Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 766.1: Trung thành với mình

.Cửa viện vừa mở ra, Hàn Nghệ để hạ nhân kia về trước, sau đó ngật ngưưỡng đi vào trong viện, kỳ thật hắn uống cũng khá nhiều, dù sao trưởng bối cũng không ít, mỗi người một ly không thể từ chối được, nhưng vừa mới đẩy cửa ra, chợt thấy một vật lớn ngồi trong phòng, hắn không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên, bình tĩnh lại nhìn, kinh ngạc nói: - Nguyên... Nguyên công tử.
.Người tới chính là Nguyên Liệt Hổ, chẳng qua nhiều ngày không gặp, tên mãnh hổ này sao lại tiều tụy đến vậy.
.Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Hàn Nghệ, có chút xấu hổ, ngập ngừng một lát, mới nhỏ giọng nói: - Ngươi... Ngươi gọi ta là Tiểu Hổ là được.
.Tiểu Hổ? Hàn Nghệ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, đúng nhỉ, ta thiếu chút nữa quên ta là cô gia. Hắn gật đầu, đi tới, ngồi đối diện y, thấy y không mở miệng, liền hỏi: - Nguyên sao ngươi lại ở đây? Nguyên Liệt Hổ cao lớn như vậy, hắn rất ngại khi gọi y là Tiểu Hổ.
.Nguyên Liệt Hổ hàm hàm hồ hồ nói: - Chẳng lẽ ta lại trốn tránh không gặp ngươi?
.Hàn Nghệ xấu hổ cười cười, trong lòng không biết mục đích y tới là gì, cũng không tiện nhiều lời, trong trường hợp này nhiều lời dễ lỡ lời.
.Nguyên Liệt Hổ nghiêng mắt nhìn Hàn Nghệ, bĩu môi, lại liếc nhìn Hàn Nghệ tiếp, cứ như vậy đã trầm mặc một lúc lâu, y mới mở miệng hỏi:
.- Ngươi ngươi thật sự thích cô cô của ta sao? Giọng nói y hơi khàn.
.Ta nói không thích chắc chắn ngươi sẽ đánh ta, vậy ngươi còn hỏi có ý nghĩa gì. Hàn Nghệ không chút do dự nói: - Đây là đương nhiên
.Nguyên Liệt Hổ bất mãn nói: - Nhưng ngươi đã có thê tử, sao có thể cưới cô cô ta.
.Ngươi hỏi cha ngươi đi! Hỏi ta làm gì?
.Hàn Nghệ nghe thấy Lão Đại bất mãn, thầm nghĩ, người này còn coi trọng Nguyên Mẫu Đơn hơn cả hắn, hắn nên thận trọng đối mặt, làm không tốt có thể gây ra tai nạn chết người. Ừm, hắn phải thể hiện hắn thật lòng thật ý với Nguyên Mẫu Đơn, thêm chút ân ái, phỏng chừng có thể giải quyết y. Hắn hơi trầm ngâm, nói: - Chuyện này... nói thế nào nhỉ. Ta và Mẫu Đơn đều là thương gia, hơn nữa cũng rất thích buôn bán, có câu anh hùng thương tiếc anh hùng, ta và Mẫu Đơn có thể nói là thương nhân thương tiếc thương nhân, hơn nữa còn hợp tác vô cùng vui vẻ, có thể do vậy nên tán thưởng lẫn nhau, trong lúc vô tình sinh ra tình cảm, nhưng ta vẫn luôn giữ trọn bổn phận, chưa bao giờ có ý nghĩ không an phận.
.Về mối hôn sự này, nói thật, ta cũng hiểu đối với Mẫu Đơn thật sự không công bằng, bởi vậy ngay từ đầu ta đã từ chối, cho đến sau này Nguyên bảo chủ ở giữa làm mối, hơn nữa Mẫu Đơn cũng gật đầu đồng ý, còn rất nhiều nguyên nhân khác, mối hôn nhân này mới được thúc đẩy. Cho nên, ngươi hỏi ta có thích Mẫu Đơn hay không, ta thích, nhưng ngươi hỏi ta mối hôn sự này là đúng hay sai, ta có thể nói cho ngươi biết, cho đến hiện tại ta cảm thấy rất có lỗi với Mẫu Đơn.
.Trong lòng Nguyên Liệt Hổ đương nhiên cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, người y để ý chính là Mẫu Đơn, y không muốn Nguyên Mẫu Đơn chịu uất ức, nhưng y cảm thấy mối hôn sự này quá thiệt cho Nguyên Mẫu Đơn, nếu y chưa tận tai nghe thấy câu trả lời của Nguyên Mẫu Đơn, y chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng dù vậy, y vẫn cảm thấy rất bất mãn với cách làm này của gia tộc, nhiều này vẫn chôn giấu sự bất mãn trong lòng, không ai thấy được.
.Nhưng những lời này của Hàn Nghệ thật ra khiến y cảm nhận được chân tình, không ngờ rằng những lời chân tình này Hàn Nghệ cũng hạ bút thành văn.
.Nguyên Liệt Hổ trầm mặc một lát, đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, cô cô ta là một cô gái tốt, cuộc đời của nàng vốn dĩ không như thế, đều là vì ta, nên mới tạo thành bi kịch, ta chỉ hy vọng sau này ngươi đối xử tốt với nàng, không làm tổn thương nàng, nếu ngươi có thể làm được như thế, Nguyên Liệt Hổ ta dù làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng cam lòng.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, chỉ cảm thấy ngạc nhiên, tuy rằng hắn cảm thấy Nguyên Liệt Hổ là người mang theo tình thân áy náy, nhưng vấn đề đây là một cuộc hôn nhân giả, tuy sự việc đã đến bước này, hắn cũng không thể quay đầu lại, hơi bất mãn nói: - Không gạt ngươi, nghe mấy lời này của ngươi ta không vui lắm, đương nhiên ta sẽ đối xử với nàng tốt, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến ngươi, nếu ta vì ngươi mới đối xử với Mẫu Đơn tốt, vậy bi kịch ngươi nói có thể sẽ quay lại.
.- Nói đúng lắm, nói đúng lắm.
.Nguyên Liệt Hổ liên tục gật đầu, lại dè dặt hỏi: - Nói cách khác ngươi sẽ không để cô cô ta chịu tủi thân?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ta thấy ngươi căn bản không hề hiểu cô cô ngươi.
.Nguyên Liệt Hổ hiếu kỳ nói: - Sao lại nói vậy?
.- Nếu ngươi hiểu cô cô ngươi, ngươi sẽ không nói mấy lời không đâu này, ngươi hẳn sẽ suy nghĩ ta có chịu uất ức hay không, dù sao mọi phương diện của ta đều ở thế hạ phong. Hàn Nghệ kích động nói.
.Nguyên Liệt Hổ ngẩn người, nghĩ thầm cũng đúng, không khỏi bật cười ha ha, đĩnh đạc nói:
.- Ngươi là đàn ông, chịu uất ức thì có làm sao, sau này nếu cô cô ta ức hiếp ngươi, ngươi cũng phải để nàng ức hiếp, ha ha!
.Lời này mà ngươi cũng nói ra được? Tất cả mọi người đều là đàn ông! Hàn Nghệ nhún nhún vai, nghĩ một đàng nói một nẻo: - Ngoại trừ vậy, còn có thể làm gì, không gạt ngươi, cô cô ngươi hiện tại đã ức hiếp ta, bắt đầu khoa tay múa chân với sự việc ở ngõ Bắc ta, ta chỉ có thể phục tùng mà thôi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe đến đây, ước chừng sẽ hộc máu, bởi vì Hàn Nghệ hoàn toàn là đổi trắng thay đen!
.Nguyên Liệt Hổ khoát tay nói: - Không ổn! Không ổn! Lời này của ngươi thật sự rất không ổn. Cái này cô cô ta gọi là hiền lành, huệ chất lan tâm. Những nữ tử bình thường, ngươi muốn nàng ta nghĩ kế, nàng ta còn không giúp được ngươi, ngươi hẳn phải cảm ơn ông trời mới đúng.
.Cảm tạ con em ngươi ấy, không, cảm tạ cô cô ngươi ấy! Cũng được, trước tiên cứ lừa ngươi đã rồi tính tiếp, miễn cho ngươi sau này cứ quấn lấy ta. Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi nói cũng có lý, có Mẫu Đơn giúp ta xử lý chuyện mua bán, ta có thể toàn tâm toàn ý đi trên con đường làm quan rồi.
.- Ai... Ngươi nghĩ như vậy là đúng đấy!
.Trên khuôn mặt Nguyên Liệt Hổ lộ vẻ vui mừng, lúc này mới nói với Hàn Nghệ thêm vài câu nữa, lo lắng trong lòng y tan biến, tuy rằng lời nói của Hàn Nghệ giống như đang oán giận, nhưng lại khiến y cảm thấy hai người đang rất ân ái, hơn nữa cũng cảm nhận được tình yêu Hàn Nghệ đối với Mẫu Đơn. Nếu Hàn Nghệ nói tốt đến cỡ nào, y ngược lại sẽ cảm thấy vô cùng giả tạo. Trong lòng y rất vui mừng, vỗ ngực một cái, nói: - Về phương diện con đường làm quan ngươi có thể yên tâm, ta sẽ vào Dân An cục ủng hộ ngươi.
.Hàn Nghệ "A" một tiếng.
.Nguyên Liệt Hổ cười ha hả nói: - Dân An cục tổng cộng có năm trưởng quan, ngươi chỉ là một trong số đó, mà còn không phải là lớn nhất, mấy vị kia đều có gia tộc phía sau ủng hộ, ta đến còn có thể liên kết lại với Vô Nguyệt, Trưởng Tôn, Bàn Tử ủng hộ ngươi, nếu thế ngươi cũng thăng chức nhanh hơn.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng không phải ngươi không muốn làm quan sao?
.Nguyên Liệt Hổ gãi đầu nói: - Kỳ thật trước kia ta không muốn làm quan, chủ yếu là vì cô cô ta, hiện giờ cô cô ta đã gả cho ngươi, ta đương nhiên phải toàn lực ủng hộ ngươi, ngươi sống tốt, cô cô ta cũng sống tốt.
.Trong lòng Hàn Nghệ dường như có gì đó chạm vào, hắn cười gật đầu.
.Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, Nguyên Liệt Hổ liền đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn tuyên bố đêm nay phải uống với Hàn Nghệ vài chén.
.Hàn Nghệ vừa mới tiễn bước Nguyên Liệt Hổ đi, chợt thấy một người từ bên trái viện đi ra, Hàn Nghệ dám thề, người này không đi từ cửa chính. Hắn vừa khép cửa lại, vừa nói: - Việc trên đời này thật sự rất thú vị, mấy tháng trước, ngươi thiếu chút nữa lấy cái mạng của ta, hiện giờ lại thành thủ hạ của ta, người nào phản ứng hơi chậm một chút có lẽ sẽ kêu cứu mạng đấy.
.Liễu Như Phong ôm trường kiếm của mình, nói - Nói có lý.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn gã ta, nói: - Chuyện trước kia, trong lòng ta đã có tính toán, hơn nữa ngươi chỉ là một thích khách, không thù không oán với ta, cũng không có gì để nói, hiện giờ cái ta quan tâm nhất chính là ta dựa vào gì để tin ngươi sẽ trung thành với ta?
.Liễu Như Phong nói: - Ta sẽ không trung thành với ngươi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Vậy ngươi nguyện trung thành với bảo chủ?
.Liễu Như Phong lắc đầu nói: - Ta chỉ trung thành với mình.
.Hàn Nghệ lại sửng sốt, nói: - Vậy ngươi tới đây làm gì?
.Liễu Như Phong nói: - Trung thành với mình, đương nhiên sẽ trung thành với lời hứa của mình. Ta đến đây là để thực hiện lời hứa của mình.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Lời hứa gì?
.Liễu Như Phong bình tĩnh nói: - Trừ khi có một ngày ta có thể giết chết Nguyên Ưng, ta sẽ vẫn nghe lệnh của ngươi, bảo vệ ngươi, đây là lời hứa giữa ta và y.
.Hàn Nghệ ngơ ngẩn một lát, thầm khen một tiếng, lời này nói rất hay, không hổ là thích khách xuất thân danh gia vọng tộc. Mỗi một hạ nhân đều có thể dùng cái này làm biện giải, ta không phải tôi tớ, ta chỉ trung thành với lời hứa của mình, nhưng nói đi cũng phải nói lại, có thể thật sự làm được điều này, vậy cũng không phải là hạ nhân. Hắn ha hả nói:
.- Lời này ta nghe thấy nào cũng giống như ngươi đang vũ nhục ta!
.Liễu Như Phong nói: - Y có tư cách này.
.Hàn Nghệ cười dài nói: - Ngươi kể từ lúc này, ngươi đã trúng mưu của ông ta rồi.
.- Ta biết, nhưng đây cũng chính là suy nghĩ của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận