Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 912: Tay không bắt giặc

.Về Kim Hành, Đại Đường nhật báo tiết lộ cực kỳ ít, hơn nữa cũng không biết nhiều, chỉ có ba người Hàn Nghệ, Thẩm Tiếu, Tang Mộc biết.
.Mọi người hết sức tò mò, nếu muốn phát triển lâu dài, hiển nhiên là không thể dựa vào tiền quyên góp, nhưng trước đó, bọn họ cũng không suy nghĩ đến vấn đề này, bọn họ đều cho rằng, có thể Hoàng Hậu mượn cớ để vơ vét tiền, nhưng hiện giờ xem ra không phải như vậy.
.- Nữ nhi, con cũng biết sao?
.Lòng hiếu kỳ của Dương thị cũng bị Hàn Nghệ câu được rồi.
.Võ Mị Nương cười, nói:
.- Nương, người vội vàng làm gì, lát nữa Hàn Nghệ sẽ nói ra.
.Đám phu nhân thấy Võ Mị Nương không nói, vì thế hướng về phía Tiêu Vô Y, dò hỏi.
.Tiêu Vô Y cười, nói:
.- Các vị thẩm thẩm, không phải cữu mẫu đã nói rồi sao, đợi một chút Hàn Nghệ sẽ nói ra.
.Trong lòng lại thầm trách Hàn Nghệ không nói chuyện này cho nàng biết.
.Thật tình bản thân nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này, đối với chuyện buôn bán, nàng thực sự không có hứng thú.
.Nhưng không ngờ trong thời gian uống trà, thằng nhãi Hàn Nghệ này chọc cho đám thượng khách dưới lầu trợn mắt trắng, uống trà vào lúc nào chẳng được, mà lại uống trà đúng vào lúc quan trọng, rõ ràng là cố ý, cho ngươi bị sặc chết đi.
.Hàn Nghệ cũng chú ý tới, thầm nghĩ, ban đầu chỉ chơi đùa gì đó, nhưng liên quan đến tương lai phát triển mấy chục năm của Phượng Phi Lâu, đương nhiên ta phải cư xử thận trọng. Sau khi uống hai chén trà, Hàn Nghệ mới trở lại giữa khán đài, toàn bộ yên lặng như tờ, trước tiên hắn đảo mắt, rồi phun ra ba chữ, “Cho vay tiền” !
.Mọi người ở phía dưới ngẩn ra, còn tưởng rằng ngươi sẽ nói đến phương pháp cao minh gì, thật không ngờ lại là cho vay nặng lãi.
.Ngươi cầm tiền của bọn ta, mang đi cho vay nặng lãi, còn không bằng các ngươi bỏ túi luôn cho rồi.
.- Hàn tiểu ca, ta cho rằng việc này không ổn, lợi dụng cho vay tiền để kiếm tiền của thương nhân, thanh danh sẽ không tốt, làm sao huynh có thể lợi dụng tiền của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu để cho vay lãi, đây chính là hành động đảo lộn trật tự.
.Một người đứng dậy nói lớn, người này chính là Mao Hâm, không cần phải nói, chắc chắn là cử đến.
.Hiện giờ Hàn Nghệ là đại ca của hàn môn, đương nhiên sẽ không bỏ sót hàn môn, bởi vậy hắn mời hai mươi đệ tử hàn môn làm đại diện đến tham gia, kỳ thực trong trận tranh đấu lúc trước, hơn phân nửa hai mươi người này là người hét to nhất vì hắn.
.Nhưng y hét to như vậy, làm đám người phía dưới lập tức bàn luận.
.Đối mặt với lời bàn luận ầm ĩ phía dưới, Hàn Nghệ vẫn luôn mỉm cười.
.Qua một hồi lâu, thượng khách dưới đài thấy Hàn Nghệ bình tĩnh nhìn bọn họ như thế, không khỏi sửng sốt, trợn to mắt nhìn hắn.
.Đợi cho tiếng bàn luận dừng lại, Hàn Nghệ mới nói:
.- Vị tiểu ca vừa rồi nói rất đúng, trong mắt dân chúng, người cho vay tiền giống như quỷ hút máu, dính vào bọn họ nhất định sẽ không có chuyện tốt, nhưng mọi việc đều có hai mặt, tại sao người cho vay tiền lại phát tài như vậy, tại sao lại làm cho người ta ghét như vậy, quan trọng là có người hỏi vay tiền bọn họ, luôn là lúc dân chúng thiếu tiền, nhưng dân chúng là bị ép đến bất đắc dĩ mới phải vay tiền. Tại đây, ta tuyên bố với mọi người, từ nay về sau, những người cho vay nặng lãi ở Trường An sẽ một đi không trở lại. Bởi vì Kim Hành của bọn ta sẽ thay thế bọn họ, bọn ta sẽ dùng hình thức cho vay với lãi suất ít nhất để thay thế bọn họ. Hơn nữa bọn ta sẽ chỉ cho thương nhân, nông phu, thợ thủ công vay tiền.
.Thương nhân dưới đài sôi nổi lên tinh thần.
.- Bình thường thương nhân đều cho vay, tại sao phải vay tiền?
.Lời cũ rích như vậy, đương nhiên vẫn là Mao Hâm nói.
.- Vấn đề này hỏi rất đúng! Tại sao thương nhân phải vay tiền?
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Nhưng ta tin rằng các thương nhân ngồi dưới này, hẳn là đều hiểu rõ điều này, bản thân ta cũng là thương nhân, thương nhân thường xuyên đối mặt với lúc không kịp xoay vòng vốn, nhiều khi nếu trong tay có hơn trăm quan tiền, sẽ kiếm thêm gấp mấy lần.
.Có không ít thương nhân gật đầu.
.Hàn Nghệ nói:
.- Đương nhiên, ngồi ở đây đều là các phú thương nổi tiếng của Trường An ta, sẽ có rất ít lúc thiếu tiền. Nhưng có một loại thương nhân cần phải vay tiền, chính là tiểu thương nhân vừa mới ló đầu, có thể lấy thương nhân thành công nhất trong chợ lớn Đào Bảo làm ví dụ, chính là ông chủ Đào bán đồ gốm. Ta tin rằng có rất nhiều người đều đã từng nghe tới ông ta, vốn dĩ ông ta là một lão nông nghèo, hai năm trước, ông ta vẫn còn đang nghèo rớt mùng tơi, nhưng bây giờ thì sao? Người ta có xưởng chế tạo riêng, chẳng những người nhà đều sống rất sung túc, còn nuôi rất nhiều người. Nếu lúc đó chợ lớn Đào Bảo bọn ta không giúp đỡ ông ta nhiều như vậy, thì ông ta không thể có ngày hôm nay.
.Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên hắn không bỏ qua việc tuyên truyền cho chợ lớn Đào Bảo của hắn rồi.
.- Nhưng nếu lúc đó ông ta dư dật tiền bạc, có lẽ không đến một năm là có thể phát triển đến quy mô như hiện giờ, thậm chí phải mạnh hơn gấp đôi so với hiện nay. Còn có rất nhiều tiểu thương giống như Đào lão bá, trong tay bọn họ nắm giữ sản phẩm vô cùng tốt, nhưng khổ nỗi không có tiền để phát triển, cho nên bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Từ nay về sau, quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu sẽ giúp đỡ bọn họ, ta tin rằng sau khi bọn họ phát đạt, sẽ biết cảm tạ, sẽ quyên góp tiền cho quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, điều này sẽ hình thành một vòng tuần hoàn, đương nhiên, mục đích của chúng ta không phải là chờ họ đến quyên tiền, cho vay tiền thì phải thu lợi tức.
.Sau đó hắn giải thích tỉ mỉ lãi suất lại một lần nữa, lãi suất thấp nhất cho vay tiền là bốn văn tiền, ít nhất phải vay một quan tiền, tức là một năm phải trả bốn mươi văn tiền lãi, đây là dưới năm quan, gọi là khoản vay công nông, đặt biệt đưa ra vì dân chúng và công nhân. Năm quan trở lên là khoản vay thương mại, lãi suất là sáu văn tiền.
.Đương nhiên, kỳ hạn cho vay càng lâu, lãi suất sẽ càng cao, chỉ có điều lúc này Hàn Nghệ vẫn chưa nói rõ, chỉ nói là đợi công bố rồi sẽ nói. Mặt khác, khoản vay công nông, nhất định phải có vật thế chấp mới có thể vay tiền. Nhưng với khoản vay thương mại, ngoài vật thế chấp, còn có thể dùng sản phẩm để thế chấp, sẽ do người có chuyên môn của Kim Hành đánh giá, nếu cảm thấy sản phẩm của ngươi có thể kiếm tiền, sẽ cho ngươi vay tiền.
.Lãi suất này vừa ra, toàn hội trường vang lên tiếng xôn xao.
.Lãi suất này rút nhỏ lại gấp mười lần, kỳ thực triều đình cũng có quy định nhất định đối với lãi suất, nhất là với các tiệm cầm đồ, lãi suất thấp nhất quy định là năm phần trăm, cao nhất là mười phần trăm, nhưng là lãi suất hàng tháng, nhân với mười hai mới ra lãi suất năm, cao nhất là một trăm hai mươi phần trăm, vay nặng lãi càng cao hơn, nhưng lãi suất năm này của Hàn Nghệ, còn thấp hơn so với lãi suất tháng, quả thực là khiến cho đám vay nặng lãi không có đường sống!
.- Hàn tiểu ca, huynh——huynh nói thật sao, vay một trăm văn tiền, lãi suất một năm mới——mới có bốn văn tiền sao?
.Một thương nhân giọng run run nói.
.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ nói:
.- Kim Hành bọn ta và quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu, đều có kế hoạch lâu dài, không phải một năm, mười năm, cũng không phải một trăm năm, mà là vĩnh viễn, bọn ta không cần đạt được lãi suất lớn trong thời gian ngắn, bọn ta có thể từ từ phát triển.
.Mọi người vẫn không thể tin được, lãi suất thấp như này thực sự là đáng sợ.
.Vương Huyền Đạo hỏi Trịnh Thiện Hành:
.- Trịnh huynh, huynh có thể nhìn ra điều gì không?
.Trịnh Thiện Hành lắc đầu, nói:
.- Tạm thời ta cũng không thể hiểu.
.Thôi Tập Nhận hơi hí mắt, nói:
.- Đây chẳng qua là lấy số lượng giành thắng lợi, cho vay một quan một năm nhiều nhất mới kiếm được sáu mươi văn tiền, đúng là không nhiều lắm, nhưng nếu một vạn quan, một năm chính là sáu trăm quan tiền, vậy còn ít sao?
.Lư Sư Quái nói:
.- Nhưng một năm cho vay một vạn quan, quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm.
.Y vừa dứt lời, chợt nghe thấy Hàn Nghệ nói:
.- Để làm gương, Phượng Phi Lâu bọn ta sẽ vay Kim Hành một vạn quan.
.Lư Sư Quái thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
.Lời vừa nói ra, bên dưới một màn kinh ngạc.
.Một năm chỉ có sáu trăm quan tiền lãi suất.
.Mọi người sẽ bị hù chết.
.Tang Mộc đứng sau khán đài nghe thấy lắc đầu thở dài, đấy không phải là tự mình chỉnh mình sao.
.Triệu Tứ Giáp tò mò hỏi:
.- Hàn tiểu ca, Kim Hành không phải do huynh mở ra sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Không, không, không, là ta hợp tác với Đệ Nhất Lâu mở ra, hơn nữa bên trong còn có quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu nữa, có áp dụng luật pháp, người nào cũng không thể đụng đến số tiền này, ngoại trừ tiền lãi của chúng ta, người nào muốn vay tiền nhất định phải tuân theo phép tắc, ta cho vay lãi suất phải trả giống như các ngươi, ta sẽ thế chấp một phần ngõ bắc cho Kim Hành để vay tiền.
.Con ngươi của Tiền Đại Phương quay tròn một vòng, nói:
.- Không biết Hàn tiểu ca mượn nhiều tiền như vậy để làm gì?
.- Đương nhiên là từ thiện!
.Hàn Nghệ mặt không biến sắc, nói:
.- Mọi người nên biết thực lực của Phượng Phi Lâu, làm sao phải mượn tiền, ta làm như vậy chủ yếu là vì ủng hộ từ thiện, coi như ta tặng một phần lễ mọn cho quỹ giáo dục từ thiện Võ Hoàng hậu. Đương nhiên, ta cũng không phủ nhận là ta đang ủng hộ việc buôn bán của mình. Mặt khác, ta không chỉ tặng phần lễ mọn này. Ta còn quyên góp bộ sách giấy mực trị giá năm nghìn quan, cung cấp cho học viện sử dụng.
.Thực lực?
.Đứng ở phía sau khán đài, Tang Mộc nghe thấy liền muốn cười, rõ ràng đã nhìn thấy đáy rồi, ngươi có bản lĩnh không mượn thử xem, cố tình còn nói quang minh chính đại, oai phong lẫm liệt như thế, năm nghìn quan tiền sách vở, e rằng chỉ có duy nhất Phượng Phi Lâu mới có thể bỏ ra, hơn nữa đây không phải là lần quyên góp duy nhất, muốn nói về tiền bạc, có lẽ cũng không quyên góp được một trăm quan.
.Trong đó còn có một người biết, chính là Nguyên Hi, Hàn Nghệ phát triển mạnh như vậy, mấy công trình lớn khởi công, Nguyên gia đều chưa từng làm, đoán chừng sẽ sớm nhìn thấy đáy thôi, thầm nghĩ, hóa ra tiền của mình quyên góp cho hắn.
.Nhưng Hàn Nghệ nhất định không thể nói ra, hắn mở Kim Hành ở bên kia, bên này lại nói với mọi người bất đắc dĩ mới vay tiền, vậy thì người nào còn tin tưởng Kim Hành.
.Nhưng quan khách dưới đài hoàn toàn đã bị Hàn Nghệ lừa, đồng thời hút một ngụm khí lạnh, chưa gì đã vay một vạn quan, chưa gì đã quyên góp năm nghìn quan, nghe thấy điều này, thực sự là rất kích thích, chỉ cảm thấy thực lực của Hàn Nghệ thực sự sâu không thấy đáy. Không ngờ rằng Hàn Nghệ đã sớm thấy đáy rồi, chỉ là hắn đang tay không bắt giặc.
.Đột nhiên Hàn Nghệ chuyển đề tài, nói:
.- Không biết mọi người đã bao giờ nghĩ đến hay chưa, đây là hành động của Kim Hành, tiền lãi suất của quỹ từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu thì nên như thế nào?
.Tiền Đại Phương nói:
.- Không phải là một nửa sao?
.- Phải tính cả khoản tiền này, nếu lão Tiền ngươi có thể tính ra cho ta, ngươi đóng cửa tiệm gạo của ngươi, mỗi tháng ta trả ngươi một trăm quan tiền thù lao.
.- Thật sao?
.Tiền Đại Phương ngạc nhiên nói.
.- Đương nhiên là thật.
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Nhưng mà nếu ngươi tính không ra, mỗi tháng ngươi đưa cho ta năm mươi quan.
.Tiền Đại Phương trừng mắt nhìn, không lên tiếng.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói:
.- Kỳ thực việc cho vay này đã có từ lâu, ngoại trừ lãi suất của chúng ta là thấp nhất trong lịch sử, thực sự là chẳng có gì kỳ lạ, không thể coi là tiêu chí của Kim Hành chúng ta. Ta dốc sức lớn như vậy, Kim Hào thăng cấp thành Kim Hành, đương nhiên không chỉ có một chút điểm khác biệt này. Kim Hành chúng ta dốc sức cải thiện cuộc sống của dân chúng, tạo ra một loại phương thức sống mới. Phần sau ta sẽ long trọng giới thiệu, ngành nghề đặc sắc nhất của Kim Hành chúng ta, đó chính là——gửi tiết kiệm.
.Mộng Nhi các nàng liếc mắt nhìn nhau một cái, không biết nói gì mới được, các nàng đương nhiên hướng về Cố Khuynh Thành, nhưng điều đó không có nghĩa là các nàng dám chống đối lại Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y coi như đó là tiếng muỗi kêu, lại nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ --- !
.Một tiếng Lưu tỷ này làm cho Lưu Nga suýt thì quỳ xuống, vội nói: - Không dám, không dám!
.- Không sao!
.Tiêu Vô Y cười nói: - Phu quân ta gọi ngươi như vậy, ta tất nhiên là xuất giá tòng phu. Đợi chút sẽ có rất nhiều nữ khách quý đến, ngươi cùng Bọn Mộng Nhi, Mộng Dao cùng Mộng Tư đi cùng ta ra nghênh đón.
.Lưu Nga vội đáp: - Vâng.
.Tiêu Vô Y lại nói: - Cửa chính bên kia đã phái người chưa?
.- Trà Ngũ sẽ nghênh đón ở cửa chính.
.Lưu Nga hồi đáp.
.Tiêu Vô Y lại hỏi Hàn Nghệ: - Phu quân, chàng không tự mình tiếp đón sao?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta còn phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
.- Điều này cũng đúng.
.Tiêu Vô Y gật đầu, nói: - Trước cứ như vậy đi, các ngươi đi xuống chuẩn bị trước một chút.
.Lưu Nga, cùng bọn Mộng Nhi như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
.Hùng Đệ lại dùng đôi mắt chờ mong hỏi: - Đại tỷ tỷ, ta đây làm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Đệ phải chuẩn bị tốt công khóa trong thời gian này, đợi chút ta sẽ đến kiểm tra đấy.
.Hùng Đệ nháy đôi mắt nhỏ, vụng trộm nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ thở dài: - Công khóa các thứ thì miễn đi, gần đây Tiểu Mập còn phải diễn Khổng Tử, lại phải bán bánh bao, thật sự rất cực khổ, nhưng mà nhóc béo này đơn thuần lắm, mỗi ngày đều lẩm bẩm công khóa nàng bố trí cho nó, nửa đêm vẫn còn đọc sách, ta thật sự là không đành lòng, nên cũng không cho đệ ấy học bài.
.Lúc này đến lượt Hùng Đệ cảm động muốn khóc.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hùng Đệ:
.- Thế sao?
.Hùng Đệ liên tục gật đầu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy thì lần này tạm bỏ qua, nhưng nhất định không thể chậm trễ công khóa đấy.
.- Ta biết mà.
.Hùng Đệ chu môi gật đầu.
.Hàn Nghệ vội nói: - Tiểu Mập, đệ đi xuống trước đi, ta còn có một số việc muốn trao đổi với đại tỷ tỷ của đệ.
.- Ồ, đại ca, đại tỷ tỷ, các ngươi cứ nói từ từ, ta không cùng các ngươi nữa.
.Hùng Đệ ngốc, lòng bàn chân như được bôi dầu, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi.
.Tiêu Vô Y hừ một tiếng: - Tiểu Mập này thật sự là không biết cố gắng, không chút nào lĩnh hội được lòng khổ tâm của ta.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Khổ tâm gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng làm đại ca kiểu gì đấy, chuyện chung thân đại sự của Tiểu Mập chàng cũng không thèm quan tâm thế sao.
.Hàn Nghệ không hiểu ra sao hỏi: - Chung thân đại sự?
.Tiêu Vô Y vội vàng nói: - Chính là chuyện của Tiểu Mập và Oánh Oánh nha, Thôi gia là dòng dõi thư hương, mà xuất thân của Tiểu Mập kém như vậy, nếu như không có tài học, thì sao Thôi gia người ta có thể đáp ứng được.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Được rồi, được rồi, việc này để cho Tiểu Mập tự làm chủ đi.
.- Tiểu Mập vô cùng đơn thuần, đệ ấy thì biết gì chứ.
.- Nàng xem lại nàng kìa.
.Hàn Nghệ tức giận nói: - Nàng vừa phản đối chuyện tuân theo lệnh của cha mẹ, nhưng chuyện nàng làm, cũng khác gì lệnh cha mẹ chứ.
.- Đương nhiên là có khác nhau rồi, Tiểu Mập thích Oánh Oánh, mà Oánh Oánh cũng thích Tiểu Mập, nếu như bọn họ không thích nhau, thì ta cũng sẽ không tốn tâm tư này. Tiêu Vô Y dùng lý lẽ cãi lại.
.Hàn Nghệ dị thường nghiêm túc nói: - Chuyện của Tiểu Mập, ta sẽ để ý, nàng đừng can thiệp lung tung.
.- Ta lung tung ----!
.Tiêu Vô Y trợn tròn mắt phượng, nhưng lại nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của Hàn Nghệ, nàng biết rõ tính cách của Hàn Nghệ, lúc hi hi ha ha, thì kệ ngươi nói như thế nào cũng được, nhưng lúc hắn nghiêm túc, việc này chắc chắn sẽ không có bất kỳ cơ hội thương lượng nàng, nàng đổi giọng điệu: - Tiểu Mập cũng là đệ đệ của ta, nếu về sau nó sống không tốt, thì ta sẽ chỉ hỏi chàng thôi.
.Hàn Nghệ trợn mắt nói: - Nàng cứ dạy dỗ Tiêu Hiểu cho tốt rồi nói sau.
.Tiêu Vô Y vừa nghe đại danh của Tiêu Hiểu, suýt thì cắn phải đầu lưỡi, đầy mặt đỏ bừng, run miệng hỏi: - Tiêu --- Tiêu Hiểu thì sao nào? Tiêu Hiểu rất tốt nha, không phải chàng cũng thường xuyên khen đệ ấy biểu hiện vô cùng ưu tú ở trại huấn luyện sao?
.Đó là lời ta dỗ cho nàng vui vẻ đấy thôi. Hàn Nghệ cũng biết Tiêu Hiểu là vết thương lớn thứ hai trong lòng Tiêu Vô Y, vết thương lớn nhất chính là Thôi đại tỷ, nên cũng không muốn tiếp tục đâm vào vết thương trong lòng nàng, bèn nói: - Việc này chúng ta tìm chút thời gian bàn bạc cẩn thận. Trước tiên nói một chút về chuyện bây giờ, vừa rồi nàng làm gì đó, Cố Khuynh Thành cũng là một nữ tử đáng thương, nàng cứ phải gây khó dễ cho cô ta sao.
.- Ta gây khó dễ cho cô ta khi nào, rõ ràng chính là cô ta gây khó dễ với ta. Tuy vậy chàng cũng quá coi thường ta rồi, sao ta có thể chấp nhặt với cô ta được. Tiêu Vô Y rất là ngạo kiều nói.
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy thì vừa rồi nàng làm gì đó?
.- Lớn tiếng dọa người!
.Tiêu Vô Y hơi hơi hí mắt nói.
.- Lớn tiếng dọa người?
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, lập tức hoang mang hỏi: - Là sao?
.Con mắt Tiêu Vô Y đảo quanh một cái, nhỏ giọng nói: - Đợi chút nữa không phải Nguyên Mẫu Đơn cũng tới sao, ta phải cho nàng ta thấy ta mới là chủ mẫu.
.Mẹ kiếp! Nữ nhân này nghĩ đến cũng thật lâu dài, công lực bố cục có vẻ tăng lên a! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Không đến mức thế đi!
.- Như thế nào không đến mức!
.Tiêu Vô Y nói với vẻ mặt nghiêm túc: - Nguyên Mẫu Đơn chính là uy hiếp lớn nhất của ta, nếu chưa diệt trừ --- !
.- A?
.Hàn Nghệ hoảng sợ nhìn nàng.
.Tiêu Vô Y vội sửa lời nói: - Nếu không hàng phục, tương lai tất sẽ khiến cho hậu hoạn vô cùng.
.Muốn làm lớn thế sao! Hàn Nghệ chuyển tròng mắt, ta yêu nàng như vậy, mặc kệ nàng làm gì, ta đều sẽ tha thứ nàng, mà Nguyên Mẫu Đơn cũng là một nữ nhân cực kỳ cường thế, lần này hai tay khó địch lại bốn tay, tương lai của ta sẽ trải qua cuộc sống vợ quản nghiêm a, không được, ta không thể để cho loại tình huống này phát triển tiếp, lực lượng của Mẫu Đơn ngang với nàng ấy, nếu Mẫu Đơn có thể đứng ra, có địa vị ngang nhau với nàng, thì ta đây sẽ trở thành người điều hòa duy nhất, vậy thì các nàng ấy sẽ phải cầu cạnh ta, vậy thì ta mới có thể phấn chấn phu cương được.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ rủ mắt, không khỏi cẩn thận nhỏ giọng hỏi: - Hàn Nghệ, chàng đang suy nghĩ gì?
.Hành động của Hàn Nghệ cũng không phải dùng để bày cho đẹp, hắn nói: - Ta không nghĩ gì cả, ta lựa chọn trầm mặc.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Chẳng lẽ chàng không có ý định ủng hộ ta sao?
.- Ta được nhiên ủng hộ nàng. Hàn Nghệ nói: - Nhưng nếu nàng vẫn muốn phân thắng bại cùng Mẫu Đơn, nếu ta giúp nàng, thì cũng phải là thắng không đẹp sao, ta đây không phải sợ làm tổn hại uy danh của nàng sao.
.Tiêu Vô Y gật đầu nói: - Điều này cũng đúng, sao ta có thể thua nàng ta được.
.- Ta chính là nghĩ như vậy đấy. Hàn Nghệ liên tục gật đầu.
.Chợt nghe được bên ngoài hô to một tiếng: - Hoàng hậu giá lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận