Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1086.2: Cường đạo tỷ đệ

.Tiêu Hiểu hai mắt rưng rưng nhìn Tiêu Vô Y.
.Bản thân Tiêu Vô Y đã được lợi rồi, làm sao lại quan tâm đến Tiêu Hiểu, ừ một tiếng, nói: - Tiêu Hiểu, tỷ thấy tỷ phu đệ nói rất có lý, đệ nên nghe lời tỷ phu đệ. Nếu không phải tỷ phu đệ cương quyết tặng ngựa này cho tỷ, tỷ cũng sẽ không nhận.
.Vãi! Là ta cương quyết tặng cho nàng sao? Hàn Nghệ đảo mắt, cười nói: - Tiêu Hiểu, nếu là lúc đệ nghỉ ngơi, muốn đi ra ngoài, có thể cưỡi ngựa của tỷ đệ đi, dù sao thì tỷ đệ cũng rất ít khi ra ngoài.
.Tiêu Hiểu mắt sáng lên, đúng a, tỷ ta ra ngoài không tiện, của tỷ ấy không phải là của ta sao. Nói:
.- Ai ai ai! Cảm ơn tỷ, cảm ơn tỷ phu, bây giờ đệ sẽ đưa con ngựa này về!
.Nói xong liền kéo tuấn mã chuồn đi!
.- Tiêu Hiểu, đệ đợi đã, tỷ không có đồng ý với đệ a!
.Tiêu Vô Y vội vàng hô.
.Tiêu Hiểu chỉ làm như không nghe thấy.
.- Buồn cười!
.Tiêu Vô Y giận nói với Hàn Nghệ: - Phu quân, sao chàng có thể như vậy!
.Hàn Nghệ cười nói: - Tỷ đệ các nàng hà tất so đo nhiều như vậy.
.Tiêu Vô Y đảo mắt, nói: - Vậy một mình chàng cũng không dùng hết bốn con ngựa, chàng định đem ngựa này tặng cho ai đây?
.Ê này! Có bẫy! Ây, nhưng mà có bẫy thì ta cũng phải chui vào trong a! Ai bảo ta đã hưởng hết phúc của mọi người. Hàn Nghệ đầu óc xoay chuyển, hiên ngang lẫm liệt nói: - Không giấu phu nhân, ta vốn định đem năm con ngựa này cống hiến cho triều đình tạp giao dùng, bồi dưỡng ra ngựa ưu tú cho Đại Đường ta, nhưng nếu đã tặng nàng một con rồi, thì khà khà, phu quân cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia được, đây không phải là việc quân tử làm, haiz, ta cũng rất khó xử a. Hay là thế này, nàng trả ta, ta hiến hết cho triều đình.
.- Phu quân, chàng thật là chí công vô tư a! Tiêu Vô Y cười hì hì nói.
.Hàn Nghệ nhún nhún vai nói: - Đâu còn cách nào, phu quân của nàng chính là một người chính trực như vậy.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng ta còn có một cách tốt hơn.
.Hàn Nghệ thận trọng nói: - Cách gì?
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng tặng hết cho ta, vậy chàng không cần phải cảm thấy khó xử nữa!
.Hàn Nghệ nhẫn nhịn xung động không chửi thề, nói: - Coi như ta chưa nói gì cả!
.Đại Hưng Thiện Tự.
.Một cỗ xe ngựa đi đến góc đông nam của chùa.
.- Lão gia, đến rồi!
.Chỉ thấy một vị nam tử trung niên tao nhã từ trên xe ngựa xuống, chính là Lý Nghĩa Phủ.
.Lại thấy mấy người vội vội vàng vàng đi lên, đại hán ở phía trước nhất đi đến trước mặt Lý Nghĩa Phủ, chắp tay nói: - Tại hạ Sách Lãng bái kiến Lý Thị lang.
.Lý Nghĩa Phủ hơi chắp tay nói: - Thì ra là Sách Lãng tướng quân, thất kính, thất kính.
.- Lý Thị lang, mời mau vào trong.
.- Mời!
.Sách Lãng đưa Lý Nghĩa Phủ đến một tiểu viện u tĩnh, chỉ thấy Lộc Đông Tán sớm đã đợi ở trong cửa, nếu không phải sợ người khác bàn tán, Lộc Đông Tán kiểu gì cũng phải đến cạnh xe ngựa nghênh tiếp.
.Lộc Đông Tán bước lên đón, chắp tay cười nói: - Sớm nghe Triệu Quận Lý thị có một vị hiền tướng, ôn văn tao nhã, tài hoa hơn người, có phong thái của hiền tướng Phòng Huyền Linh trước kia, hôm nay vừa gặp, quả thật là trăm nghe không bằng một thấy a!
.Triệu Quận Lý thị, hiền tướng, Phòng Huyền Linh!
.Nhìn từ ba từ then chốt này, Lộc Đông Tán đã chuẩn bị đầy đủ a.
.Lý Nghĩa Phủ nghe thấy vậy như mở cờ trong bụng, hết sức vui vẻ, đầu tiên, bộ dạng ông ta quả thực là dễ nhìn, ôn văn tao nhã, tiếp theo, ông ta tài hoa cũng quả thực không sai, văn chương viết tốt, sau cùng, căn cứ vào tính chân thực của hai điều trước đó, ông ta lựa chọn tin tưởng câu nói thứ ba này vô điều kiện, ông ta có thể tề danh với Phòng Huyền Linh. Thật ra ngay cả cái móng chân của Phòng Huyền Linh ông ta cũng không làm được, nhưng miệng lại khiêm tốn nói: - Đại tướng khen lầm rồi, Nghĩa Phủ sao dám đánh đồng với Phòng hiền tướng, sau này đừng nói vậy, để người khác nghe được e là sẽ cười rụng răng mất.
.- Lý Thị lang quá khiêm tốn rồi!
.Lộc Đông Tán cười nói: - Thật ra ta cũng luôn lo lắng Lý Thị lang không để ý dến người tài sơ học thiển như ta đây, không ngờ rằng Thị lang nể mặt như vậy, Đông Tán thật sự cảm rất thấy vinh hạnh.
.Lý Nghĩa Phủ không có tiếng tăm gì nhiều năm như vậy, rất cần sự tâng bốc của người khác, dăm ba câu là đã lâng lâng rồi, thiện cảm tăng nhiều, cười nói: - Đại tướng lời này, thật là gây áp lực cho Nghĩa Phủ rồi, năm đó ở Trường An đại tướng đã thông qua xảo kế lục thí của Thái Tông Thánh Thượng, đến nay vẫn được không ít người bàn tán say sưa, có thể quen biết đại tướng, đó là phúc đức của Nghĩa Phủ, thật ra Nghĩa Phủ vốn cũng dự định mời đại tướng đến hàn xá, tận tình tiếp đón, chưa từng nghĩ rằng đại tướng lại chủ động cho mời, Nghĩa Phủ thật là thụ sủng nhược kinh a!
.Lộc Đông Tán cười ha hả, nói: - Lý Thị lang, ta tưởng thật đấy.
.Lý Nghĩa Phủ vội nói: - Chuyện này đương nhiên là thật, khi nào đại tướng có thời gian, ta nhất định ở nhà thiết yến mời đại tướng.
.- Nhất định, nhất định!
.Lộc Đông Tán duỗi tay ra, nói: - Lý Thị lang, mời vào trong.
.- Mời!
.Đi vào trong phòng, chỉ thấy một hàng thiếu nữ xinh đẹp kỳ trang dị phục đang đứng bên trong, mỗi người đang cầm trong tay một cái hộp nặng trình trịch.
.Lý Nghĩa Phủ hơi vui vẻ, thầm nghĩ, lần này thật không uổng công đến.
.Lộc Đông Tán nói: - Mở ra!
.Thiếu nữ mở cái hộp ra.
.Kim quang lập tức tỏa ra bốn phía!
.Năm hộp vàng, năm hộp châu báu, ước tính chỗ này ít nhất cũng giá trị năm ngàn quan.
.Đây thực sự là một khoản lớn a!
.Còn nhiều hơn châu báu tặng Hàn Nghệ nhiều.
.Trong lòng Lý Nghĩa Phủ mừng như điên, đã nghèo lâu như vậy, cuối cùng là sắp phát đạt rồi, nhưng miệng lại kinh ngạc nói: - Đại tướng, đây đây là ý gì?
.Lộc Đông Tán vội nói: - Lý Thị lang hôm nay có thể nể mặt, trong lòng Đông Tán vô cùng cảm kích, chút lễ mọn, bất thành kính ý, vẫn mong Lý Thị lang có thể xin vui lòng nhận cho.
.Lý Nghĩa Phủ đạo đức giả nói: - Vậy vậy đâu được a, thứ này quá quý rồi.
.Lộc Đông Tán cười nói:
.- Đây có là gì, Lý Thị lang hiện giờ là đại hồng nhân trước mặt bệ hạ, chức vị Tể tướng, có thể nói chuyện với Lý Thị lang, đó là việc có thể gặp được mà không thể cầu được, trừ khi Lý Thị lang khinh thường chút lễ mọn này của Đông Tán.
.- Ông
.Lý Nghĩa Phủ cố làm ra vẻ miễn cưỡng nói: - Đại tướng đã nói như thế rồi, nếu Nghĩa Phủ còn cự tuyệt, thì sẽ phụ ý tốt của đại tương, vậy thì Nghĩa Phủ cung kính không bằng tuân mệnh rồi.
.Lộc Đông Tán hướng nói với mười thiếu nữ xinh đẹp: - Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính là nô tì của Lý Thị lang.
.- Nô tì tuân mệnh!
.Mười thiếu nữ xinh đẹp đồng thanh đáp.
.Còn có quà tặng kèm à!
.Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn mấy thiếu nữ xinh đẹp kia, trong lòng mừng rỡ như điên, đã sắp cương cứng lên rồi.
.Tiền vàng mỹ nữ nghe dung tục a!
.Quả thực là tục muốn chết!
.Nhưng không vấn đề gì, Lý Nghĩa Phủ người ta chỉ tốt cái mồm này, học đòi làm sang gì đó, thứ đó có ích cái rắm gì, không cả bằng một chút thực tại.
.Lộc Đông Tán cũng chỉ một tục nhân, tục có quan hệ gì, dùng tốt là được.
.Ngay từ đầu Lộc Đông Tán đã dùng tiền vàng mỹ nữ tấn công, đập cho Lý Nghĩa Phủ choáng váng, chúng ta sẽ dễ nói chuyện.
.Có thể thấy, bài tập hôm nay Lộc Đông Tán làm là tình thế bắt buộc, còn nếu không thì cũng không thể nào bỏ giá tiền lớn như vậy để hối lộ Lý Nghĩa Phủ.
.hương 1087.1: Loạn trong giặc ngoài
Bạn cần đăng nhập để bình luận