Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 746.2: Ta vốn tâm hướng minh nguyệti

.Hàn Nghệ thật sự muốn nhổ vào mặt Vương Huyền Đạo, vẫn là Hùng Đệ thông minh nhanh nhẹn, nói: - Huyền Đạo ca ca, đệ đi lấy ít nước đến giúp huynh.
.Y là một người hết sức biết cảm ơn, trước đây Vương Huyền Đạo đã cứu y ra khỏi Thôi gia, y vẫn luôn ghi nhớ.
.- Đa tạ!
.- Không có gì, không có gì.
.Hùng Đệ khẩn trương chạy vào trong nhà.
.Vương Huyền Đạo liếc mắt nhìn một lượt, thản nhiên nói: - Chuyện hôm nay, nếu ai dám nói ra, đừng trách ta không khách khí.
.Y là người vô cùng yêu quý thanh danh của mình, nếu để người khác biết Vương Huyền Đạo y trèo tường thì thật là quá mất mặt rồi, dù sao cũng thế tôn Vương gia, trong ngữ điệu vẫn là bất nộ tự uy.
.Lưu Nga các nàng gật đầu vâng vâng dạ dạ, khẩn trương đưa Mộng Nhi các nàng về phòng.
.Không phải chỉ là trèo tường sao, ghê gớm lắm sao. Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói: - Các ngươi sẽ không đến thảo phạt ta đấy chứ.
.Trịnh Thiện Hành cau mày nói: - Ngươi còn nói được, ngươi có biết ngươi đã gây họa lớn cỡ nào không.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta cũng đâu có làm gì a!
.Lư Sư Quái nói: - Hàn tiểu ca, việc này ngươi làm quả thực không thỏa đáng, Khổng thánh nhân là người như thế nào, ngươi lại muốn đem Khổng thánh nhân thêu dệt thành kịch nói, ngươi đây không phải là chỉ sợ thiên hạ không loạn sao.
.Hàn Nghệ nói: - Những tin tức đó đều là vu oan ta, chẳng qua chỉ là ta muốn làm một Khổng thánh nhân truyện ký, lẽ nào việc này cũng không được.
.Trịnh Thiện Hành chậc một tiếng: - Sao ngươi vẫn còn không hiểu, đừng nói những tin tức bên ngoài là thật hay giả, chỉ dựa vào vở kịch này của ngươi sinh ra ở thanh lâu là đã cực kỳ không ổn rồi, trong mắt nho sinh đây là vật thấp hèn, nhưng Khổng thánh nhân chính là thánh hiền, ngươi kết hợp cả hai lại thì có thể không có chuyện sao?
.Hàn Nghệ nói: - Kịch của ta là vật hạ thấp hèn, vậy cày Hùng Phi ở ruộng ngoài kia đều là giả à?
.Lư Sư Quái thở dài: - Trong mắt nho sinh, cày Hùng Phi vốn cũng là kỳ dâm xảo kỹ, chưa thể nói là vật cao nhã.
.Hàn Nghệ nghe nói vậy liền cau mày.
.Lúc này Tiểu Mập đã đem nước đến, Vương Huyền Đạo nhận lấy, đặt trên mặt đất, sau đó cẩn thận rửa đôi tay trắng như tuyết của mình.
.Hùng Đệ nhìn đến ngây người, y chưa bao giờ thấy ai rửa tay mà tỉ mỉ như thế.
.Trịnh Thiện Hành thì đã nhìn quen rồi, nói: - Hàn tiểu ca, ta khuyên ngươi hay là mau chóng dừng lại, nếu không thì có thể sẽ xảy ra loạn lớn hơn nữa, đây thật sự không phải là trò đùa.
.Bọn họ vốn cũng là nho sinh, biết rõ quan hệ lợi hại trong đó.
.Nếu Hoàng đế phản Nho giáo, phản Khổng Tử đã rất có khả năng sẽ bùng phát họa loạn, huống hồ là Hàn Nghệ hắn.
.Hàn Nghệ nhíu mày trầm ngâm, nhìn có vẻ khá rối rắm.
.Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, huynh nghe, hình như bên ngoài yên tĩnh lại rồi.
.Hàn Nghệ lắng tai nghe, quả nhiên đã yên tĩnh lại rồi, bỗng nhiên, một tôi tớ chạy vào, nói: - Tiểu Nghệ ca, bên ngoài có mấy người già muốn gặp huynh.
.Hàn Nghệ mắt lóe sáng, hỏi: - Người già nào?
.- Một người già trong đó nói ông ta là Trịnh Bá Ngung.
.- Là đại bá ta bọn họ.
.Trịnh Thiện Hành mãnh kinh.
.Đám già này cuối cùng cũng lộ diện rồi. Hàn Nghệ mừng thầm trong lòng.
.Lư Sư Quái nói: - Xem ra chúng ta phải tránh đi rồi.
.Trịnh Thiện Hành bất đắc dĩ thở dài, quay sang Hàn Nghệ nói: - Hàn tiểu ca, đại bá ta bọn họ cũng không phải là người dễ lừa gạt, ngươi tự giải quyết đi.
.Không dễ lừa gạt? Ngươi cứ coi ta lừa bọn họ đầu óc choáng váng đi. Hàn Nghệ gật đầu nói: - Ta biết rồi.
.Vương Huyền Đạo đứng dậy, phẩy phẩy tay, nói: - Tiểu Mập! Phiền ngươi lấy giúp ta một ít nước nữa đến đây.
.Hùng Đệ mắt nhỏ hơi lồi ra, hỏi: - Huyền Đạo ca ca, huynh còn muốn rửa gì nữa?
.- Tay!
.- !
.Bệnh ưa sạch sẽ! Hàn Nghệ nghe vậy không khỏi mắng một câu, bắt đầu từ khi vào cửa tên này đã luôn rửa tay, thật không biết mục đích y đến đây là gì.
.Trịnh, Lư, Vương ba người khẩn trương vào nhà trong tạm tránh, tình huống này nếu để trưởng bối của bọn họ thấy bọn họ ở cùng với Hàn Nghệ, đoán chừng sẽ rắc rối rồi.
.Hàn Nghệ lại mau chóng bảo Trà Ngũ đi mời mấy lão già vào.
.Qua một lát, chỉ thấy ba lão già thân mặc áo nho, thần sắc nghiêm túc từ bên ngoài đi vào.
.Lão già khá thấp béo trong đó nói: - Thật hoang đường, tiểu tử này thật là coi trời bằng vung rồi, hôm nay không dạy dỗ cho hắn một trận không được.
.Người này chính là gia chủ nhị phòng của Bác Lăng Thôi thị, Thôi Tư.
.Lão già dáng người cao ráo lại hừ nói: - Hắn chẳng qua chỉ là một tên nông dân, lời giáo huấn của chúng ta, chưa chắc hắn nghe đã hiểu, chỉ cần không cho hắn làm nhục Khổng thánh nhân là được rồi. Vị này chính là đại bá của Trịnh Thiện Hành, Trịnh Bá Ngung.
.Lão già nhỏ tuổi nhất trong số đó gật đầu nói: - Trịnh huynh nói chí lý, dù sao thì bất luận như thế nào, quyết không thể để hắn làm nhục Khổng thánh nhân, nếu không Nho gia chúng ta sẽ bị người thiên hạ cười nhạo.
.Đây chính là đường bá của Lư Sư Quái, Lư Thu Tử.
.Vừa nói dứt lời, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng thở dài: - Ta vốn tâm hướng minh nguyệt, ai ngờ minh nguyệt chiếu cống rãnh Haiz.
.- Câu hay a!
.Lư Thu Tử không khỏi khen.
.Ba người đến trước cửa, chỉ thấy một thanh niên chắp một tay sau lung, một tay cầm chén rượu, ngửa đầu nhìn một cây liễu.
.Luận về giả vờ, Hàn Nghệ cũng thật là không thua ai.
.Trịnh Bá Ngung và Thôi Thi đều đã từng gặp Hàn Nghệ, hai người không khỏi nhíu mày.
.Trịnh Bá Ngung ho nhẹ một tiếng.
.Hàn Nghệ quay đầu, vừa thấy ba người này, vội vàng bước lên, chắp tay nói: - Trịnh tiền bối, Thôi tiền bối, xin hỏi vị tiền bối này là
.Hắn đã gặp Trịnh Bá Ngung và Thôi Tư ở đại hội tuyên bố hôm đó, duy chỉ có Lư Thu Tử là hắn chưa từng gặp.
.Lư Thu Tử ngạo nghễ nói: - Lão phu là Phạm Dương Lư thị, Lư Thu Tử.
.- Hóa ra là Lư tiền bối, thất kính, thất kính.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ba vị đại giá quang lâm, vãn bối Hàn Nghệ không nghênh đón từ xa, mong ba vị thứ tội.
.Trịnh Bá Ngung hừ một tiếng, nói: - Tiểu tử ngươi cũng đúng là không biết trời cao đất dày, lại dám lấy Khổng thánh nhân ra mưu lợi cho mình.
.Ba người bọn họ mặc dù không phải quan viên, nhưng đều là do bọn họ không muốn làm quan, trong triều đầy học sinh, thân nhân của bọn họ, so với những đại thần kia còn giỏi hơn nhiều, cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng phải lấy lễ đối đãi, dù sao thì danh vọng này đặt ở đây, kiểu quan nhỏ như Hàn Nghệ, bọn họ thật là tùy tiện giáo huấn, hoàn toàn không cần nhìn sắc trời. Thông thường bọn họ đều không dễ dàng nói chuyện với người khác, nhưng lần này trực tiếp lien quan đến danh tiếng của Nho giáo, bọn họ nghe xong cũng tức muốn chết, khẩn trương đến ngăn cản.
.- Oan uổng a!
.Hàn Nghệ đấm tay giậm chân, kêu to oan uổng.
.Lư Thu Tử nói: - Chẳng lẽ những tin tức kia là giả sao?
.- Cái đó thì cũng không phải.
.Hàn Nghệ vội vàng nói:
.- Ba vị trưởng bối mời ngồi trước đã, cho phép vãn bối giải thích của ba vị nghe.
.- Lão phu cũng muốn nghe xem ngươi giải thích thế nào!
.Ba người đi vào đại sảnh ngồi xuống, không nói lời nào.
.Phái đoàn này cũng thật là, ta không lừa các ngươi thì lừa ai a! Hàn Nghệ thở dài: - Ba vị tiền bối, Hàn Nghệ ta xuất thân nông gia, từ nhỏ đọc sách rất ít, nghĩ ra thì cả đời này cũng không thể gia nhập hàng ngũ nho sinh, nhưng mà nhưng mà điều này cũng không thể ngăn cản sự cuồng nhiệt của ta đối với Nho gia, bởi vậy ở trại huấn luyện, ta cũng luôn tôn sùng Nho học.
.Trịnh Bá Ngung nghe vậy sắc mặt có chút dịu đi vài phần, nói: - Nếu đã như vậy, tại sao ngươi còn muốn làm ra chuyện làm nhục thánh nhân như vậy?
.Hàn Nghệ lại thở dài một tiếng, nói: - Đây đều là vãn bối suy nghĩ không chu toàn. Ai da! Cũng trách vãn bối đã quá nóng lòng.
.Lư Thu Tử hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Mọi người đều biết, đương kim hoàng thất chính là hậu nhân của Lão Tử.
.- Hừ!
.Thôi Tư hừ một tiếng, ba người đều tỏ vẻ khinh thường. Bọn họ không thừa nhận Lý Đường vương thất chính là hậu nhân của Lão Tử, bọn họ vẫn cho rằng huyết thống của Lý Đường vương thất là bất chính.
.Các ngươi cũng thật là ngang ngược! Hàn Nghệ nói thầm một câu, tiếp tục nói: - Từ khi Đại Đường ta khai quốc đến nay, vẫn luôn tôn sùng Đạo gia, mặc dù Nho gia ta vẫn là trụ cột vững vàng, nhưng vẫn bị ảnh hưởng vô cùng lớn. Vãn bối tuy không phải người trong Nho gia, nhưng thấy vậy trong lòng rất buồn a, thật ra vãn bối vẫn luôn ủng hộ bãi truất bách gia, độc tôn Nho thuật.
.Lời này nghe xuôi tai nha!
.Vẻ tức giận trên mặt ba người giảm đi, lộ ra nụ cười mỉm, giống như đang nói, trẻ con dễ dạy.
.Hàn Nghệ khẩn trương rèn sắt khi còn nóng, nói: - Nhưng vãn bối học thức quá nông cạn, lượng từ vựng quá ít, không biết nên làm thế nào để biểu đạt kiến nghị này với triều đình, cho đến khi Phượng Phi Lâu của vãn bối bắt đầu kể Tây Du Ký, ồ, cũng chính là chuyện về con khỉ xong, rất nhiều đệ tử Phật giáo nghe được đều cảm thấy hứng thú, thế là vãn bối liền nghĩ thầm rằng sao không mượn việc này để tuyên truyền Nho giáo, vãn bối càng nghĩ càng thấy được, càng nghĩ càng hưng phấn, bách tính mặc dù không biết chữ, nhưng bọn họ nghe hiểu được a, bởi vậy vãn bối liền dự tính dùng kiểu phương thức thông tục để quảng bá Nho giáo, vì vậy vãn bối dự tính mời Tổ sư gia của Nho giáo, Khổng thánh nhân ra để chấn hưng uy danh của Nho giáo ta.
.Nói đến đây, hắn giơ nắm tay lên, dáng vẻ hùng hồn, nhưng hắn lại lập tức thở dài, nói: - Đáng tiếc vãn bối vẫn nghĩ quá dễ dàng, không suy nghĩ chu toàn, suýt nữa đã phạm sai lầm lớn, thật là đáng chết a! Xin ba vị yên tâm, vãn bối đã quyết định sẽ không diễn Khổng thánh nhân nữa, chỉ hy vọng ba vị trưởng bối có thể niệm tình trái tim son sắt này của vãn bối, tha thứ vãn bối lần này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận