Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 658: Đẩy tiền đồng ra

.Nguyên gia là một đại gia tộc mang tính chất lũng đoạn, hơn nữa là lũng đoạn những nhu yếu phẩm của nhân loại như trái cây, rau xanh, còn khống chế tài nguyên trung tâm của nền kinh tế tiểu nông, cho nên bất luận Hàn Nghệ ngươi mạnh đến đâu cũng không thể đạp đổ Nguyên gia, cũng giống như những doanh nghiệp nhà nước ở hậu thế, tư nhân ngươi thông minh đến đâu, các ngươi quan thương cấu kết đến đâu, ngươi cũng không đấu thắng, người ta là lũng đoạn ngành nghề, chỉ đơn giản như vậy, huống hồ nội bộ Nguyên gia còn không cấu kết với quan.
.Nguyên gia chắc chắn là không thể đánh đổ, nhưng nếu ở phương diện chợ thì đúng là không biết được.
.Nguyên gia chơi lâm viên là lợi hại, nhưng chơi chợ thì bọn họ không phải đối thủ của kẻ lừa đảo kinh tế Hàn Nghệ này.
.Hiện tại vũ khí bí mật của Hàn Nghệ đã bại lộ toàn bộ rồi, điều này cũng đã biểu thị hắn muốn phản kích toàn diện rồi, hắn nhất định phải mau chóng đánh những quân bài này ra.
.- Lão Thẩm, ông có thấy không, Hàn Nghệ để mỹ tửu của hắn chuyên bán ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu chúng ta, và cả loại dầu mới đó nữa, đây chính là người tốt thì có báo đáp tốt. Trước đây nếu không phải ta bất chấp tất cả ủng hộ Hàn Nghệ, hắn có thể giúp chúng ta như vậy sao? Bình thường ông cứ nói cái gì mà làm ăn là làm ăn, ân tình là ân tình, bề ngoài thì nói ta còn thiếu kinh nghiệm, sau lưng thì nói ta sẽ chỉ bại gia, ông tưởng ta không biết sao. Nhưng nếu lúc đầu ta nghe lời ông thì chắc chúng ta đã thật sự uổng công đi một chuyến rồi, suýt nữa ông đã hại đại nghiệp Thẩm gia ta thất bại thảm hại rồi, rốt cuộc là ta không biết làm ăn, hay là ông không biết?
.Hàn Nghệ vừa đi đến cửa hậu viện, đã nhìn thấy Thẩm Tiếu chỉ cao khí ngang đang giáo huấn Thẩm Quý, lần này tên phá gia chi tử này thật sự vùng lên rồi, trước đây y vẫn luôn bị giáo huấn.
.Thẩm Quý gật đầu vâng vâng dạ dạ, nói: - Công tử giáo huấn đúng, là lão hủ không biết làm ăn, là lão hủ không biết làm ăn. Sự thật thắng cho hùng biện, lão Thẩm chỉ có thể gật đầu nhận sai.
.Thẩm Tiếu đảo con ngươi, khoát tay nói: - Cũng không thể nói như vậy, dù sao thì ông lớn tuổi rồi, chắc chắn nhuệ khí không bằng năm đó, cho nên a, địa giới Trường An này không phải nơi ông có thể chơi, thế này đi, ông an tâm quản lý tửu lầu đi, tiền thì giao cho ta quản.
.Thẩm Quý nghe vậy vẻ mặt rối rắm a, nếu giao tiền cho ngươi rồi thì còn có thể nhìn thấy nữa không.
.Thẩm Tiếu trừng mắt, nói: - Thế nào? Bây giờ ông còn không nhận sai sao?
.Hàn Nghệ không nhìn được nữa, nếu tên này nói đến tiền thì sẽ dùng bất cứ thủ đoạn nào, đi vào, nói: - Thẩm Tiếu, ngươi thôi đi, nếu như ngươi quản tiền, ta cũng không dám hợp tác với ngươi.
.Thẩm Quý vừa thấy Hàn Nghệ, thiếu chút nữa đã khóc lên, cuối cùng cứu tinh đã đến rồi.
.Thẩm Tiếu quay đầu đi, thấy là Hàn Nghệ, trợn trừng mắt lên, vội vã kéo Hàn Nghệ qua một bên, gấp gáp nói: - Ta nói Hàn Nghệ, rốt cuộc là ngươi giúp bên nào, đây chính là cơ hội quá tốt, nếu ta không thể lấy được tiền, tương lai chúng ta làm sao lấy được tiền hào gì đó, với lá gan của lão Thẩm, ông ta có thể đồng ý sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu tửu lầu có thể kiếm tiền, tại sao lão Thẩm người ta không đồng ý, ngươi đừng ở đây lừa gạt ta, đến lộ phí của mình mà ngươi còn có thể cho người khác, còn chuyện gì mà ngươi không làm ra được.
.Thẩm Tiếu kích động nói: - Đó là ta làm việc thiện, hơn nữa cũng là lộ phí của ta, ngươi quản ta dùng thế nào.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng hiện giờ là chúng ta hợp tác, ta nhất định phải đảm bảo lão Thẩm quản lý tiền, nếu không thì, ta không ngày nào cũng chùi đít giúp ngươi, ta còn làm ăn được không.
.Thẩm Tiếu liếc mắt lườm Hàn Nghệ, không vui nói: - Hàn Nghệ, ngươi xem thường người khác rồi.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Không phải ta xem thường ngươi, là ta sợ ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng không nhìn ra sao? Chuyện này không phải thương lượng. Nói xong, hắn đi lại, nói với Thẩm Quý: - Lão Thẩm, ta nói rõ ràng với ông, tiền và sổ sách nhất định ông phải quản, đây là điều kiện hợp tác cơ bản của chúng ta.
.Thẩm Quý đứng thẳng lưng, trịnh trọng hứa: - Hàn tiểu ca xin yên tâm, ta nhất định quản lý tốt sổ sách.
.- Tốt lắm! Hàn Nghệ cười nói.
.Thẩm Tiếu mắt thấy cứng rắn không được, đành phải mềm mỏng, đáng thương nói: - Hàn Nghệ, lão Thẩm, hai người xem Trịnh công tử người ta, tiền cũng tự mình quản, bây giờ ta thường xuyên cùng y đi làm một số việc thiện, không có tiền làm sao được a!
.Cuối cùng cũng nói thật rồi. Hàn Nghệ cười khổ nói: - Tiền của Trịnh công tử người ta, đó là tự người ta kiếm được, tửu lầu này của ngươi khai trương đến nay, vẫn luôn hụt tiền, đợi kiếm được tiền rồi hãy nói đi. Hơn nữa, trên đời này nhiều người nghèo như vậy, ngươi lo được hết sao.
.Thẩm Tiếu nói: - Ngươi không lo, vĩnh viễn không lo, cứu được người nào hay người nấy, đây cũng coi như tích đức cho Thẩm gia chúng ta a!
.Hàn Nghệ bất đắc dĩ nói: - Được được được! Đợi kiếm được tiền rồi, ta nhất định bảo lão Thẩm phát tiền cho ngươi, có được không?
.- Quyết định vậy nha.
.Đúng lúc này, Tang Mộc đột nhiên đi vào, nói:
.- Ân công, Tiền Đại Phương bọn họ muốn gặp ân công.
.- Biết rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, đột nhiên nói: - Lưu tỷ, Tiểu Mập bọn họ đâu?
.Tang Mộc nói: - Lưu tỷ bọn họ còn bị các nữ nhân kia quấn lấy, Tiểu Mập cũng ở đó, ta thấy nhất thời bọn họ chưa thoát thân được.
.- Không phải bọn họ không thoát thân được, mà căn bản là không muốn thoát thân, đây chính là điều Lưu tỷ hằng mơ ước. Hàn Nghệ cười lắc đầu, nói:
.- Được rồi, ngươi bảo Tiền Đại Phương bọn họ đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu chờ ta, ồ, chuẩn bị đồ cho tốt.
.- Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn Thẩm Tiếu, nói: - Thẩm đại công tử, chúng ta đi kiếm tiền thôi.
.Thẩm Tiếu kinh ngạc nói: - Kiếm tiền gì?
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: - Món tiền đầu tiên ngươi có khi đến Trường An. Nói xong liền lôi Thẩm Tiếu đi ra phía ngoài.
.Khi bọn họ đi vào Dương Châu Đệ Nhất Lâu, bên trong đã có nhiều người đang ngồi, đều là thương nhân của Ngõ Bắc.
.Bọn họ thấy Hàn Nghệ đến, đều đứng dậy thi lễ, hết sức cung kính. Đây chính là thần, đây chính là thượng đế a!
.Hàn Nghệ chăp chăp tay, cười nói: - Gần đây mọi người đều vất vả rồi.
.Giả Phú Quý thành thực nói: - Vất vả thì không vất vả, chỉ là gian nan.
.Triệu Tứ Giáp cười oán giận nói: - Ta nói Hàn tiểu ca, ngươi cũng thật là, có nhiều thứ tốt như vậy, cũng không nói cho chúng ta biết sớm, như vậy thì chúng ta cũng không phải lo sợ, nội tử ta còn nói gần đây ta đã già đi nhiều rồi.
.Hàn Nghệ thở dài: - Chẳng phải là ta không còn cách nào sao, hàng này tạm thời không đến được, ta cũng phải chờ, hơn nữa ta sợ để lộ tin tức ra ngoài, bên phía Nguyên gia sẽ có chuẩn bị. Nhưng bất luận như thế nào, chúng ta ta vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất, ta tin là tương lai của Ngõ Bắc chúng ta là tươi sáng, hơn nữa, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu phản kích, đánh bại những kẻ đã từng phản bội chúng ta.
.Chúng thương sau khi nghe xong, hưng phấn vô cùng.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Hôm nay tuyệt đối là một ngày đáng để chúc mừng, theo lý mà nói, ta phải mở tiệc chiêu đãi mọi người, nhưng hiện giờ tiền của ta đều đã đổi thành hàng hóa rồi, cho nên... Hắn đột nhiên chỉ vào một người: - Lạp Mỗ, hôm nay ông hãy bao trọn Dương Châu Đệ Nhất Lâu này, mở tiệc mời tất cả người của Ngõ Bắc chúng ta, thế nào?
.Thẩm Tiếu sửng sốt, như vậy cũng được? Chỉ ai thì người đó mời khách, ngươi tưởng ngươi là hoàng đế à.
.Thẩm Quý cũng giật mình, nhiều người như vậy, chi phí không nhỏ a!
.Nhưng Lạp Mỗ Hi Đức nghe vậy lại vô cùng cao hứng, chỉ sợ còn vui hơn cả có được hoàng ân, hưng phấn nói:
.- Chuyện này lớn như vậy, không vấn đề, hôm nay ta mời khách, không ai được giành của ta, gọi hết những hạ nhân trong tiệm các người đến, tuyệt đối đừng khách khí với ta.
.Người xung quanh nhìn vậy đều không hiểu, lẽ nào Lạp Mỗ Hi Đức nhận Hàn Nghệ làm cha nuôi sao?
.Tên gian thương này, đầu óc xoay chuyển cũng rất nhanh a. Hàn Nghệ cười cười, hướng tới Thẩm Quý nói: - Lão Thẩm, còn không mau đi căn dặn, thời gian không sớm nữa rồi. Nói xong, hắn lại thấp giọng nói: - Mang những con vịt quay chưa bán hết ra đây.
.Thẩm Quý cười đến không ngậm miệng nổi, vội vội vàng vàng lui xuống.
.Hàn Nghệ lại hô hào mọi người ngồi xuống.
.Tiền Đại Phương hỏi: - Hàn tiểu ca, bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
.- Khách hàng!
.Hàn Nghệ nói: - Chúng ta phải giành lấy thêm nhiều khách hàng đến Ngõ Bắc, chỉ cần khách hàng đến Ngõ Bắc chúng ta rồi, vậy thì chợ Nguyên gia và hai chợ tự nhiên sẽ chịu sự công kích không nhỏ, khách hàng vĩnh viễn đều là mấu chốt quyết định thắng bại. Tin là mọi người cũng đã dự liệu được, đợi lần sau Ngõ Bắc chúng ta mở cửa, nhất định khách hàng sẽ tràn vào Ngõ Bắc chúng ta như điên, nhưng quan niệm của ta, vĩnh viễn giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn nữa, vì vậy ta đảm bảo sẽ không bán sách Bạch sắc sinh tử luyến, ta sẽ bán nó kèm theo thẻ khách quý, dùng cái này để tăng cường sức hấp dẫn của thẻ khách quý. Ngoài ra, giấy, mực của ta cũng sẽ cho người có thẻ khách quý ưu đãi vô cùng lớn, càng nhiều người có thẻ khách quý của Ngõ Bắc chúng ta, việc làm ăn của các vị sẽ càng phát triển ổn định.
.Mọi người cười gật đầu, lão đại này thật biết nghĩa khí, không có gì để nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Trước mắt ta đang nghiên cứu chế tạo một loại đường mía mới, một khi nghiên cứu chế tạo thành công, sẽ đánh một đòn chí mạng đối với việc buôn bán đường mía của Nguyên gia, một khi Nguyên gia mất đi thị trường buôn bán rượu và đường mía, nó sẽ chẳng có gì khác biệt với những nhà vườn bán lẻ, Nguyên gia bọn họ cũng chỉ có thể buôn bán trái cây, căn bản không có gì đáng sợ.
.- Hay!
.Lạp Mỗ Hi Đức cười ha ha nói: - Nên cho bọn họ nhìn rõ một chút.
.Ông ta là nhân sĩ ngoại tịch, cũng không sợ Nguyên gia. Tiền Đại Phương bọn họ tuy không dám nói rõ, dù sao cũng là nguyên gia, nhưng trong lòng vẫn là vô cùng hưng phấn. Hàn Nghệ nói như vậy đơn giản cũng chỉ là muốn cho bọn họ niềm tin.
.Giả Phú Quý đột nhiên nói: - Ây! Hàn tiểu ca, những công tử ca trước đó đã vứt thẻ khách quý của chúng ta đi, chúng ta cũng dứt khoát đừng bán cho bọn họ nữa.
.- Không không không!
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Nhất định phải bán, chúng ta là buôn bán chứ không phải đang đấu khí. Hơn nữa các người yên tâm, ta đã phóng đại gấp ba lần điều khoản "tiền nạp vào, không thể rút lại" trong khế ước của thẻ khách quý.
.- Ha ha!
.Mọi người đều cười ha hả.
.Đợi bọn họ cười xong, Hàn Nghệ lại nói: - Quan niệm từ trước đến giờ của ta là giúp các vị kiếm được nhiều tiền hơn, nhưng quan niệm của Ngõ Bắc chúng ta là mang đến cho khách hàng sự thể nghiệm và phục vụ tốt nhất, đây là ưu thế lớn nhất của Ngõ Bắc chúng ta, thẻ khách quý ra đời là vì vậy, chúng ta nhất định phải tăng cường ưu thế này.
.Theo như ta biết, vẫn có một số người không mua được thẻ khách quý, loại người này tuy khả năng chi tiêu không lớn, nhưng số lượng cực lớn, tập trung lại cũng là hết sức khả quan, chúng ta nhất định phải giành được về đây. Ngoài ra, ta phát hiện một hiện tượng vô cùng bất lợi với việc buôn bán, chính là hiện nay khả năng mua bán của một văn tiền quá mạnh, đều là vì cốc tiện, mà tiền đồng hiếm hoi, dẫn đến giá trị tiền đồng cao, vì vậy các bách tính vẫn thường nói, hận không thể xẻ một đồng tiền ra để dùng, đây là nỗi lòng của bách tính, Ngõ Bắc chúng ta phải thỏa mãn nhu cầu này của bách tính.
.Tiền Đại Phương kinh ngạc nói: - Việc này làm sao thỏa mãn?
.Hàn Nghệ nói: - Phượng Phi Lâu chúng ta sẽ liên hợp với Thẩm gia ở Ngõ Bắc mở một nhà tiền hào, phát hành một loại phiếu mua hàng hoàn toàn mới. Ồ, thẻ khách quý cũng sẽ tập trung bán ra ở tiền hào.
.Chỉ thấy Tang Mộc dẫ theo mấy hạ nhân, khiêng một cái giá gỗ đi vào.
.Sau khi đặt giá gỗ xong, những hạ nhân kia đều tiến lên, lấy ra một tờ giấy dài chừng ba tấc, rộng một tấc phân phát cho những thương nhân này.
.Tiền Đại Phương cầm lên xem, đôi con ngươi nhỏ đen sắp rơi ra ngoài: - Một xu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận