Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1378: Ngôi vị khả hãn

.Lúc đầu Hàn Nghệ lợi dụng đạo lý đầu cơ kiếm lời để thuyết phục Đạc Phục đứng về phía công chúa Hoằng Hóa, nhưng tuyệt đối không phải lừa dối, hơn nữa, khi chiến tranh vừa kết thúc là lập tức thể hiện ra.
.Ngay trong mấy ngày này, khách khứa đến phủ đệ của Đạc Phục dồn dập không ngớt, trong đó có tù trưởng của các bộ lạc, cũng có một vài đại thần luôn đi theo công chúa Hoằng Hóa.
.Tuy rằng chiến tranh đã kết thúc, nhưng chiến tranh lần này đã mang đến cho Thổ Dục Hồn cú đánh mang tính đảo điên, vì vậy có quá nhiều chuyện phải giải quyết.
.Vì vậy tất cả đều đến tìm Đạc Phục thương lượng, Thổ Dục Hồn chúng ta phải làm như thế nào?
.Vô hình trung, Đạc Phục đã nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu đương triều.
.Sự thay đổi mang đến cho Đạc Phục cảm giác vô cùng thỏa mãn, rất nhanh đã ném nỗi đau tang sự lãnh thổ và khả hãn phía sau, tận tình hưởng thụ việc này. Trước kia ông ta chỉ là một tướng quân, một tướng phòng thủ, bên trên bảo ông ta đánh thì ông ta đánh, bảo ông ta rút lui thì ông ta liền rút lui, bây giờ ông ta đã từ một kẻ nghe lời biến thành một người chế định chính sách, đây đúng là có sự thay đổi về chất a.
.Trong chính trị, không quan trọng năng lực của ngươi cao hay thấp, mà là ở chỗ ngươi có đứng ở đúng phe hay không.
.- Khởi bẩm chủ nhân, Hàn Thị lang cầu kiến.
.Đạc Phục tiếp đãi xong một lượt khách, đang ăn chút đồ ăn, bổ sung một chút, lại nghe thấy Hàn Nghệ đến cửa, trực tiếp nhổ miếng thịt trong miệng ra, lau miệng một cái liền vội vàng ra ngoài.
.Ông ta có thể có ngày hôm nay, toàn bộ đều là Hàn Nghệ mang đến cho ông ta, hơn nữa ông ta có thể ngồi trên vị trí này lâu hay không, cũng là do Đại Đường, vì vậy bây giờ đúng là ông ta vô cùng tôn kính đối với Hàn Nghệ, đích thân ra cửa đón Hàn Nghệ vào.
.- Hàn Thị lang hôm nay sao lại rảnh rỗi đến chỗ ta đây.
.Đạc Phục mang theo một chút hiếu kỳ nói.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Tướng quân chê cười rồi, gần đây ta chính là ngày ngày rảnh rỗi, nhưng tướng quân có vẻ khá là bận rộn, mấy ngày nay đều chưa gặp tướng quân, thế nên đến xem một chút.
.Đạc Phục ngượng ngùng nói:
.- Không giấu Hàn Thị lang, mấy ngày này quả thực ta hơi bận rộn.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Bây giờ Thổ Phiên đã lui binh rồi, sao tướng quân còn bận hơn trước thế.
.Đạc Phục hoài nghi nhìn hắn một cái, ngươi thật sự không biết hay là giả vờ không biết, trầm ngâm một chút, thầm nghĩ, sao lại không mượn cơ hội này thăm dò ý tứ của hắn một chút, thế là nói: - Là như thế này, bây giờ nước không thể một ngày không có vua, các đại thần kia đều hy vọng có thể nhanh chóng sắc lập tân khả hãn, nhưng bây giờ khả hãn thi thể còn chưa lạnh, họ lại không dám thượng tấu lên khả đôn, thế là ủy thác cho ta đi nói với khả đôn, sớm sắc lập thế tử làm khả hãn, nhưng ta cảm thấy lúc này thượng tấu nói chuyện này, khả đôn nhất định sẽ vô cùng đau lòng, cũng đang buồn phiền rốt cục có nên nói với khả đôn hay không.
.- Việc này đúng là không thể chậm trễ.
.Hàn Nghệ liên tục xua tay, nói: - Rắn không có đầu không đi, chính là vì sự ra đi của Hà Nguyên quận vương mới dẫn đến sự đả kích nghiêm trọng mà Thổ phiên mang đến cho Thổ Dục Hồn trong lần tiến công này, quả thực phải nhanh chóng lập tân khả hãn, như vậy nội bộ mới có thể đoàn kết một lòng, cùng vượt qua cửa ải khó khăn.
.Đạc Phục vội nói: - Ý của những người kia chính là như vậy.
.Hàn Nghệ phất tay nói: - Việc này ông nói là được rồi, công chúa hiểu lý lẽ như vậy, quyết sẽ không trách ông đâu.
.Đạc Phục vừa nghe lời này của Hàn Nghệ, trong lòng hiểu được là Hàn Nghệ cũng tán thành.
.Thật ra cũng nằm trong dự liệu của ông ta, họ đều cho rằng chắc chắn phải lập nhi tử của công chúa Hoằng Hóa làm khả hãn, điểm này mọi người đều không có dị nghị gì.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Tướng quân, về việc này ta căn bản không nên phát biểu ý kiến, nhưng ban đầu là ta thuyết phục ông đứng về phía công chúa Hoằng Hóa, xuất phát từ điểm này, ngược lại ta cũng có mấy lời muốn nói với ông.
.Đạc Phục sửng sốt, vội vàng nói: - Hàn Thị lang xin cứ nói.
.Hàn Nghệ nói: - Từ tình hình trước mắt mà nói, bất kể tướng quân có muốn hay không, chắc chắn ông là tể tướng, ngoài ông ra, không có ứng viên nào nữa, nhưng tướng quân ông phải nhất định cẩn thận một chút, chức vị tể tướng này không phải dễ làm như vậy.
.Đạc Phục nghe vậy tim cũng nhảy đến cổ họng rồi, lúc này thấy là muốn qua cầu rút ván a, hỏi: - Xin lắng tai nghe.
.Hàn Nghệ nói: - Ta không biết tướng quân có đọc qua sách sử của Trung Nguyên chúng ta không, trong các triều đại Trung Nguyên chúng ta, có một loại tể tướng là nguy hiểm nhất, chính là tể tướng phò trợ ấu chúa, thông thường tể tướng như vậy chỉ có hai kết quả, hoặc là bức thiên tử mà lệnh chư hầu, hoặc là dứt khoát tự mình ngồi lên, một kết quả khác, chính là thân đầu hai nơi.
.Việc này thật đáng sợ.
.Đạc Phục đã đang đổ mồ hôi lạnh, đây tuyệt đối là muốn mượn gió bẻ măng rồi, vội nói: - Hàn Thị lang
.Nhưng Hàn Nghệ lại giành nói trước: - Tướng quân có biết tại sao như vậy không?
.Đạc Phục sửng sốt, lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Thật ra đạo lý rất đơn giản, quan trọng là ở ấu chúa. Vì tư duy của ấu chúa vẫn là vô cùng ngây thơ, chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết lấy bản thân mình làm trung tâm, cũng không hiểu ân oán tình thù gì cả, mình vui vẻ là được. Tướng quân cũng trải qua giai đoạn trẻ con này, thông thường trẻ con đều vô cùng chán ghét giáo huấn của người lớn, ta gọi là thời kỳ nổi loạn. Nhưng phò trợ ấu chúa thì bắt buộc phải không ngừng giáo dục ấu chúa, nên làm thế nào thì làm như vậy, đây chính là chỗ tự trách của đại thần ủy thác.
.Không quan tâm đúng hay sai, việc này nhất định sẽ dẫn đến sự bất mãn trong lòng ấu chúa, vì vậy thông thường ấu chúa và đại thần được ủy thác đều không hợp nhau, mà càng thích thân cận với những đại thần a dua nịnh nọt, dụ dỗ bên cạnh gã. Mâu thuẫn này là đến từ một loại cảm xúc của trẻ con, vì trẻ con không hiểu những đạo lý lớn này, trong lòng gã sẽ chỉ cho rằng, những đại thần các ngươi đang ức hiếp ta tuổi nhỏ, không cho ta giải quyết mọi việc, cũng không tôn trọng ta một chút nào, đợi đến sau khi ta trưởng thành, ta sẽ cho các ngươi thấy. Khi một người căm ghét một người khác, thì sẽ căm ghét tất cả mọi hành vi của đối phương, bất luận là đúng hay sai.
.Cứ như vậy, đợi đến sau khi ấu chúa trưởng thành, muốn nắm quyền, tất nhiên sẽ là một trận long hổ tranh chấp, kết quả chính như ta vừa nói lúc nãy, vậy thì đại thần được ủy thác bức thiên tử lệnh chư hầu, thậm chí thay thế vị trí đó, hoặc là đại thần được ủy thác sẽ bị đuổi cùng giết tận, nhổ cỏ tận gốc.
.Đạc Phục nghe thấy vô cùng có lý, nhưng ông ta vẫn cảm thấy Hàn Nghệ là đang ám chỉ ông ta không thể làm chức vị tể tướng này, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, thăm dò nói: - Vẫn mong Hàn Thị lang chỉ cho ta một con đường sáng.
.Hàn Nghệ nói: - Tướng quân, nếu có sự lựa chọn, ta thật sự sẽ kiến nghị ông không làm chức vị tể tướng này, nhưng tướng quân không có đường lui, người mà công chúa Hoằng Hóa bây giờ tín nhiệm nhất chính là ông, cũng chỉ có uy vọng của tướng quân có thể ổn định nhân tâm, nếu tướng quân không động thân mà ra, vậy thì cũng không cần Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn sẽ tự động tan rã. Vậy thì lựa chọn duy nhất của tướng quân chính là, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận, chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi mới làm, nhớ không thể kích động, nhất định phải suy nghĩ chu đáo a!
.Câu "suy - nghĩ - chu - đáo", hắn nói từng từ từng từ một.
.Đạc Phục nghe rồi lại là vẻ mặt mờ mịt, lời này nghe lại không phải giống như ám thị ông ta không thể làm tể tướng được, nhưng lời này nghe thì rõ ràng là trong lời có ý khác, không có lý nào Hàn Nghệ đặc biệt chạy đến đây, nhắc nhở ông ta cẩn thận cẩn trọng, lẽ nào Hàn Nghệ thật sự rảnh đến mức này?
.Nhưng Hàn Nghệ cũng chỉ nói qua loa, lại nói thêm mấy chuyện không có liên quan nữa, sau đó liền cáo từ.
.Tuy Hàn Nghệ đã rời đi, nhưng Đạc Phục vẫn cảm thấy tâm thần bất định, lại vắt óc ngẫm nghĩ, lời này của Hàn Nghệ là có ý gì, quá đáng sợ rồi.
.- Phụ thân, phụ thân.
.- Hả!
.Đạc Phục ngẩng đầu lên, phát hiện con trai đứng trước mặt mình, kinh ngạc nói: - Con đến lúc nào.
.- Hài nhi vừa trở về. Phục Lập vẻ mặt hiếu kỳ nói: - Phụ thân, người đang suy nghĩ gì, vừa rồi hài nhi gọi người mấy tiếng, người cũng không nghe thấy.
.Đạc Phục thở dài, nói: - Vừa rồi Hàn Nghệ đã đến.
.- Hàn Thị lang? Đạc Lập hiếu kỳ nói: - Hàn Thị lang đến nhà chúng ta làm gì?
.- Ta cũng không biết! Đạc Phục lắc lắc đầu.
.Phục Lập hoang mang nhìn Đạc Phục.
.Đạc Phục nói cho gã nghe một lượt những lời Hàn Nghệ đã nói.
.Ông ta cũng không hiểu, Phục Lập lại càng không rõ, nói: - Hài nhi cũng không biết, người Hán nói chuyện trước giờ đều thích quanh co lòng vòng, thật sự khó hiểu. Nói rồi, gã đột nhiên nói: - Sao Phụ thân không gọi Từ tiên sinh tới hỏithử.
.Đạc Phục trong mắt chợt sáng lên nói: - Đúng a! Sao ta lại quên mất người này rồi, con mau đi mời Từ tiên sinh tới.
.- Vâng.
.Không bao lâu, một người thân mặc áo dài, thân hình gầy yếu đi vào trong phòng, chắp tay hành lễ nói: - Từ Tú bái kiến tướng quân.
.Từ Tú này từ phục sức đến lễ nghĩa, ngươi rõ ràng là người Hán điển hình, thật sự là bởi vì vương triều Đường quá lớn mạnh, đặc biệt là thực lực mềm (các yếu tố ngoài quân sự và kinh tế như văn hóa, dân trí,), vì vậy quý tộc của các nước xung quanh đều lấy việc học tiếng Hán là vẻ vang, ngươi có thể nói và viết tiếng Hán, chứng tỏ ngươi chính là người có thân phận, Đạc Phục cũng không phải ngoại lệ. Từ Tú này ở triều Đường chẳng qua là một nhân sĩ thi khoa cử không đậu, sau này lại đến Thổ Dục Hồn kiếm sống, được Đạc phục mời đến làm phụ tá, thực ra cũng có thể nói là lão sư, vì vậy bất luận là Đạc Phục hay là Phục Lập cũng đều biết nói tiếng Hán, viết chữ Hán.
.- Mời tiên sinh ngồi.
.Đạc Phục đầu tiên là mời Từ Tú ngồi xuống, nói: - Hôm nay mời tiên sinh đến đây, là có một việc muốn thỉnh giáo tiên sinh.
.Từ Tú hỏi:
.- Không biết tướng quân muốn hỏi chuyện gì?
.Đạc Phục lại nói với Từ Tú những lời của Hàn Nghệ.
.Từ Tú nghe xong, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên trừng mắt, hít mạnh một ngụm khí lạnh nói: - Lẽ nào
.Đạc Phục vội hỏi: - Lẽ nào cái gì?
.Từ Tú nói:
.- Tướng quân, lời của Hàn Thị lang có lý, ở Trung Nguyên chúng ta, phàm là đại thần được ủy thác không có mấy người có kết cục tốt, đến ngay cả... Gã định nói đến, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ Chử Toại Lương, nhưng nghĩ lại, lời này cũng không thể nói, vậy là tóm tắt qua loa.- Nhưng Hàn Thị lang lại nói tướng quân ngài không có sự lựa chọn, ngài bắt buộc phải làm chức vị tể tướng này, cũng chính là nói, hắn không phải muốn ám thị tướng quân không làm chức vị tể tướng này được, vậy thì người duy nhất có thể thay đổi chính là khả hãn.
.Đạc Phục đại kinh thất sắc nói: - Người thay đổi là.... là khả hãn?
.Từ Tú nói: - Thực ra trọng điểm trong những lời này của Hàn Thị lang không ở chỗ đại thần được ủy thác, mà là ở ấu chúa, là vì ấu chúa không chín chắn, từ đó dẫn đến mâu thuẫn lợi ích với đại thần được ủy thác tăng lên, nếu không phải ấu chúa thượng vị, vậy thì sẽ không tồn tại vấn đề này nữa.
.Đạc Phục càng nghe càng hồ đồ nói: - Nhưng khả đôn chỉ còn lại một nhi tử, theo lý mà nói các vương tử khác càng thích hợp hơn so với thế tử, nhưng chúng ta chính là suy nghĩ đến khả đôn và Đại Đường, mới không nghĩ đến việc lập vương tử khác, lẽ nào Hàn Thị lang mong chúng ta lập vương tử khác làm khả hãn, vậy cũng không hợp tình lý a!
.Từ Tú vuốt vuốt chòm dâu dê của mình nói: - Điều này quả thật không hợp tình ý, bởi vậy ý của Hàn Thị lang tuyệt đối không phải là lập vương tử khác làm khả hãn.
.Đạc Phục cũng lúng túng, nói: - Vậy còn có ai?
.Từ Tú nói: - Ngược lại là còn một người.
.- Là ai?
.Đạc Phục vẫn không thể tin.
.Từ Tú nói: - Khả đôn.
.- Cái gì?
.Đạc Phục sau khi nghe thấy thiếu chút nữa mông đã ngồi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận