Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 506: Bắt đầu phục thù

.Đau đầu a.
.Hàn Nghệ sớm đã dự liệu được tiệm đàn của Tiêu Vô Y tuyệt không thể thuận buồm xuôi gió. Bởi vì tính cách của Tiêu Vô Y quả thực không phù hợp làm kinh doanh. Nhưng hắn không ngờ được lại thảm như vậy. Nguy hiểm hơn là Tiêu Vô Y còn định nghĩa cho Vô Y cầm gần sát với sản phẩm xa xỉ. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ nàng dường như đã đắc tội hết với đám quý tộc cao nhất. Bởi vì nàng huyết thống tôn quý, hơn nữa còn xinh đẹp. Lúc đó có rất nhiều công tử muốn lấy nàng làm thê tử. Nhưng không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị nàng hành hạ cho không thể tự lo liệu cuộc sống.
.Đây đối với một người làm kinh doanh mà nói. Quả thực là có thể chết người.
.Hàn Nghệ nhất thời thực sự không nghĩ ra cách để xoay chuyển cục diện thay Tiêu Vô Y. Trừ phi là đổi tên, nhưng Tiêu Vô Y chắc chắn sẽ không đồng ý.
.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đừng nhìn Hàn Nghệ vẫn luôn châm chọc Tiêu Vô Y. Kỳ thực hắn là người không thể nhìn Tiêu Vô Y bị khinh thường so với bất cứ ai. Bất kể là ước nguyện khi làm kinh doanh của Tiêu Vô Y là gì. Hắn không thể để cho thê tử của mình rơi vào hoàn cảnh như vậy. Hắn thà bản thân thất bại, cũng không muốn nhìn thấy nàng thất bại. Vì thế hắn nhất định phải giúp Tiêu Vô Y đòi lại thể diện này.
.Nhưng mà trong lúc Hàn Nghệ trở về, trại huấn luyện cũng chính thức nghỉ rồi.
.Học viên của trại huấn luyện tràn ra cửa chính giống như nước lũ. Dường như mỗi người đều không nói lời nào, cắm đầu vào chạy. Mồm mép vẫn rung lên, không cần nghĩ cũng biết không phải lời gì hay.
.- Cha, mẹ, tỷ, con quay về rồi.
.Dương Mông Hạo vừa đến nhà liền xúc động nói lớn lên.
.Nhưng đáp lại là một phen chửi bới thậm tệ.- Ta biết ngay là tên tiểu tử ngươi chỉ là nhất thời ham mới mẻ. Ngươi nói đi, có phải là ngươi bị người đuổi ra không. Xem ta có đánh gãy chân chó của ngươi không.
.Dương Tư Huấn không biết là trại huấn luyện có ngày nghỉ. Thấy Dương Mông Hạo vừa mới đi mấy ngày, bỗng nhiên quay về không khỏi nổi trận lôi đình. Ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm công cụ đánh người.
.Dương Mông Hạo buồn bực nói: - Phụ thân, sao người lại nói hài nhi như vậy. Hài nhi sao có thể bị người đuổi ra. Mà là trại huấn luyện được nghỉ mọi người đều về nhà rồi. Người không tin có thể hỏi Hàn Nghệ a. Hàn Nghệ cũng về rồi.
.Dương Tư Huấn lập tức sửng sốt
.Nửa canh giờ sau.
.- Tiểu Mông, Con ăn từ từ thôi, ăn từ từ thôi, đâu có ai tranh với con.
.Nguyên thị ánh mắt hiền từ nhìn Dương Mông Hạo ngồi trước bàn ăn như hổ đói. Bỗng nhiên lại có vẻ có chút lo lắng. Nói: - Tiểu Mông, con ở trại huấn luyện ăn có quen không?
.Dương Mông Hạo mơ hồ không rõ nói: - Mẹ, đó căn bản không phải là ăn có quen không. Mà là khó nhuốt nổi. Người không biết đâu.
.Hắn bô bô nói một hồi. Phê bình kịch liệt thức ăn của trại huấn luyện một hồi.
.Nguyên thị sau khi nghe xong, cau mày nói: - Chỉ là ăn ít màn thầu và rau muối. Như vậy sao được a. Hay là thế này, kêu cha con sai người mang thức ăn ngon cho con.
.Dương Tư Huấn liền nói: - Như vậy sao được, màn thầu thì đã sao? Ta thấy tiểu Mông cường tráng lên không ít a.
.Dương Mông Hạo nói: - Phụ thân nói không sai. Tuy có khó ăn một chút, nhưng mỗi ngày huấn luyện mọi người đều rất đói. Không quản nó là cái gì, có ăn là tốt rồi.
.Nói rồi, y bỗng nhiên nhặt những chiếc lá rau rơi ở bàn cho vào miệng.
.Dương Phi Tuyết bên cạnh kinh ngạc nói: - Tiểu Mông, đệ làm gì vậy? Rơi trên bàn như vậy sao có thể ăn được nữa.
.Dương Mông Hạo sửng sốt, nói: - Đúng, ồ đó là ở nhà ta. Ôi tỷ, tỷ không biết, ăn cơm ở trại huấn luyện, đừng nói là rơi trên bàn. Cho dù là có rơi dưới đất cũng phải nhặt lên ăn. Bằng không nhà bếp sẽ thu lại, giữ lại cho bữa sau, Nếu không ăn thì có thể bị người khác ăn mất. Như vậy sẽ bị người mắng chết mất.
.- Đây là trại huấn luyện gì vậy!
.Nguyên thị nghe vậy không nhịn được, trong lòng không khỏi lo lắng, nói: - Tiểu Mông, nếu như con không chịu đươc, vậy thì đừng đi nữa.
.Dương Mông Hạo nghe vậy vội buông đũa xuống, nói: - Mẫu thân, người không thể không cho con đi. Concon nhất định phải đi. Con rất thích chỗ đó.
.Dương Tư Huấn nghe vậy rất vui mừng, ha hả nói: - Tiểu Mông, con đừng nghe mẫu thân con. Phụ thân ủng hộ con. Mọi chuyện đều có bắt đầu mà kết thúc.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên hỏi:
.- Tiểu Mông, Hàn Nghệ hắn cũng ở trại huấn luyện sao?
.Dương Mông Hạo gật đầu nói: - Hàn Nghệ là phó Đốc sát, hắn đương nhiên phải ở đó. Tỷ, tỷ không biết, Hàn Nghệ mấy ngày nay rất uy phong. Đến Vi nhị, Uất Trì ca bọn họ đều bị Hàn Nghệ làm cho kêu cha gọi mẹ.
.Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên chút vui mừng, vội nói: - Vậy đệ mau nói với ta.
.Vi phủ.
.- Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy!
.Vi Quý vỗ bàn một cái đứng dậy nói: - Hắn là một tên con nhà nông vậy mà dám đối với đệ như vậy. Nhị đệ yên tâm, ta nhất định sẽ không tha cho tên con nhà nông đó. Mẹ kiếp, bây giờ ta sẽ cho người đi tính sổ với tên con nhà nông đó.
.- Đại ca.
.Vi Phương vội chắn trước mặt Vi Quý, nói: - Đại ca, đây là chuyện cá nhân của đệ. Đệ sẽ xử lý. Đệ nhất định sẽ tự tay đuổi tên con nhà nông đó ra khỏi trại huấn luyện. Chuyện này không cần đại ca phải hao tâm tổn trí.
.Vi Quý nói: - Đệ nói gì vậy. Hắn hạ nhục không chỉ có đệ, mà là hạ nhục cả Kinh Triệu Vi thị ta. Chuyện này tuyệt không thể bỏ qua như vậy.
.Vi Phương nói: - Nhưng hiện giờ đi tìm Hàn Nghệ thì làm được gì. Hắn là phó Đốc sát được bệ hạ sắc phong.
.Vi Quý hơi nhíu mày, trầm ngâm một lúc, nói: - Chuyện này đệ không cần quản. Đại ca sẽ tự xử lý.
.Nói xong y liền tức giận đi ra ngoài.
.- Đại ca! Đại ca!
.Tiêu phủ.
.La la la.
.Tiêu Hiểu lưng đeo một bọc nhỏ, vui vẻ vừa đi vừa hát về nhà. Vừa mới vào nhà, đã thấy trong sân có một vị đại mỹ nữ đứng đó. Lập tức vui vẻ nói: - Tỷ.
.Tiêu Vô Y thờ ơ nói: - Đệ còn có mặt mũi gọi ta là tỷ.
.Tiêu Hiểu sửng sốt, nói: - Sao vậy?
.- Đệ nói đi, đệ đã làm gì ở trại huấn luyện.
.Tiêu Vô Y chỉ vào Tiêu Hiểu nói.
.Tiêu Hiểu nói: - Đệ đâu có làm gì.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Đệ còn muốn gạt ta. Lúc nãy ta ở Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ đã nói cho ta rồi.
.Tiểu Hiểu nghe vậy lập tức nổi giận, kích động nói: - Tỷ đừng nghe tên nhóc đó nói bậy. Mấy ngày nay hắn vẫn luôn hành hạ đệ. Đệ là người bị hại a.
.Tiêu Vô Y sửng sốt, nói: - Hắn hành hạ đệ?
.Tiêu Hiểu nói: - Đúng vậy! Hắn ngày ngày ép bọn đệ phải giặt quần áo, gấp chăn. Không để cho bọn đệ ăn no, không để cho bọn đệ ngủ đủ. Còn bắt phải nhặt thức ăn rơi trên đất để ăn. Đệ đâu có làm gì.
.Tiêu Vô Y vậy cảm thấy không thể tin nổi, nói: - Đệ đã làm theo tất cả?
.Tiêu Hiểu sợ hãi nói: - Đệ cũng không muốn, nhưng tên nhóc đó quá tàn ác. Có gì không như ý là cho một trăm tám mươi binh sĩ cầm đao thương uy hiếp bọn đệ. Tỷ, có phải là đệ đã làm tỷ mất mặt?
.Tiêu Vô Y nghe vậy không ngừng vui mừng. Bỗng chốc cười lên khanh khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận