Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 214.2: Chuyện lạ thật lớn..

.- Hàn Nghệ?
.Cố Khuynh Thành hơi cau mày, đột nhiên, nàng cả kinh nói: - Ngài ngài chính là đông chủ mới của Phượng Phi Lâu.
.- Bất tài, chính là tại hạ.
.- Thất lễ, thất lễ.
.Cố Khuynh Thành gật đầu thi lễ, sóng mắt lưu chuyển, tràn ngập xấu hổ nói: - Không giấu công tử, Khuynh Thành ngưỡng mộ công tử đã lâu, vừa rồi được biết công tử đến đây, nên muốn xuống lầu để được thấy phong thái của công tử, nào biết lại gặp được công tử ở cầu thang, còn xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, Khuynh Thành thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
.- Ngưỡng mộ ta?
.Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên chút ánh sáng kỳ lạ, nói: - Việc này Hàn Nghệ thật sự thụ sủng nhược kinh, có điều Hàn Nghệ có tài đức gì có thể được Khuynh Thành cô nương ngưỡng mộ chứ.
.Cố Khuynh Thành nói: - Công tử tài hoa hơn người, tình cảm sâu sắc, sao có thể nói là không tài đức gì chứ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Tài hoa hơn người, tình cảm sâu sắc? Khuynh Thành cô nương không phải là nhầm đối tượng rồi chứ.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, trong lúc lụa mỏng phấp phới, quang hoa hiện ra, cười khẽ nói: - Nếu công tử không phải mượn tên người khác lừa gạt Khuynh Thành, thì không nhầm.
.Hàn Nghệ hơi ngượng ngập nói: - Nhưng bản thân ta còn không phát hiện mình tài hoa hơn người. Còn chuyện tình cảm sâu sắc, ừm, việc này là thật, nhưng ta và Khuynh Thành cô nương chưa từng gặp mặt, không biết Khuynh Thành cô nương từ đâu mà biết được?
.Cố Khuynh Thành nói: - Xin hỏi công tử, câu đối có phải do công tử sáng tạo không?
.- Cho dù thế cũng không tính là tài hoa hơn người.
.- Hai bức đối kia, ta cũng nghe nói, trong đó có huyền cơ, không chỉ phải đối cho hoàn chỉnh, còn phải phối hợp bằng trắc, chỉ riêng hai điểm này thì đã đủ làm khó không ít người. Muốn làm ra một vế trên mà người ta không thể đối được, thực sự là chuyện cực khó khăn, nếu không phải là người tài hoa hơn người thì sao có thể tạo ra câu đối được.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Còn chuyện tình cảm sâu đậm, ta nghĩ nếu là người bạc tình phụ nghĩa, tuyệt đối không thể nghĩ ra câu chuyện cảm động lòng người như "Bạch sắc sinh tử luyến" được. Từ xưa đến nay, người phụ bạc nơi nào cũng có, cho dù là tài tử đa tình, thì có được mấy ai có thể đặt tình lên trên cả sinh tử, chỉ có mình công tử.
.Hàn Nghệ nghe thấy mà không nhịn cười được, nói: - Khuynh Thành cô nương nói có lý có cứ, Hàn Nghệ không thể không phục, có điều tại hạ vẫn là lần đầu tiên được biết hóa ra mình là một người ưu tú đến vậy.
.Cố Khuynh Thành che miệng cười khẽ nói: - Đó chẳng qua là công tử quá khiêm nhường thôi.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ đau khổ nói: - Trước lúc này, ta luôn cho rằng ngay cả tư cách khiêm tốn mình cũng không có, có điều nghe Khuynh Thành cô nương nói xong, ngẫm lại thật sự là thế. Ha ha.
.Cố Khuynh Thành nhìn thấy dáng vẻ của hắn, không khỏi cười khúc khích, tiếng cười dễ nghe, cực kỳ động lòng người.
.Toàn thân trên dưới cô gái này, ngay cả tiếng nói cũng đều sinh ra vì nam nhân, Hàn Nghệ nghe thấy mà trong lòng rất cảm thán.
.Cố Khuynh Thành lại nói: - Đúng rồi, xin hỏi công tử "Bạch sắc sinh tử luyến" vẫn tiếp tục diễn chứ, ta nghe nói.
.Nói tới đây, nàng liền không nói tiếp nữa.
.Hàn Nghệ thở dài: - Tình hình của ngõ bắc bây giờ, có thể diễn hay không, không ai biết được.
.Trong mắt Cố Khuynh Thành lóe lên hào quang, buồn bã nói: - Câu chuyện động lòng người như vậy, nếu không có một kết cục, thật sự khiến người ta tiếc nuối.
.Hàn Nghệ trầm mặc không nói.
.Cố Khuynh Thành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, nói: - Xin thứ cho tiểu nữ tử mạo muội hỏi một câu, kết cục của câu chuyện này rốt cuộc là thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy không biết Khuynh Thành cô nương hi vọng thế nào?
.Phàm là người khác muốn hắn tiết lộ, hắn đều hỏi câu này.
.Cố Khuynh Thành hơi trầm ngâm một phen, nói:
.- Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh yêu nhau cực khổ như vậy, lại trải qua nhiều đau khổ như vậy, ta dĩ nhiên hi vọng bọn họ cuối cùng có thể bên nhau, hạnh phúc trọn vẹn.
.Từ khi Thôi Tập Nhận làm ầm ĩ thế, "Bạch sắc sinh tử luyến" đã cực lực tránh đi dòng họ, nhưng người xem vẫn bí mật gọi là Thôi Tinh Tinh, nhưng cũng không dám gọi trước mặt Thôi Tập Nhận, cho nên khi Cố Khuynh Thành nói đến Thôi Tinh Tinh có chút chần chừ.
.Hàn Nghệ hơi gật đầu, giống như bày tỏ tán thành.
.Vấn đề này hắn từng hỏi Dương Phi Tuyết, nhưng Dương Phi Tuyết hi vọng một chuyện tình oanh oanh liệt liệt, còn kết cục ra sao với nàng không sao cả, có điều Cố Khuynh Thành lại hi vọng có thể có hạnh phúc trọn vẹn.
.Việc này vừa hay phản ánh được bối cảnh cuộc sống của hai người. Dương Phi Tuyết từ nhỏ không lo cơm áo, vô ưu vô lo, nhưng đồng thời, cuộc sống của nàng cũng vô cùng nhạt nhẽo, cho nên nàng luôn hướng tới trắc trở, hướng tới lãng mạn, hướng tới tình cảm mãnh liệt, truy cầu bản chất của tình yêu, chứ không phải kết quả. Nói một cách đơn giản, chính là rảnh rỗi sinh nông nỗi, nếu ngày nào cũng muốn kiếm tiền, làm sao còn nghĩ những chuyện này nữa chứ.
.Mà Cố Khuynh Thành, tuy Hàn Nghệ không hiểu nàng ta, nhưng lưu lạc chốn phong trần, tin rằng cũng trải lận đận, những gì Hùng Phi và Thôi Tinh Tinh trải qua chắc chắn khiến nàng tràn đầy cảm xúc, cho nên nàng hi vọng một kết cục trọn vẹn.
.Ở hậu thế, rất nhiều người nói cô gái nào đó tham hư vinh, tuy rằng đích thực có loại con gái này, nhưng có những cô gái bởi vì bản thân xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã chịu đựng đủ mọi khó khăn mà cuộc sống mang đến, thế nên tự nhiên hi vọng có thể gả cho một người chồng sự nghiệp thành công, thu nhập ổn định, còn chuyện yêu hay không thì không quá chú trọng.
.Cũng có một số cô gái nhà giàu có yêu người nghèo, bởi vì bọn họ không thiếu tiền, cuộc sống giàu có, tự nhiên là nảy sinh sự khát vọng đối với tình yêu, bọn họ có năng lực theo đuổi tình yêu thuộc về chính mình, còn chuyện đối phương có giàu có không cũng không quan trọng.
.Từ đó có thể thấy, cho dù là hoàng tử yêu cô bé Lọ Lem, hay là công chúa yêu tên ăn mày, thật ra đều có lý cả, không phải chỉ dùng tham hư vinh là có thể nói rõ tất cả.
.Cố Khuynh Thành thấy Hàn Nghệ không lên tiếng, hơi có ý làm nũng nói: - Xem ra công tử không chịu nói cho tiểu nữ tử biết.
.Cứ vậy thôi mà cô muốn ta nói cho cô biết kết cục, vậy cô cũng biết lừa quá, không ngủ mấy đêm thì cô nghĩ cũng đừng nghĩ. Hàn Nghệ cười nói: - Trong lòng Khuynh Thành cô nương chẳng phải đã có kết cục sao.
.Cố Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười nói: - Đa tạ công tử cho hay, Khuynh Thành hiểu rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nào có, nào có.
.Cố Khuynh Thành đột nhiên nói: - Công tử đến đây đã lâu vậy, Khuynh Thành còn chưa dâng một ly trà nào, thật là thất lễ, bây giờ Khuynh Thành đi pha trà cho công tử.
.Hàn Nghệ nói: - Không cần phiền phức, chân cô vẫn chưa khỏi mà.
.- Công tử có lòng, chân Khuynh Thành đã đỡ nhiều rồi.
.Cố Khuynh Thành nói xong liền đứng dậy, nói: - Xin công tử chờ một lát.
.Nói rồi nàng đi bến bên chiếc tủ trong góc, lấy một bình sứ ra nhìn xem, lại nói với Hàn Nghệ: - Công tử, thật sự xin lỗi, ta đã dùng hết lá trà rồi, kính mong công tử ngồi thêm một lát, ta đi gọi người pha bình trà ngon đến.
.- Bỏ đi, bỏ đi, ta cũng không khát lắm.
.- Đây chính là trà báo ân, sao có thể thiếu. Xin công tử đợi một lát, ta đi một lát sẽ quay lại, không mất nhiều thời gian.
.Cố Khuynh Thành nói xong liền mở cửa đi ra ngoài.
.Cửa vừa đóng lại, khóe miệng Hàn Nghệ nở nụ cười quỷ dị, lấy một túi thơm từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng ném đi, không dám tin tưởng cười nói: - Không ngờ đường đường Cố Khuynh Thành lại là người cùng nghề với ta, thật sự là một chuyện lạ thật lớn nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận