Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1166: Con đường hoang sơ

.Kỳ thật Hàn Nghệ lập ra Cục Dân An, mục đích đúng là chỉ để đảm bảo quyền lợi cho dân chúng, cũng không nghĩ đến lý do dùng cảnh sát hoàng gia để đối phó với chính địch, nếu hắn tính toán như thế, hắn cũng sẽ không lập ra cảnh sát hoàng gia làm gì, mà sẽ nghĩ biện pháp giao thiệp với Ngự Sử Đài, bất kể nhìn cảnh sát hoàng gia từ phương diện nào, cũng không phải lập ra để đấu tranh chính trị.
.Theo Hàn Nghệ thấy, đấu tranh chính trị, ngươi chơi thế nào cũng được, ngươi hạ độc, ngươi ám sát, cả nhà bị tịch thu tài sản, hay là cả nhà đi đày, hắn cảm thấy như thế nào đều không đủ, bởi vì mọi người đều cùng một giuộc, dù sao không phải ngươi chết thì ta chết, chỉ cần ngươi còn đứng ở chỗ này chơi, phải bỏ ra bất cứ giá nào cũng đều không đủ, nhưng chúng ta đấu với chúng ta thôi, đừng ảnh hưởng đến dân gian, nếu làm dân gian rối loạn, vậy chẳng khác nào hắn đang chơi một chuyến vô ích rồi. Đây là lợi ích chính trị của hắn, phát triển buôn bán thì thiên hạ cần phải thiên hạ thái bình.
.Đương nhiên, Võ Mị Nương cũng chỉ kích Hàn Nghệ một chút, nàng ta không tới đây để cố ý nói với Hàn Nghệ những lời này, mục đích chủ yếu là đến vì Học Viện Chiêu Nghi, biểu thị mình ủng hộ nữ nhân phụ trách dạy học. Điều này khiến nàng ta có được sự ủng hộ lớn của nữ nhân, và hóa giải nguy cơ thiếu giáo viên của Học Viện Chiêu Nghi.
.Tuy nhiên, nữ lão sư cùng với nữ cảnh sát hoàng gia mang tính chất không giống nhau. Nữ lão sư nổi danh, giúp chồng dạy con, nữ nhân có quyền giáo dục, chỉ có điều là dạy dỗ con người khác, hơn nữa, lại cần dạy bảo nhiều hơn, giống như đánh giặc vậy, nếu nam nhân đều chết sạch, không chỉ có nữ nhân đứng lên, vì vậy không có ý kiến phản đối. Nhưng chức quyền của cảnh sát từ xưa đến nay đều thuộc về nam nhân nếu ngươi muốn đụng vào cái này, chính là ngươi đang khiêu chiến nam quyền, bởi vậy Tiêu Vô Y muốn làm nữ cảnh sát hoàng gia cũng không có dễ dàng như vậy.
.Chiến thư đã hạ, thời gian cấp bách, ngày mai phải bắt đầu chuẩn bị nhập học, học ghép vần, học toán học kiểu mới, chủ yếu vẫn là học ghép vần, còn lại có thể dựa theo sách giáo khoa mà tự học.
.Trong số đó, hiển nhiên người cao hứng nhất là Dương Phi Tuyết, bất kể có gặp Hàn Nghệ hay không, ít nhất nàng có thể không cần ru rú ở trong nhà nữa rồi.
.Dương Tư Nột cũng không can thiệp được, nhưng Dương Tư Nột quả thật rất khâm phục Hàn Nghệ, vì giải phóng Dương Phi Tuyết, thật sự đã bỏ rất nhiều tâm huyết, thái độ của ông ta bắt đầu mềm mỏng hơn, nếu từ chối thật, trời biết Hàn Nghệ sẽ làm ra chuyện gì.
.Trên sông Vị Hà, thuyền buồm đi như thoi đưa, trong những năm qua, chí ít thuyền bè đã tăng lên gấp hơn hailần, đây chính là bằng chứng hùng hồn cho sự phát triển của kinh tế.
.Một con thuyền nhỏ đang từ từ trôi trên dòng sông Vị Hà, so với thuyền bè xung quanh có phần khác biệt.
.Ngồi bên trong thuyền có ba người, người nhiều tuổi nhất không đến 50, người trẻ tuổi nhất xấp xỉ 20, họ đều đang mặc áo dài giản dị.
.Đó là ba người Hàn Nghệ, Đới Chí Đức và Lai Hằng.
.Đường Lâm vừa mới chuyển một lượt bổ nhiệm mới cho Tam Tỉnh, chưa đến hai ngày đã phê duyệt, cũng vì Đới Chí Đức và Lai Hằng, đương nhiên, Đường Lâm cũng nhân lần này sắp xếp một số nhân tài trẻ tuổi tới các địa phương.
.- Trước khi vãn bối tới đây, từng vì muốn chuẩn bị lời hỏi thăm các người mà lao tâm nghĩ ngợi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể nói một câu thỏa đáng nhất là "Chúc mừng".
.Hàn Nghệ khẽ cười nói.
.- Ha ha! Lai Hằng vuốt râu cười, nói: - Nghe nói Hàn Thị lang một mình một cách làm, không màng quy tắc, hôm nay vừa thấy, quả thật danh bất hư truyền.
.Đới Chí Đức cũng gật đầu nói: - Chúng ta bị giáng chức ra Trường An, đi Lĩnh Nam xa xôi hoang dã, Hàn Thị lang lại chúc mừng bọn ta, thật khiến người ta nghĩ trăm lần vẫn không ra đáp án.
.Nếu nói ra thì hai người bọn họ vẫn là kẻ địch của Hàn Nghệ, nhưng vì bọn họ từ nhỏ đã được giáo dục đâu ra đấy, mà hơn nữa lại tài hoa hơn người, có khí chất quý tộc, lòng dạ rộng lớn, cho dù Hàn Nghệ không tiếp đãi, bình thường gặp gỡ, bọn họ cũng sẽ không đối đãi với Hàn Nghệ giống như Hứa Kính Tông, ngược lại có ba phần kính nể, bởi vì bất kể thế nào, Hàn Nghệ cũng là hoàn toàn dựa vào thực lực của mình đấu tranh, điều này tương đối không dễ dàng gì.
.Bởi vậy, tuy Hàn Nghệ chịu đựng đủ áp chế của sĩ thứ thiên cách, nhưng hắn cũng không dùng sĩ thứ để nhìn người, hơn nữa hắn người tiếp xúc hơn nửa đều là quý tộc, vì vậy hắn biết bất luận giai cấp nào cũng đều có người tốt kẻ xấu, không thể vơ đũa cả nắm.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Nếu năm đó Lý Tư không không bắc chinh Hiệt Lợi, tây chinh Cao Xương, đông chinh Cao Câu Ly, thì sao có được địa vị như hôm nay, ta nghĩ Quảng Châu dù kém, cũng tốt hơn Cao Câu Ly rất nhiều.
.Lai Hằng nói: - Thế nhưng Lý Tư không là mang binh đi đánh giặc.
.- Phải hay không cũng có thể nói là kiến công lập nghiệp, kì thật đạo lý giống nhau. Hàn Nghệ cười nói.
.Hóa ra tiếng chúc mừng ban nãy là đi thẳng vào vấn đề này à! Đới Chí Đức chắp tay nói: - Xin được lĩnh giáo.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không phải là người xuất thân đọc sách, đạo lý lớn của thánh nhân, ta vẫn còn chưa hiểu rõ lắm!
.Lai Hằng cười nói: - Hàn Thị lang quá khiêm tốn rồi, nếu nói về đạo lý lớn, những kẻ đọc sách như chúng ta thật sự cảm thấy xấu hổ.
.- Không sai! Không sai!
.Đới Chí Đức cười ha hả nói.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Không phải là ta biết ăn nói, chỉ có điều trên đời không thiếu kẻ luôn mang một tấm mạng che mặt giả dối, chẳng qua ta chỉ chọc thủng tấm mạng che này, vì thế mọi người cho là ta nói có lý, kì thực đạo lý này mọi người đều hiểu, chỉ có điều nói thật sẽ đánh mất vẻ cao quý thôi.
.Lai Hằng cười khà khà, nói: - Hay cho câu nói thật thì đánh mất vẻ cao quý.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng không nói suông, thiên hạ rộn ràng đều vì cái lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi, làm quan cũng thế, quan viên thật tình không muốn làm tể tướng, căn bản sẽ không nhập sĩ, ví dụ như Thanh Hà Thôi Bình Trọng, làm sơn dã thôn phu, tự nhiên phóng khoáng sống hết một đời này. Ta tin hai vị đương nhiên cũng muốn vẻ vang cửa nhà, một bước lên mây, vậy thì muốn đạt được mục đích này, không ngoài hai điều, dân chúng yên ấm, chính tích tốt, vậy là được rồi.
.Lai Hằng nói: - Hàn Thị lang nói có lý, nhưng muốn làm được hai điểm này lại không dễ chút nào, nhất là bên Lĩnh Nam còn chưa được khai hóa.
.- Nếu đã khai hóa rồi, ta cũng không nói câu chúc mừng kia. Hàn Nghệ nói: - Chính vì còn chưa khai hóa, thực lực của hai vị mới có chỗ thể hiện, bởi vậy mới gọi là đầu cơ kiếm lợi.
.Đới Chí Đức nói: - Không phải Đới mỗ khiêm tốn, với năng lực của Đới mỗ, chỉ sợ khó có thể tạo được thành tựu ở khu Lĩnh Nam này.
.Hàn Nghệ nói: - Đới học sĩ sở dĩ nói như vậy, đạo lý rất đơn giản, Đại Đường ta coi trọng sản xuất nông nghiệp, nhân khẩu vùng Lĩnh Nam rất thưa thớt, khắp nơi đều là núi trùng trùng điệp điệp, đường đi hiểm trở, cho dù Đới học sĩ có tài thông thiên, cũng khó có thể thay đổi hiện trạng.
.Đới Chí Đức gật gật đầu nói.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng hai vị lại rất may mắn, Quảng Châu gần biển, thuyền vận tiện lợi, đảo Lã Tống tạm thời để đó không nói, chí ít có khả năng theo đường biển đi đến những nơi như Dương Châu, Bồng Lai. Còn nếu là Liễu Châu thì tam giang tứ hợp, bao thành như bình, hơn nữa tuyến đường thủy lại phát triển, khai thông Ba Thục, Giang Nam và Quảng Châu. Hai địa phương này, quả thực chính là thiên đường buôn bán cho thương nhân! Vì thế hai vị căn bản không cần lao tâm làm gì, ta sẽ cổ động thương nhân đến nơi đó buôn bán, thương nhân vừa đi, lợi ích sinh sôi, sau khi sinh lời, dân cư tất sẽ chuyển tới hai nơi này ở, sau khi dân cư tăng, buôn bán sẽ càng phát đạt, sẽ hình thành một vòng tuần hoàn lương tính.
.Hai người Lai, Đới liếc mắt nhìn nhau.
.Đới Chí Đức nhân tiện nói: - Hai người chúng ta đều xuất thân tri thức, chưa từng làm buôn bán, mong Hàn Thị lang vui lòng chỉ giáo.
.Nếu đơn giản như vậy, Hàn Nghệ còn tìm đến họ làm cái gì, bọn họ nhất định phải góp công đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện hai vị cần làm rất đơn giản, chú trọng thương nhân, phối hợp với thương nhân, cho họ sự ủng hộ tuyệt đối.
.Hàn Nghệ nói đơn giản, nhưng kì thực điều này không đơn giản chút nào, xã hội phong kiến vốn nghiêng về quan phủ, sao có thể ngấm nhuần đạo lý đặt thương nhân lên hàng đầu, hơn nữa chênh lệch địa vị giữa thương nhân và quan viên lại cách xa vạn dặm.
.Hai người đều có vẻ do dự.
.Hàn Nghệ lại tiếp tục nói: - Quảng, Liễu nhị châu đều là địa phương man di, nơi áp giải phạm nhân tới, nếu vẫn muốn làm theo nề nếp cũ, vậy thì không biết năm nào tháng nào mới có thể tạo ra thành tựu, nếu là nơi hoang dã thì cần gì phải để ý đến lời thánh nhân, lấy con đường hoang sơ chấn hưng hai châu. Chỉ cần đạt được chính tích tốt, dân chúng yên ổn thì không cần phải để ý đến tiểu tiết cá nhân rồi.
.Hai người vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý, hiện giờ Quảng Châu là nơi phạm nhân đi đày, chốn chó ăn đá gà ăn sỏi, ở đó làm quan, đến một người còn không nhìn thấy, còn có nghĩa lý gì, trước cứ đem dân cư tới, có nhân khí rồi, làm quan mới có ý nghĩa!
.Đới Chí Đức nói: - Nhưng cụ thể nên làm như thế nào bây giờ? Hay là một mực để thương nhân làm chủ?
.- Đương nhiên không phải! Ủng hộ thương nhân, cũng không có nghĩa dung túng họ, hai vị vẫn mang trọng trách, phải dẫn dắt thương nhân đi theo con đường đứng đắn mà không phải tùy ý làm xằng bậy. Hàn Nghệ lấy từ trong tay áo ra bốn phong thư, mỗi người hai phong, nói: - Đây là chính sách trọng yếu chấn hưng hai châu, hai vị có thể mở ra xem xem.
.Hai người nhận lấy, Lai Hằng mở ra một phong thư trước, kinh ngạc nói: - Dự luật nhà đất?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Dự luật nhà đất ứng dụng ở địa khu Trung Nguyên, tất nhiên không được phép. Nhưng hai vị không nghĩ xem, thương nhân đang ở Trung Nguyênyên ổn, vì sao phải ra nơi hoang dã đó ở, đương nhiên là theo đuổi lợi ích lớn hơn, mà địa khu Lĩnh Nam, ngoài nơi hoang sơ, quan phủ cũng không cho được bọn họ cái gì, cái gọi là dự luật nhà đất, chính là bán đất đai cho dân chúng với giá tiền cực thấp, trong đó cũng phân chia vĩnh nghiệp điền và khẩu phân điền, chỉ có điều vĩnh nghiệp điền hạn chế nghiêm khắc, mỗi người chỉ có thể mua ba trăm mẫu vĩnh nghiệp điền, nhưng khẩu phân điền có thể thoáng hơn với thương nhân một chút, nhưng bất kể là loại điền nào, đều phải trồng trọt năm năm mới ra thu hoạch, như vậy có thể tránh kẻ đầu cơ cố ý chiếm đất đai. Hơn nữa năm năm này miễn hết tất cả thuế thu nhập, nhưng dựa vào tiền bán đất cũng đủ chống đỡ năm năm, dù sao hai châu cũng không có thu được gì.
.Lai Hằng nói: - Nhưng triều đình sẽ đồng ý làm như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây là nói suông, chưa lấy được bất luận thành quả gì, triều đình dựa vào đâu mà đáp ứng, nhưng nếu ngươi làm ra thành tích, vì sao triều đình còn không đáp ứng nữa chứ?
.Hắn nắm chắc phần thắng sẽ thuyết phục Lý Trị đồng ý, nhưng vấn đề là một khi trở thành chính sách trung ương, thông cáo thiên hạ, chỉ sợ sẽ có rất nhiều người đi, như vậy thì hắn sẽ mất khả năng kiểm soát, hắn vẫn hi vọng để Nguyên gia yên ổn ở đấy, nhanh chóng tích lũy vốn liếng, hoàn thành mục đích cuối cùng của kế hoạch nam tiến.
.Lai Hằng kinh ngạc nói: - Phải chờ đến khi nhìn thấy thành quả, cũng không phải thời gian nhất thời, nếu chẳng may... !
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thành quả sẽ hiển hiện ra ngay lập tức thôi, bởi vì ngươi bán đất đai chắc chắn sẽ có người đến mua, nhân khẩu ở nơi chật chội chuyển đến nơi rộng hơn, đây không phải là điều triều đình mong muốn hay sao?
.Lai Hằng như thoáng suy nghĩ gật đầu.
.Đới Chí Đức lại nói: - Dự luật thuê mướn?
.Hàn Nghệ nói: - Triều đình không có khả năng cấp tiền cho các người xây dựng cải tạo bến thuyền, đường và một vài nơi công cộng, thương nhân lại không thấy lợi thì không đến, vậy thì lấy kì hạn hai mươi năm, cho thương nhân thuê hoặc mượn một vài nơi tốt, để bọn họ xây dựng cải tạo bến thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận