Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 704.2: Bi ai của kẻ lừa đảo.

.- Không sai! Không phải có tiền sao, bằng tài sản của ngươi bây giờ, cho dù ngõ Bắc đóng cửa, ngươi cũng không bị đói chết, nên không có gì đáng sợ hết.
.Nguyên Ưng cười nói: - Nhưng ngươi không được quên, con thỏ này ở chỗ nào, đều là con mồi của người ta cả. Tuy nhiên, nếu ngươi an phận thủ thường như Vũ Sĩ Ước hay Mã Chu, thì kết quả cũng thế mà thôi, tiếc là ngươi không phải một người an phận, ngươi toàn thích khơi mào tranh chấp, nhưng ngươi luôn chơi đùa như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ đùa với lửa đấy, muốn đưa ý nghĩ của mình vào thực tiễn, thì cần phải có thực lực hùng hậu mới được.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng thực lực này cũng không phải muốn có là có được đâu.
.- Đó là đương nhiên, ngày mai ngươi muốn làm tể tướng, cho dù bệ hạ đáp ứng trăm lần, thì cũng không thể nào làm được đấy.
.Nguyên Ưng nói xong, lại chuyển lời: - Nhưng ngươi cần phải từ từ tăng trưởng thực lực của chính mình, ngươi luôn đảo quanh ở chỗ này, cũng không phải là cách hay a!
.Hàn Nghệ hỏi: - Vậy thì theo cách nhìn của Nguyên bảo chủ, thì ta nên làm như thế nào đây?
.- Ngươi đây xem như hỏi đúng người rồi.
.Nguyên Ưng cười ha ha nói: - Đám hỏi! Làm đám hỏi cùng quý tộc a.
.Hàn Nghệ trợn mắt nhìn, thất vọng vô hạn với đáp án này, hắn nói: - Bảo chủ không phải muốn cho ta làm muội phu ngươi đi.
.- Việc này có gì không thể?
.Nguyên Ưng kích động nói: - Chớ không phải là khinh thường tiểu muội của ta chứ, tiểu muội của ta tuy rằng là một quả phụ, nhưng cũng là băng thanh ngọc khiết, chung quy là tốt hơn tên có vợ ngươi, ngươi dựa vào cái gì khinh thường tiểu muội ta chứ.
.Ta khinh thường tiểu muội ngươi khi nào chứ! Hàn Nghệ không biết phải nói gì: - Ngươi cũng biết ta là một người đã có vợ, vậy ngươi còn muốn làm thông gia với ta, ngươi không phải cố ý đùa ta sao.
.- Ta không để ý a.
.- Nhưng ta để ý, ta tin rằng Mẫu Đơn nương tử cũng sẽ để ý đấy, hơn nữa chuyện này thì có liên quan gì tới ngươi, ngươi để ý hay không thì có tác dụng gì. Hàn Nghệ rất là buồn bực.
.Nguyên Ưng vỗ bàn một cái, cả giận mắng: - Sao tiểu tử ngươi đến thời điểm mấu chốt lại luôn không thông suốt nhỉ! Ta đây là đang giúp ngươi a! Nguyên gia ta có tiền có thế, ta có thèm cái gì của ngươi, rõ ràng chính là tiện nghi cho tiểu tử ngươi, tiểu tử ngươi đừng có mà không biết phân biệt.
.Hàn Nghệ ngẩn người, bất đắc dĩ thở dài: - Ta đương nhiên biết bảo chủ ngươi có ý tốt, nhưng ta thật sự không rõ, vì sao bảo chủ ngươi cứ luôn muốn ta làm muội phu ngươi vậy?
.Nguyên Ưng nói: - Nguyên nhân quan trọng nhất đương nhiên là do tiểu muội ta thích ngươi a, tiếp nữa, ta cũng rất thưởng thức ngươi đấy.
.- Ngươi thưởng thức ta điểm nào? Trong lòng Hàn Nghệ bổ sung một câu, ta sửa còn không được chắc.
.- Chính là ngươi có thể phấn đấu quên mình đi cứu tiểu muội ta ấy, hơn phân nửa số người đến lúc sống chết nguy nan, đều chỉ lo bảo mệnh cho mình, mà tiểu tử ngươi lại có thể ở thời điểm nguy nan này nghĩ đến đi cứu tiểu muội ta, thì có thể thấy được người như ngươi cực kỳ trọng tình trọng nghĩa, ta cũng vì lý do đó mới về Trường An đấy.
.- Ta đồng ý điểm này. Hàn Nghệ gật đầu nói.
.Nguyên Ưng cười ha ha, nói: - Còn có tính cách ngay thẳng này của ngươi nữa.
.Hàn Nghệ đỏ mặt.
.Nguyên Ưng lại nói tiếp: - Cuối cùng, ngươi cùng Nguyên gia ta là ông trời tác hợp, bất kể là ở việc buôn bán, hay là trên triều đình, Nguyên gia chúng ta đều có thể cho ngươi sự ủng hộ thiết yếu nhất, nếu như ngươi đáp ứng, thì Nguyên gia chúng ta bằng lòng làm người chủ quản cho ngươi đấy.
.Hàn Nghệ cả kinh hỏi: - Thật hay giả?
.Nguyên Ưng nói:
.- Đương nhiên là thật rồi, ngươi nghĩ rằng chuyện đại sự cả đời của ngươi và tiểu muội ta, là do ta có thể làm chủ được ư, việc này cần phải được ông già nhà ta gật đầu đấy, bọn họ không gật đầu, thì ta tìm ngươi có tác dụng gì đâu.
.Hàn Nghệ hỏi: - Ý ngươi là, các trưởng lão của Nguyên gia đều đồng ý?
.Nguyên Ưng khẳng định gật đầu.
.Điên rồi! Điên rồi! Nguyên gia đến tột cùng là gia tộc như thế nào a! Hàn Nghệ chỉ cám thấy như lọt vào sương mù, hắn nói:
.- Ta đã là đàn ông có vợ, vậy mà các ngươi còn đáp ứng.
.Nguyên Ưng nói: - Chuyện này thì có là gì, ngươi xem những đại thần trong triều kia người nào mà không có vài nữ nhân bên người, mỹ kỳ danh viết, là thiếp thị, nhưng có chút thiếp thị còn được sủng ái hơn một ít, giống như --- lão đại của ngươi không phải thế sao. Ha ha!
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta hoàn toàn không nghe hiểu ngươi đang nói gì.
.- Ta vừa mới nói gì nhỉ.
.Nguyên Ưng sửng sốt, lại nói: - À đúng rồi, Quốc cữu công riêng con vợ bé thôi đã có năm sáu người rồi, Vũ Sĩ Ước sau đó không phải lại cưới thêm Dương thị sao, cũng chỉ có Phòng Huyền Linh là ngoại lệ, nhưng không phải do Phòng Huyền Linh không muốn, mà là không dám, nhưng lại nói, nếu thê tử của Phòng Huyền Linh không phải Phạm Dương Lư thị, thì ngươi nói xem ông ta có dám hay không.
.Vợ ta còn hẳn là Lan Lăng Tiêu thị đấy. Hàn Nghệ lập tức nói: - Ta cũng không dám a.
.- Chẳng lẽ thê tử của ngươi cũng là Phạm Dương Lư thị sao?
.Nguyên Ưng kinh ngạc hỏi.
.- Cũng không phải vậy.
.- Vậy thì vì sao ngươi lại không dám?
.- Bởi vì thê tử của ta còn tàn bạo hơn so với thê tử của Phòng Huyền Linh, à không, còn cương liệt nữa, nếu nàng ấy biết ta bàn chuyện này với ngươi, thì ta sẽ xong đời ngay lập tức.
.- Lợi hại như vậy!
.Nguyên Ưng mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, khẩn trương uống một hớp rượu để an ủi, lập tức nói: - Không có việc gì, không có việc gì, ta còn có rất nhiều thủ đoạn để đối phó với nữ nhân, ngươi gọi thê tử của ngươi đến, ta với nàng cùng ngồi xuống nói chuyện một chút.
.Hàn Nghệ nghe lời này, chỉ cảm thấy trên đầu xanh lét (ý là bị cắm sừng) tức giận nói; - Mẹ kiếp! Ngươi đối phó với nữ nhân lợi hại, thì có liên qua gì tới thê tử của ta chứ.
.Nguyên Ưng hồ đồ hỏi:
.- Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
.- Không làm gì a!
.Hàn Nghệ quá uất ức, nghiêm mặt nói: - Nguyên bảo chủ, đề nghị của ngươi, quả thật cực kỳ hữu hiệu với ta, trong lòng ta cũng vô cùng cảm kích, nhưng nếu như hôm nay ta đáp ứng, thì gia đình ta sẽ bị tan nát mất, trên đời này không có gì quan trọng hơn so với gia đình của ta hết, bao gồm cả tính mạng của ta cũng thế.
.Nguyên Ưng nói:
.- Nhưng nếu ngươi xong đời, thì gia đình ngươi cũng xong đời rồi, liền tình huống hiện tại của ngươi, khả năng này không nhỏ đây.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn nói: - Đa tạ lời chúc phúc của ngươi. Tuy nhiên trước ngươi có nói thưởng thức ta trọng tình trọng nghĩa, nhưng nếu hiện tại ta lại đáp ứng, vậy thì còn bị cho là trọng tình trọng nghĩa gì nữa?
.Nguyên Ưng nói: - Chỉ cần ngươi đối với tiểu muội ta và thê tử ngươi không rời nửa bước, thì là trọng tình trọng nghĩa rồi a!
.Hàn Nghệ nghiêng đầu một cái, mẹ nó nói thật là có đạo lý a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận