất mặt mà.
.Trong đó cũng có không ít đại thần, nhìn thấy Uất Trì Kính Đức làm như vậy, cũng không quản, tìm thấy con cháu của mình vô cùng khoa trương cổ vũ, kỳ thực khoe khoang cũng chỉ là thứ yếu, bọn họ chủ yếu muốn dặn dò con cháu của mình, tiểu tử nhà ngươi nên nghe cho kỹ, nếu ngươi muốn lão tử ta xuất hiện trong lễ chú mục, thì ta sẽ lột da róc xương ngươi.
.Lưu Phất đột nhiên nói: - Bệ hạ, lão thần tuổi già rồi, bây giờ cảm nhận được sâu sắc sự mệt mỏi, cũng mong bệ hạ có thể ân chuẩn cho thần về trước.
.Ở chỗ này ông ta không muốn ở lại thêm một phút giây nào nữa.
.Lý Trị nghe thấy có chút phiền não, bộ dáng vừa rồi lúc ngươi muốn đến cáo trạng Hàn Nghệ, thì bước chân như gió, giọng nói như chuông đồng, còn đi nhanh hơn cả ta, bây giờ lại nói mình tuổi già rồi, liền ho nhẹ một tiếng rồi nói: - Lưu ái khanh, việc này vẫn chưa giải quyết xong, tất cả đều chỉ là lời phiến diện của Hàn Nghệ, chưa chắc đã chính xác, Lưu ái khanh và chư vị ái khanh hãy cùng trẫm tuần tra xem trại huấn luyện hoàng gia này rốt cuộc là huấn luyện ra sao, có phải giống như lời Hàn Nghệ nói không. Nếu như lời nói không thật trẫm nhất định sẽ đòi công đạo lại cho các khanh.
.Nói xong, y lại quay sang nói với đám học viên:
.- Các ngươi nghe rõ ràng đây, nếu như hôm nay huấn luyện so với mấy ngày trước có gì không giống nhau, thì các ngươi nhất định phải nói ra, trẫm sẽ làm chủ cho các ngươi.
.Một đám học viên lập tức hành lễ tuân lệnh.
.Lý Trị quá hiểu rõ những học viên này, biết bọn họ nhất định sẽ không chịu bỏ qua như vậy, dứt khoát phải nghỉ ngơi một ngày, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đừng đến lúc đó không có gì cũng như có chạy đến buộc tội Hàn Nghệ, nếu có vấn đề gì, thì hiện tại ngươi hãy đề xuất ra đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận