Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1218.2: Khiến người rối bời

.Tiêu Vô Y gật gật đầu, nói: - Gia gia nuôi của ta từng nói, đánh giặc quan trọng là ở thiên thời địa lợi nhân hòa, cho dù có quyết tâm tất thắng, cũng chưa chắc nhất định có thể giành phần thắng, câu sai một ly, đi ngàn dặm, dùng để hình dung chiến tranh thì không còn gì thích hợp hơn. Bởi vậy gia gia nuôi ta đánh trận, tuyệt không nuông chiều, sẽ càng không nói nhân nghĩa đạo đức gì đó, đêm nay có thể tiêu diệt kẻ địch thì tuyệt sẽ không đợi đến ngày mai, có thể giết sạch kẻ địch thì quyết không lưu lại một kẻ sống sót. Tóm lại, cho dù kẻ địch đã bệnh nguy kịch, cũng phải tiến lên đá một cước cho hắn ta chết.
.- Nói có lý! Hàn Nghệ cười gật gật đầu, thầm nghĩ, khó trách nàng làm việc tuyệt như vậy, hóa ra là chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi Lý Tĩnh, chỉ tiếc nàng thường hay dùng sai chỗ.
.Tiêu Vô Y chính là một người như vậy, không nói đến chuyện trước đây nàng trực tiếp úp bô tiểu lên đầu Bùi Thanh Phong, chỉ nói chuyện trước đó không lâu nàng đánh Lý Nghĩa Phủ bầm dập mặt mũi, đó tuyệt đối không có thủ hạ lưu tình, đánh cho giống như một con lợn vậy. Bởi vì theo Tiêu Vô Y thấy, ta đánh ngươi một cái tát, ngươi cũng sẽ trả thù ta, vậy sao ta không đánh ngươi mười cái tát, nói không chừng còn có thể đánh cho ngươi sợ, sau này cũng không dám đến tìm ta gây chuyện nữa.
.Nghĩ đi nghĩ lại, Hàn Nghệ cảm thấy chuyện này không phải sở trường của mình, trận chiến này có thể đánh thắng hay không, hắn cũng không rõ, việc duy nhất hắn có thể làm là làm tốt chuẩn bị hậu cần, bởi vậy ngày hôm sau hắn liền đến Hộ Bộ xem xét tình hình lương thực ở phía bắc Hoàng Hà, thứ đánh giặc cần chính là hậu cần a. Đại Hưng Thiện Tự.
.- Cha vợ, người nghĩ như thế nào?
.Độc Cô Vô Nguyệt nhìn Thôi Bình Trọng với một vẻ hơi căng thẳng.
.Thôi Bình Trọng đặt tờ giấy đầy chữ trong tay xuống, lại liếc mắt nhìn Thôi Hồng Lăng bên cạnh, lắc đầu nói: - Việc hành quân đánh trận này, không phải sở trường của ta, kế bình Cao Câu Ly này của con, ta không tiện bình luận.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Cha vợ xưa nay túc trí đa mưu, tiểu tế hy vọng cha vợ có thể nghĩ một biện pháp cho tiểu tế, để bệ hạ phái tiểu tế đi chinh phạt Cao Câu Ly. Cho đến bây giờ, tiểu tế hao hết gia tài, phái người lẻn vào Cao Câu Ly, chú ý nhất cử nhất động của Cao Câu Ly, chính là vì hôm nay, mong rằng cha vợ có thể ủng hộ tiểu tế.
.Thôi Bình Trọng thở dài: - Vô Nguyệt, con tội gì phải vậy.
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Năm đó tổ tiên chết ở Cao Câu Ly, đến nay thi cốt chưa lạnh, không trả thù này, tiểu tế làm người thật uổng.
.Thôi Bình Trọng nói: - Nhưng thù hận so với an nguy của quốc gia thì bé nhỏ không đáng kể, con chính chiến vì thù hận, lẽ nào con không cảm thấy vậy là hết sức tự tư tự lợi sao?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Tiểu tế cho rằng đây là quốc thù gia hận, ngay cả Thái Tông Thánh Thượng cũng từng nói, nhất định phải báo thù rửa hận cho con cháu Trung Quốc.
.Thôi Hồng Lăng đột nhiên lên tiếng nói: - Cha, nếu cha có cách, thì giúp Vô Nguyệt đi.
.Thôi Bình Trọng liếc nhìn Thôi Hồng Lăng, hai đầu lông mày có vẻ rất mâu thuẫn, đương nhiên ông không muốn Độc Cô Vô Nguyệt đi đánh giặc, dù sao Độc Cô gia cũng rất bi đát, phần lớn đều tử trên chiến trường, nhưng đồng thời ông cũng biết rõ dã tâm của Độc Cô Vô Nguyệt, tuyệt sẽ không cam nguyện giống như phụ thân y, làm một ẩn sĩ nhàn vân dã hạc, cân nhắc suy tính, chậm rãi nói: - Triều đình và chiến tranh khác nhau, trên chiến trường chỉ có thắng bại, nhưng trên triều đình thì không có nói đúng và sai, nếu như con muốn có được sự coi trọng của bệ hạ, trước tiên con phải đón được ý của bệ hạ.
.Độc Cô Vô Nguyệt nghe vậy mừng rỡ, nhưng lại suy ngẫm ý tứ trong câu nói này của Thôi Bình Trọng, nói:
.- Tiểu tế ngu dốt, không biết lời này của cha vợ là ý gì?
.Thôi Bình Trọng nói: - Theo ta thấy, bệ hạ đương nhiên cũng muốn tiêu diệt Cao Câu Ly, hoàn thành vĩ nghiệp mà Tùy Dương đế, Thái Tông Thánh Thượng vẫn chưa hoàn thành, đây là chuyện thường tình của con người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngay cả Thái Tông Thánh Thượng cũng chưa từng tiêu diệt Cao Câu Ly, bệ hạ tất nhiên cũng sẽ cảm thấy lo lắng, hơn nữa trước đây cũng là bệ hạ bỏ chiến dịch Liêu Đông, áp dụng sách lược nghỉ ngơi lấy lại sức, và còn khiến quốc lực tăng mạnh, vào lúc này cử binh công phạt Cao Câu Ly có thỏa đáng hay không, việc này cũng cần phải thương thảo, ta tin đây cũng là nguyên nhân tại sao bệ hạ vẫn luôn ít đề cập đến Cao Câu Ly.
.Còn chiến sự lần này là vì Tân La mà nên, không phải Đại Đường ta khơi mào, nếu như xuất binh, chỉ sợ cũng là tùy tiện xuất binh, đây là điều bệ hạ càng không muốn thấy, nếu như bệ hạ quyết định sẽ xuất binh tiêu diệt Cao Câu Ly, vậy thì bệ hạ nhất định chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng mà, đối với Đại Đường ta mà nói, Tân La rất quan trọng, cứu viện Tân La là việc tất nhiên, chỉ xem đi cứu như thế nào, ta tin việc này khiến bệ hạ hết sức khó xử, nếu như con có thể nghĩ được một cách, vừa có thể giảm bớt nguy hiểm của Tân La, lại tránh được việc gây chiến, vậy thì bệ hạ chắc có thể tiếp thu kiến nghị của con, đồng thời con cũng sẽ nhận được sự coi trọng của bệ hạ, đợi sau này khi bệ hạ quyết định xuất binh Cao Câu Ly, tất nhiên sẽ nhớ đến con.
.Độc Cô Vô Nguyệt hơi hơi nhíu mày, cúi đầu trầm tư.
.Thôi Bình Trọng cười nhạt nói: - Dĩ sử vi kính1, có thể biết thắng bại a.
.(1: lấy lịch sử làm tấm gương soi)
.- Dĩ sử vi kính?
.Độc Cô Vô Nguyệt bỗng nhiên mắt lóe sáng, nói: - Con hiểu rồi, đa tạ cha vợ gợi ý.
.- Ta cũng không biết việc này là đúng hay sai.
.Thôi Bình Trọng khẽ thở dài, nói: - Nhưng Vô Nguyệt con phải ghi nhớ một điều, việc gì cũng phải từ từ dần dần, làm người cũng phải biết tiến lui, nếu như ta thống soái, ta tuyệt sẽ không sử dụng một người sốt sắng báo thù, nếu như con muốn được bệ hạ chú ý, trước tiên con phải cho bệ hạ nhìn thấy sự kiên nhẫn của con, chứ không phải sự vội vàng của con bởi vì đương kim bệ hạ không phải một quân vương xung động, bởi vậy con cũng phải biết mưu tính sâu xa, điểm này ngươi có thể học tập Hàn Nghệ.
.Độc Cô Vô Nguyệt có chút nghi ngờ nói: - Hàn Nghệ dường như còn xung động hơn con, nói ngay việc sửa đổi chế độ tài chính lần trước, dẫn tới sự phản đối của cả triều văn võ.
.Y và Hàn Nghệ đã tiếp xúc rất nhiều, rất nhiều khi y cảm thấy Hàn Nghệ quá dũng mãnh, làm việc giống như hoàn toàn không suy xét hậu quả, y cũng có chút sợ hãi.
.Thôi Bình Trọng lắc lắc đầu nói: - Chẳng lẽ con cho rằng mục đích của Hàn Nghệ chỉ là cắt giảm chi tiêu của một số quan thự sao, kỳ thật hắn làm vậy cũng chưa nói đến cắt giảm chi tiêu, dù sao hắn cũng đã tăng thêm mức chi cho Cấm Quân, căn bản là không giảm được bao nhiêu tiền, hắn chỉ làm cho tài chính trở nên linh hoạt hơn một chút, và còn mượn việc này để hoàn toàn khống chế tài chính, làm cơ sở vững chắc cho kế hoạch tiếp theo, thật ra chỉ là hắn bước đi rất nhỏ rất nhỏ thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận