Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1344: Bùng cháy lên đi! Các nữ nhân!

.Tin tức này vừa ra, nửa vui nửa buồn.
.Lúc đầu không thu tiền, bây giờ lại muốn thu tiền, sự tương phản này khiến rất nhiều người đều cảm thấy hết sức khó chịu, vậy thật là quá không công bằng rồi.
.Ba quan tiền, đối với bách tính bình thường mà nói là số tiền không thể lấy ra được, đây thật không phải là một món tiền nhỏ, có những bách tính sau khi biết học phí này đã bỏ qua chuyện này luôn, nghĩ cũng không nghĩ nữa, bọn họ hoàn toàn không kham nổi, đương nhiên, hai lần trước cũng có bách tính bình thường đi thử, nhưng trên cơ bản là đều đã bị loại.
.Nhưng cho dù là như vậy, chính ngày hôm đó, vẫn có vô số người tràn vào ban tuyển sinh của Cục Dân An và Binh Bộ được thành lập lâm thời tại chợ Tây.
.Những người này hơn phân nửa đều là giai cấp hàn môn, địa chủ, thương nhân, bởi vì giai cấp này bọn họ không thiếu tiền, một năm ba quan tiền, đối với bọn họ mà nói thì chẳng đáng là gì, bọn họ không cần phải suy nghĩ quá nhiều, hơn nữa bọn họ đã dự định cho con trai của mình tham gia Trại huấn luyện hoàng gia, hoặc là Học viện quân sự từ lâu rồi.
.Nhưng, đối với giai cấp trung lưu mà nói, Trại huấn luyện hoàng gia mới là nơi bọn họ coi trọng nhất.
.Bởi vì qua hơn một năm nay, cảnh sát hoàng gia chẳng những đi sâu vào lòng người, mà còn khiến người ta nhìn thấy triển vọng vô cùng sáng sủa của cảnh sát hoàng gia. Đầu tiên, cảnh sát hoàng gia trực tiếp nhận bổng lộc của quan viên cửu phẩm, con đường làm quan chính là bát cơm sắt của lúc này, chỉ cần vào Cục Dân An, vậy thì cả đời này ít nhất cũng không sợ chết đói.
.Tiếp đó, cảnh sát hoàng gia đã lục tục điều phái đến địa phương, cảnh sát hoàng gia được phái đi ban đầu nhất cực có khả năng trở thành một trưởng quan trị an của một địa phương, quyền lực vẫn là có, và Cục Dân An, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài, Hình Bộ đều đã trở thành bốn con ngựa kéo xe của tư pháp trong triều rồi.
.Cuối cùng, cảnh sát hoàng gia chỉ nhằm vào bách tính, sẽ không dính dáng đến tranh tranh giành giành trong triều, như vậy cũng hết sức an toàn.
.Căn cứ vào ba điểm trên, giai cấp địa chủ, thương nhân không có lý nào lại không đi, khoa khảo quá quá, chọn nhân tài trong nhân tài, còn cái này là huấn luyện, chỉ cần ngươi đạt tiêu chuẩn huấn luyện là ngươi có thể nhậm chức, hơn nữa nhân sĩ của giai cấp này vẫn là người nhất định nhìn xa, bọn họ cũng nhìn ra được, nếu toàn quốc đã muốn phổ cập cảnh sát hoàng gia, vậy thì lỗ hổng này sẽ vô cùng lớn, càng về sau nhất định càng khó.
.Kỳ thật bên Học viện quân sự cũng có không ít người báo danh, chỉ là ít hơn một chút so với Cục Dân An, nhưng chất lượng lại cao hơn một chút, phần lớn đều là con cháu của quan tướng Thập lục vệ quân, thậm chí có con cháu của một số quan viên, có nghĩa phần lớn đều là đám con ông cháu cha, bọn họ bị ảnh hưởng của Khuynh thành chi luyến, bởi vậy muốn đi tòng quân. Tiếp nữa, chính là Học viện quân sự chiêu sinh lần này đã bao trùm Chiết xung phủ của cả địa khu Quan Trung, trực tiếp lựa chọn binh sĩ lập được chiến công, vào học viện đào tào sâu, và còn cho một nửa số danh ngạch.
.Thật ra đây cũng là phúc lợi cho hộ quân tịch, trước đây quân đội đều là do quý tộc lũng đoạn, binh sĩ trên cơ bản cả đời đều là binh sĩ, Hàn Nghệ hy vọng có thể mượn Học viện quân sự để phá vỡ sự lũng đoạn này, ít nhất cũng phải cho một không gian tấn thăng, nếu ngươi có bản lĩnh, ngươi có thể thượng vị, tóm lại, người có khả năng thì có vị trí.
.Thậm chí Hàn Nghệ yêu cầu trực tiếp xây dựng Trại huấn luyện hoàng gia và Học viện quân sự ở trong huyện thành của vùng Kinh kỳ, không xây ở Trường An nữa, sở dĩ an bài như vậy chủ yếu vẫn là để thúc đẩy kế hoạch thành trấn. Mục đích của Hàn Nghệ chính là phá vỡ thể chất nông thôn hiện có, tập trung hết nhân lực vào trong thành trấn, còn về đồng ruộng thì để thương nhân thuê người đi trồng, áp dụng hình thức thương nghiệp, như vậy có thể tiết kiệm được vô cùng nhiều nhân lực.
.Việc này đã được lên kế hoạch xong rồi, cho dù qua hai năm nữa mới chiêu sinh, Hàn Nghệ cũng nhất định sẽ xây dựng ở địa phương, đây là mắt xích đã định.
.Ngoài ra, Kim Hàng cũng đã cướp đi không ít nổi bật, cũng không phải ai ai cũng đều muốn đi mượn tiền, dù sao thì người có thể có tư cách vay mượn đầu tiên là phải trúng tuyển, mọi người cảm thấy ngạc nhiên phần nhiều là vì cái này cũng có thể mượn tiền, hơn nữa còn không cần lợi tức, thật sự là quá hiếm thấy, rất nhiều người đều lên Kim Hàng hỏi thăm, có phải là thật hay không, tại sao lại như vậy?
.Đương nhiên, cũng có một số con cháu nhà nghèo thật lòng muốn đi vay.
.Vậy nhưng, những chuyện này hết thảy đều không liên quan đến Hàn Nghệ, Hàn Nghệ chỉ phụ trách chế định và thúc đẩy cả kế hoạch, phần còn lại thì hắn không quản nữa, hơn nữa đây cũng không phải lần đầu tiên chiêu sinh, bọn họ cũng đã có kinh nghiệm rồi, không cần phải cái gì cũng do Hàn Nghệ đích thân làm.
.Học viện Chiêu Nghi nam ngoại ô.
.- Hàn Thị lang?
.Một đám nữ lão sư đang họp ở phòng làm việc, chợt thấy Hàn Nghệ xuất hiện ở cửa, đều không khỏi cảm thấy hết sức kinh ngạc, một đám nữ nhân chúng ta, phần lớn đều là phụ nữ có chồng, một đại nam nhân ngươi chạy đến đây làm gì.
.- Không quấy rầy các người chứ?
.Ánh mắt Hàn Nghệ lướt một lượt trong văn phòng, nhưng không phát hiện thấy bóng dáng của Dương Phi Tuyết, không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.
.- Không không có!
.Liễu Tinh Tinh vừa rồi mở cửa cho Hàn Nghệ rất bối rối, theo lý mà nói thì nên mời Hàn Nghệ vào trong, nhưng Tiêu Vô Y lại không ở đây, thế thì mời vào có ổn không?
.Hàn Nghệ cười nói: - Là Vân Thành bảo ta đến, nàng ấy nói sắp sửa thi rồi, các người nhất định vô cùng cực khổ, bảo ta mang một ít điểm tâm đến cho các ngươi, ồ, và cả các học sinh nữa.
.- Hả?
.Mấy nữ lão sư sắc mặt lại đều lộ vẻ sợ hãi.
.- Vô Vô Y tỷ gửi à? Liễu Tinh Tinh run giọng nói.
.Gửi điểm tâm, chứ đâu phải gửi thuốc độc, các ngươi cần phải vậy không? Hàn Nghệ ngạc nhiên nói:
.- Đúng vậy! Sao thế?
.- Không không có gì? Cảm ơn Hàn Thị lang! Liễu Tinh Tinh ngượng ngùng nói, lại cùng các nữ lão sư còn lại liếc nhìn nhau, ai cũng đều là thần sắc quái dị.
.Hàn Nghệ nhìn mà hết sức hoang mang, họ sẽ không cho rằng ta bỏ thuốc đấy chứ? Cho dù ta có lòng này, ta cũng không có năng lực này a, học viện này bao nhiêu nữ lão sư, mà ta chỉ có một mình, thế thì chết người là cái chắc rồi.
.Đúng lúc này, Vương Thất Nương kia đột nhiên tiến lại gần, nói: - Hàn Thị lang, huynh đừng cứ đứng trước cửa thế, mau mau mời vào.
.Vẫn là muội tử này có tiền đồ, lần đề bạt tới sẽ đề bạt cô ta. Hàn Nghệ nói thầm một câu, vội vàng lách người vào trong phòng, lúc này mới gọi hạ nhân đưa điểm tâm lên.
.Mấy nữ lão sư còn lại đều tò mò nhìn Vương Thất Nương, kiểu phối hợp này được không.
.Còn Vương Thất Nương thì đảo mắt, cười nói với Hàn Nghệ: - Hàn Thị lang, huynh thật tốt với Vô Y tỷ, đích thân giúp tỷ ấy đưa điểm tâm đến.
.- Ha ha! Đúng lúc ra rảnh rỗi, cũng tiện đường ghé qua xem thử tình hình. Hàn Nghệ hơi giả tạo, tính cách của Tiêu Vô Y, nào đâu lại nghĩ đến việc gửi điểm tâm đến, chẳng qua là hắn mượn lý do này, muốn đến tìm Dương Phi Tuyết.
.Vương Thất Nương vội nói: - Thật là đúng lúc, chúng ta đang bàn bạc làm sao để cho học sinh chuẩn bị thi cử.
.- Vậy sao?
.- Đúng thế! Nhưng mà
.Hàn Nghệ thấy Vương Thất Nương muốn nói lại thôi, nói: - Nhưng mà cái gì?
.Vương Thất Nương nói: - Nhưng mà lần đầu tiên chúng ta làm lão sư, cũng không biết nên nói học sinh ôn tập như thế nào, hay là, Hàn Thị lang, huynh chỉ điểm chúng ta vài chiêu đi.
.Mấy vị nữ lão sư còn lại nghe thấy vậy trong mắt sáng lên, gật đầu lia lịa, mời Hàn Nghệ tham dự vào.
.Ồ, hóa ra bon họ nghĩ ta đến đây thăm dò tình hình à! Cuối cùng Hàn Nghệ cũng đã hiểu, hết sức sảng khoái nói: - Chuyện này các người yên tâm, hai ngày nay, ta sẽ cho người mang hai bộ đề thi mẫu dến, để học sinh làm thử, đến lúc đó các người sẽ biết ôn tập như thế nào.
.- Vậy còn Học viện Chiêu Nghi tây ngoại ô thì sao?
.- Đương nhiên cũng sẽ đưa a!
.- !
.Hàn Nghệ thấy vẻ mặt buồn bực của các nàng, cười khổ nói: - Này này này, các người đừng cứ coi Học viện Chiêu Nghi tây ngoại ô thành đối thủ, chúng ta đều là người một phe, kẻ địch của chúng ta ở Khúc Giang Trì.
.- Khúc Giang Trì?
.- Đúng thế!
.Hàn Nghệ nói: - Chính là Học viện Sĩ Tộc, theo ta được biết, bọn họ có lẽ sẽ thi cùng một ngày với chúng ta, chúng ta không thể nội đấu, nên nhất trí đối ngoại.
.- Đây không phải nhất trí đối ngoại, rõ ràng chính là nội đấu. Vương Thất Nương nhỏ giọng nói thầm.
.- Sao lại nói vậy?
.- Đường đệ ta học ở Học viện Sĩ Tộc.
.- !
.Lần này đến lượt Hàn Nghệ không phản bác được nữa. Những nữ lão sư này, ai nấy cũng là xuất thân sĩ tộc, cạnh tranh với tây ngoai ô, là cạnh tranh nam nữa, đấu với Học viện Sĩ Tộc, đó chẳng phải là đang đấu với người nhà sao. Đảo mắt một cái, nói: - Đúng a, suýt nữa ta quên điều này, nhưng mà ta rất tò mò, tại sao Học viện Sĩ Tộc không mời các cô đến làm lão sư chứ?
.Một đám nữ lão sư ngơ ngác nhìn nhau.
.Hàn Nghệ nói: - Ta biết các cô muốn thắng Học viện Chiêu Nghi tây ngoại ô, chứng tỏ nữ nhân thích hợp làm lão sư hơn nam nhân, nhưng các cô có từng nghĩ qua hay không, rốt cuộc là ai phản đối nữ nhân làm lão sư, thật sự là những nam lão sư của tây ngoại ô sao?
.Đây đúng là châm ngòi ly gián trắng trợn a!
.Nhưng Hàn Nghệ nói rất có lý, Học viện Chiêu Nghi tây ngoại ô dều là con cháu người nghèo, bọn họ không có uy vọng gì ở cái xã hội này, bọn họ dựa vào gì mà phản đối nữ nhân làm lão sư, người phản đối thực sự không phải chính là những lão già sĩ tộc kia sao, là những lão già đó xem thường các cô chứ.
.Nếu các cô muốn chứng tỏ bản thân, vậy thì nên đánh gục những lão già kia, chứ không phải là bắt chẹt những con cháu người nghèo, vậy cũng quá là mất mặt rồi.
.Vương Thất Nương bọn họ đều là người của Tiêu Vô Y, ai nấy cũng đều hết sức tinh minh, sao lại không biết Hàn Nghệ đang khích bác ly gián. Nhưng mà, cho dù bọn họ biết, bọn họ cũng cũng đều cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, thật sự là quá nóng, bởi vì bọn họ vẫn luôn cảm thấy mình cách Trịnh Bá Ngung bọn họ mười vạn tám ngàn dặm, không phải nói không có gan khiêu chiến, là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
.Nhưng sau một phen dụ dỗ như vậy của Hàn Nghệ, chẳng may không cẩn thận lại thắng, vậy thì thật là
.Nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ đều hưng phấn.
.Liễu Tinh Tinh nói: - Chúng ta có tài đức gì, sao thắng được Trịnh gia gia bọn họ.
.- Cũng không thể nói như vậy.
.Hàn Nghệ khoát tay, tiếp tục lừa phỉnh nói: - Các cô đi thi, đương nhiên không bằng bọn họ, nhưng mà, không phải các cô đấu, mà là học sinh của các cô cạnh tranh, điều chúng ta so sánh là nữ nhân có thích hợp làm lão sư hay không, lẽ nào các cô không có tự tin đối với học sinh của mình sao?
.- Đương nhiên là có!
.Vương Thất Nương nói xong, lại nói:
.- Nhưng thứ chúng ta học có thể không giống nhau, vậy làm sao có thể so sánh?
.Hàn Nghệ ha hả cười nói: - Yên tâm, ta đây tự có biện pháp.
.Đúng lúc này, chợt nghe một tràng tiếng chiêng, lập tức đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng nói chuyện, ngay sau đó lại nghe thấy từng tràng tiếng kêu ngạc nhiên sung sướng: - A! Có điểm tâm ăn à?
.- Ồ! Có điểm tâm ăn.
.Hàn Nghệ hướng tới các nữ lão sư còn đang trong ảo tượng kia, cười nói:
.- Chẳng lẽ các người không nên ra ngoài tổ chức học sinh chia điểm tâm sao?
.- A! Ồ, đúng đúng đúng!
.- Hàn Thị lang, chúng ta xin lỗi không tiếp được rồi.
.Những nữ lão sư này lập tức vội vội vàng vàng đi ra ngoài, bọn họ vừa đi không lâu đã thấy một bóng dáng xinh đẹp đang cầm hai quyển sách xuất hiện ở cửa, không phải Dương Phi Tuyết thì là ai.
.Hàn Nghệ cười nói: - Muốn gặp một người, cái giá phải trả không phải lớn bình thường a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận