Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 396.1: Nghe nhìn lẫn lộn..

.Hoàng cung.
.Lúc này, cửa cung Thái Cực điện vẫn còn đóng chặt, các đại thần mặc tử bào, hồng bào đứng ở trước cửa, túm năm tụm ba tụ thành một đoàn, cũng không có trò chuyện vui vẻ giống như ngày xưa, mà là đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
.- Ai, các ngài đã nghe nói chưa, hai ngày trước bệ hạ mang theo Võ Chiêu nghi đến phủ Thái úy đấy.
.- Nghe thì nghe rồi, nhưng việc này có thể nói lên điều gì đây, Thái úy là cậu của bệ hạ, ngày bình thường cũng thường đến đấy.
.- Nếu là bình thường, vậy thì bọn họ đều nói cái gì?
.- Hả? Chẳng lẽ trong đó có điều gì mờ ám sao?
.- Bệ hạ đến phủ Thái úy, đây là điều rất bình thường, nhưng ngài đừng có quên, lần này bệ hạ còn mang theo cả Võ Chiêu nghi cùng đi đấy, ta còn nghe nói, bệ hạ còn mang theo không ít lễ vật quý báu nữa.
.- Ý của ngươi là gì?
.- Hừ! Ta thấy nha, tin đồn phía hậu cung chưa chắc đã là vô căn cứ đâu, lần này bệ hạ tám phần là muốn lập Võ Chiêu nghi làm hậu.
.- Nực cười, Võ gia chính là dòng họ nhỏ, Võ Chiêu nghi kia dựa vào cái gì mà đòi làm Quốc mẫu, nếu bệ hạ thật sự có ý tứ này, thì ta là người đầu tiên đứng ra phản đối.
.- Lại nói Vương Hoàng hậu xuất thân danh môn quý tộc, hơn nữa có tri thức hiểu lễ nghĩa, có vị Hoàng hậu như này, là phúc của xã tắc, bệ hạ sao có thể làm loạn được.
.- Ai, Thái úy sẽ không đáp ứng đi?
.- Điều này sao có thể, ta nghe người ta nói rồi, Thái úy còn không phản ứng lại với bệ hạ cơ.
.- Việc này cũng không thể đáp ứng được, nếu không thì quốc gia tất loạn.
.- Hiện giờ việc này đã truyền ra, ngài nói xem đợi lát nữa bệ hạ lên triều, liệu có thể đem chuyện này ra nói nữa hay không?
.- Nếu bệ hạ còn để ý mặt mũi, thì căn bản đừng có nhắc lại việc này nữa.
.- Ai biết được, ta thấy bệ hạ đã bị Võ Chiêu nghi kia mê hoặc rồi. Võ Chiêu nghi kia có thân phận gì chứ, đây chính là người của Thái Tông Thánh Thượng đấy.
.- Khụ khụ khụ, lời này ngài cũng chớ có nói lung tung…
.Việc này giấy không gói được lửa, chuyện Lý Trị đi tới Trưởng Tôn gia, hối lộ Trưởng Tôn Vô Kỵ, rất nhanh đã bị truyền đi ồn ào huyên náo rồi, về việc Lý Trị muốn lập Võ Chiêu nghi làm hậu, cũng đã được đến chứng thực.
.Nhưng tuyệt đại đa số đại thần trong triều, đều giữ ý kiến phản đối đấy, dựa vào xuất thân của Võ Chiêu nghi, lập nàng làm hậu, cũng đã xúc phạm tới lợi ích của quý tộc rồi, lại càng thâm xúc phạm đến lợi ích của phe phái Quan Lũng, bởi vì Vương Hoàng hậu chính là người của phe này, nếu như là lập Tiêu Thục phi ấy, thì còn tàm tạm.
.Đúng lúc mọi người đều đang nghị luận, thì một ông lão đột nhiên đi tới.
.Đúng là Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Những đại thần này nhìn thấy, đều nghênh đón, chắp tay hành lễ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười ha ha nói: - Tất cả mọi người tới sớm vậy a!
.Có một người nói: - Hạ quan cũng là noi theo Thái úy, Thái úy tại vị mấy chục năm, nhưng vẫn cứ như một ngày, bất kể là gió thổi mưa rơi, hay là ngày hè nóng bức, Thái úy đều chưa từng tới muộn nửa khắc, quả thực là tấm gương cho chúng ta.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Đâu có, đâu có, kỳ thật lão phu cũng muốn ngủ thêm một lát, nghỉ ngơi một chút, nhưng mà nhân ngôn đáng sợ nha, chỉ sợ có người đứng đây nói hươu nói vượn, nếu là chậm nửa khắc, thì không biết nói thành cái dạng gì rồi.
.Đủ loại quan lại nghe vậy, sắc mặt vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng nói: - Dạ dạ dạ. Nói xong liền giơ tay lau mồ hôi trên trán.
.Lời này của Trưởng Tôn Vô Kỵ, tỏ rõ chính là muốn cảnh cáo bọn họ, không cần chuyện bé xé ra to, vừa nghe thấy tiếng gió đã bảo là mưa, nói hươu nói vượn.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liếc nhìn bọn họ một cái, ầm thầm cười khổ lắc đầu.
.Một lát sau, cửa điện mở ra, các đại thần chia làm hai bên, bước vào trong điện, xếp thành hàng mà đứng.
.Lại nghe được một tiếng hô to: - Hoàng thượng giá lâm!
.- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
.Theo tiếng hô to chỉnh tề, Lý Trị mặc long bào đi vào đại điện từ cửa chính. Bước lên bậc thang, ngồi lên long ỷ, nói: - Bình thân.
.Quần thần đứng dậy, nhưng thần thái quái dị, đều đang nói thầm, lần này Hoàng thượng liệu có đâm thủng chuyện lập hậu luôn rồi không.
.Lý Trị đưa tầm mắt nhìn qua, trong lòng sao có thể không rõ, y chỉ cảm thấy hai má nóng lên, ho nhẹ một tiếng, khẽ cười nói: - Hôm qua trẫm thu được một đạo tấu chương, sau khi trẫm đọc, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đạo tấu chương này đề nghị triều đình phóng khoáng cho luật giới nghiêm ban đêm.
.Lời này vừa nói ra, quần thần đều ngu ngơ.
.Việc này xuất hiện chẳng có nguyên nhân, không hiểu ra sao cả, đang yên đang lành, sao tự dưng lại lôi kéo đến chuyện lệnh giới nghiêm vào ban đêm rồi, đã nói là chuyện phế Vương lập Võ cơ mà?
.Ngay cả đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không hiểu ra sao cả, hiện giờ tấu chương đều phải qua tay bọn họ, việc trong triều, không có gì là toàn diện, nhưng đều rõ như lòng bàn tay, tại sao lại chưa từng gặp qua một đạo tấu chương này vậy.
.Ánh mắt của mọi người liếc loạn, nhìn xem tên khốn kiếp nào dâng lên bản tấu chương không hiểu ra sao này, làm hỏng hết cả tiết tấu cảm xúc.
.Lý Trị thấy được vẻ mặt mờ mịt thất thố của quần thần, trong lòng âm thầm đắc ý, y muốn chính là hiệu quả này. Y cũng không muốn đám quần thần này đều nhòm ngó hậu cung của y, tuy rằng y không giấu diếm tâm tư phế Vương lập Võ nữa, nhưng dù sao việc này còn chưa được chính thức công khai, vẫn còn thuộc loại chuyện của cung vua, trước mắt y không dám, cũng không muốn trực tiếp nói ra bên ngoài, đem việc tư biến thành việc công, để tránh nhấc lên phong ba lớn hơn nữa, hôm qua nhìn được bản tấu này, thì cảm thấy mừng rỡ như điên, đây quả thực là bản tấu chương cứu mạng nha, vì vậy, vừa lên triều y đã nói ra. Y cười ha ha nói: - Các ngươi cũng đừng nhìn, người này trước mắt không ở trong điện. Dừng một chút, y lại cất cao giọng nói: - Người đâu, tuyên Hàn Nghệ nhập điện.
.Hàn Nghệ?
.Quần thần chỉ mới nghe được tên này, lại lập tức bực bội rồi, lại là tiểu tử này, quả thực là một cây gậy chọc phân, tất cả nhịn không được lại nhìn về phía một người.
.Người này chính là Ngự Sử Trung Thừa Trương Minh, hiện giờ Hàn Nghệ là người của Ngự Sử Đài, hắn dâng tấu, đã có thể đại biểu cho toàn bộ Ngự Sử Đài rồi, mà Trương Minh ngươi lại là lão đại của Ngự Sử Đài, không nhìn ngươi thì nhìn ai nữa.
.Cái mặt mo của Trương Mình lập tức biến thành màu gan lợn, tức giận đến muốn chết, càng cảm thấy oan uổng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận