Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 518: Lấy cổ làm gương, có thể biết hưng thế

.Yên tĩnh!
.Yên lặng như tờ!
.Bất kể là Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ những người thống trị quốc gia, hay là những tên binh lính nhận thức không đầy đủ, đều trầm tư.
.Việc này đã không đơn giản chỉ là ý tứ một câu nói.
.Mà là một tư tưởng hoàn toàn mới va chạm với tư tưởng cũ.
.Ở Trung Quốc, từ thời Tần triều cải cách Thương Ưởng đến nay, tư tưởng ngu dân đã trở thành tư duy theo quán tính của kẻ thống trị, cải cách Thương Ưởng là chính sách ngu dân điển hình, đây là điều không hề che giấu ở tần triều, trực tiếp nói cho dân chúng, ngu dân mới là người dân tốt, nhưng Tần Vương triều chỉ tồn tại trong vài năm, có rất nhiều nguyên nhân, trong đó chính sách ngu dân là một nguyên nhân trọng yếu.
.Nhân loại cuối cùng cũng tiến bộ, Tần Triều diệt vong khiến Hán Vũ Đế bãi bỏ nhiều trào lưu học thuật, chỉ tôn nho gia. Tuy rằng việc này cũng chỉ trang trí thêm cho chính sách ngu dân, căn bản không có thay đổi gì.
.Trải qua một quãng thời gian dài, dù sao con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
.Bọn họ đều cho rằng chỉ có chính sách ngu dân mới có thể thống trị vững vàng.
.Cuối cùng Thanh triều là cực hạn của tư tưởng ngu dân. Chẳng những ngu dân còn ngu quân, tất cả mọi người đều ngu xuẩn, từ đầu đến chân, kẻ thống trị chẳng qua là kẻ ngu xuẩn nổi bật nhất, như vậy quả thật quốc gia vô cùng ổn định, không xuất hiện náo động gì lớn, điều này có thể khẳng định, nếu không có sức mạnh của nhóm người Phương Tây không chừng Thanh Triều còn có thể tồn tại lâu hơn, nhưng sự diệt vong của Thanh triều cũng chứng minh chính sách ngu dân không thể thực hiện.
.Đến tận cùng rồi, còn để bị tiêu diệt.
.Tần Hán, Nam Bắc triều, tuy nói đổi mới tập đoàn quý tộc nhưng những quý tộc này cũng chỉ là đám ngu dân, người thống trị chân chính vẫn là ngu dân.
.Lấy cổ làm gương, có thể biết hưng thế.
.Những lời này của Dương Mông Hạo đã mang đến một tư tưởng hoàn toàn mới, hơn nữa còn là một con đường riêng hoàn thiện.
.Nói rất có đạo lý.
.Một mặt nào đó, tư tưởng ngu dân đích thực phù hợp với lợi ích của quân chủ. Người thống trị chỉ là một cách gọi chung, có thể là người này, cũng có thể là người kia.
.Nếu trên đời chỉ có Hoàng đế là người thông minh, đương nhiên không có chuyện gì để nói. Nhưng vấn đề là trên đời này vẫn có rất nhiều người thông minh, ngu dân thì bất cứ kẻ nào cũng có thể thống trị, ai cho cơm ăn thì đi theo người đó. Hơn nữa quốc gia càng nhiều ngu dân, sẽ rất dễ dàng bị kích thích, việc này vô cùng nguy hiểm.
.Như vậy, chính sách ngu dân cũng có thể làm tổn hại ích lợi của quân chủ.
.Kỳ thật lúc lập quốc, thời kỳ Lý Uyên khởi binh, đương nhiên càng nhiều ngu dân thì càng tốt, như vậy thế lực mới dễ dàng lớn mạnh, nếu mỗi người đều là Văn Thiên Tường, Lý Uyên đi lừa dối được ai, nhưng hiện tại đã là thịnh thế thái bình, hoàng quyền vô cùng ổn định. Như vậy lưc này các hoàng đế còn cần ngu dân sao.
.Ta đã là hoàng đế, người thông minh biết ta làm hoàng đế, nhưng ngu dân thì sao, ngu dân chỉ biết người cho hắn cơm ăn.
.Trừ khi hoàng đế nhận định mình là hôn quân, không thể thống trị được một số dân chúng chỉ số thông minh hơi cao một chút, nhưng vị hoàng đế nào lại tự nhận mình là hôn quân, một người vô năng.
.Bởi vì đây là tư tưởng hoàn toàn mới, vì vậy tất cả mọi người đều tự hỏi.
.Kỳ thật hai loại tư tưởng đều có mặt lợi, mặt tệ, vấn đề là chính sách ngu dân đã thất bại vô số lần, vậy loại tư tưởng sau này liệu có thành công được không.
.Liễu Hàm Ngọc nhướn mày, muốn đứng lên.
.Nhưng Thôi Hữu Du đè y lại. Khẽ lắc đầu.
.Những lời nói này đã va chạm vào đường dây cao thế rồi, bởi vì liên quan đến ích lợi của ba phương đế vương, quý tộc, dân chúng, không thể nói loạn, tình huống như vậy, nói nhiều dễ lỡ lời.
.Hàn Nghệ cũng lộ ra vẻ suy ngẫm, nhưng trong mắt lóe lên một tia sáng khó thể cất giấu, nghĩ thầm rằng, hôm nay những lời nói này rất nặng, các ngươi cứ chậm rãi suy nghĩ, lúc này mới chỉ bắt đầu thôi.
.Dương Mông Hạo hưng phấn nhìn quanh một cái. Thấy tất cả mọi người không nói, trong lòng bắt đầu sợ hãi, học thức của y chỉ có thể hiểu ý nghĩa mặt ngoài, y không thể giải thích càng sâu hơn.
.- Hay!
.Lý Trị đột nhiên đứng dậy cười nói: - Dương Mông Hạo nói rất có lý! Trẫm cực kỳ đồng ý, kỳ thật Khổng thánh nhân nghĩ gì, muốn biểu đạt ý gì đều không quan trọng, mà là ý nào càng có lợi nước lợi dân, việc này mới qquan trọng nhất, bởi vậy nhất định các ngươi phải nhớ kỹ điều này, bây giờ không phải là thời Xuân Thu mà là năm Vĩnh Huy, bất kể các ngươi đọc sách hay tập võ đều là vì chính mình, vì Đại Đường, vì dân chúng, mà không phải đọc sách vì Khổng thánh nhân, càng không phải là dân chúng thời xuân thu, trẫm hi vọng các ngươi khắc ghi điều này.
.- Lời bệ hạ dạy bảo, học sinh xin ghi nhớ trong lòng.
.Một đám đệ tử cùng đáp lời.
.Dương Mông Hạo thấy Hoàng thượng cũng đồng ý lời của mình thì vui vẻ.
.Lý Trị đột nhiên ồ một tiếng:
.- Trẫm chỉ hứng thú nhất thời nên nói ra, các ngươi tiếp tục, tiếp tục đi.
.Nói xong y lại ngồi xuống.
.Không ít đại thần đều nghi hoặc, không biết Lý Trị tán thành hay là không tán thành, hơn nữa nhất thời bọn họ cũng không hiểu nên đành im lặng.
.Duy Hàn Nghệ không hề có vui mừng, vẻ mặt chí công vô tư gõ tấm ván gỗ nói: - Kết thúc, bên dưới phe chính cử ra đại biểu lên phát biểu ý kiến.
.Vậy còn ai dám nói gì nữa thì thật không biết sống chết.
.Thôi Hữu Du rơi vào đường cùng, chắp tay nói: - Phó Đốc sát, bên này chúng ta đã biện luận xong.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng, hướng bên trái ngược nói: - Phe phản biện còn có ai có ý kiến gì không.
.Yên tĩnh.
.Hàn Nghệ gỗ tấm ván gỗ, nói: - Tốt lắm, nếu hai bên đều biện luận xong, như vậy lần biện luận này đến đây là kết thúc, phía dưới mời ban giám khảo tiến hành bỏ phiếu. Nói xong, hắn chỉ vào một hũ bên cạnh: - Trong hũ này có rất nhiều mảnh trúc, trên đó viết đồng và phản, các ngươi có thể lựa chọn bên nào các ngươi cho là đúng bỏ vào trong hộp gỗ, vì tính công chính, phiếu của các ngươi sẽ được giữ bí mật, không ai biết được, cho nên các ngươi không cần lo lắng, hiện tại bắt đầu.
.Đoàn trọng tài bình phán theo mệnh lệnh của Hàn Nghệ, đi về phía trước, bắt đầu xếp hàng để bỏ phiếu, đầu tiên lấy phiếu trong hũ, sau đó quăng vào hộp gỗ, hàn nghệ sắp xếp như vậy khiến bọn họ rất yên tâm, ít nhất không sợ quăng sai, dù sao không ai biết bọn họ quăng phiếu là gì.
.Rất nhanh, một trăm hai mươi bảy người bỏ phiếu xong.
.Kế tiếp là tuyên đọc kết quả bỏ phiếu.
.Hàn Nghệ cũng rất công chính, lần lượt lấy phiếu ra để mợi người cùng nhìn, chậm rãi công bố kết quả.
.Không khí dần dần khẩn trương.
.Vừa rồi Dương Mông Hạo nói gì đã quên mất, dù sao cạnh tranh luôn có sức hấp dẫn hơn.
.Rất nhanh! Phản biện được sáu mươi bốn tấm.
.Lập tức bên phản biện vâng lên tiếng chúc mừng, bọn Dương Mông Hạo nhảy lên, ôm nhau.
.Mà bên chính biện lại vô cùng ủ rũ.
.Kỳ thật trước đó Thôi Hữu Du, Bùi Thiếu Phong đã lường trước được kết quả như vậy, Lư Khai Minh đón y nói hùa lợi ích thứ tộc, mà Dương Mông Hạo đưa ra quan điểm giáo dục thông dụng huệ nước, huệ dân, mà quan điểm của bọn họ chỉ đón ý nói hùa lợi ích quý tộc, không mang lại lợi ích gì cho dân chúng, lại nói Lý Trị chính miệng khen Dương Mông Hạo, đầu phiếu đều là người nghèo, đương nhiên bọn họ sẽ quăng bên phản biện.
.Rầm Rầm rầm!
.Hàn Nghệ đột nhiên gõ vài cái lên tấm bảng: - Tốt lắm, cuộc thi tranh tài biện luận lần này đã phân thắng bại, với tư cách là người đề xuất ta đương nhiên phải tổng kết một phen.
.Bá bá bá!
.Tất cả ánh mắt đều nhìn Hàn Nghệ.
.Không ít người chảy mồ hôi, bất an, lúc này, Hàn Nghệ hoàn toàn là diễn viên chính, nhưng vị Đại thần đến đây xem đại hội thi đấu tranh tài biện luận, hơn một nửa đều hướng Hàn Nghệ mà đến. Nhưng trong đại hội thi đấu này hắn gần như không xuất hiện, mọi người đều quên sự tồn tại của hắn, bây giờ hắn lại lên tiếng, nếu chẳng may nói ra ngôn luận gì kinh thế hãi tục, nghĩ lại đều cảm thấy sợ.
.Biết sợ rồi sao, nhưng ta cũng không bị ngu, lúc này, ai lên tiếng người đó là heo. Hàn Nghệ cười nói: - Các vị đệ tử nhất định phải nhớ kỹ điều này, thắng bại chỉ có ý nghĩa trong trận tranh tài này. Không đại diểu bất cứ ý nghĩa gì, các ngươi còn nhớ trước đây ta nói đến tinh thần của Cảnh sát Hoàng gia sao, lớn mật giả thiết, không cần tang chứng, vật chứng, đại hội biện luận lần này chỉ có thể chứng minh phương hướng chúng ta lớn mật giả thiết có khả năng đúng, nhưng đến cùng có đúng hay không còn cần đưa ra chứng cứ chứng minh, nếu không tất cả đều là bốc phét mà thôi. Không có tác dụng. Bởi vậy, người thắng không nên kiêu ngạo, mà thất bại cũng không cần nổi giận.
.Mọi người nghe thế đều thở dài một hơi, lần đầu tiên cảm thấy Hàn Nghệ là người không tệ, bất tri bất giác hàn Nghệ cũng đã nói hết.
.Hàn Nghệ xuống bậc thang, đi tới trước mặt Lý Trị, chắp tay nói: - Bệ hạ, ngài có muốn nói hai ba câu không.
.Lần này, Lý Trị không hề cự tuyệt, đứng dậy, cất cao giọng nói: - Các vị, đại hội biện luận lần này trẫm cảm thấy nghe một buổi thắng đọc sách mười năm, mỗi người biện luận đều vô cùng phấn khích, từ thứ nhỏ bé không đáng kể, tới lợi nước lợi dân, nói tới giang sơn xã tắc, điều này cho trẫm không ít dẫn dắt, nếu nói người thắng lớn nhất tỏng cuộc tranh tài lần này, trẫm có thể nói chính là trẫm. Hôm nay biện luận rất giống một câu nói của thánh nhân, vậy trẫm cũng mượn câu nói của thánh nhân để nói "ba người đi tất có người là thầy ta". Qua cuộc tranh tài biện luận này, trẫm rất mong ngóng ngày các ngươi hoàn thành huấn luyện trong trại, sớm ngày đi ra làm việc vì quốc gia, dân chúng, trên triều đình trẫm sẽ để lại vị trí dự bị cho các ngươi.
.Trời ạ! Đây là phần thưởng lớn nhất a.
.Những học viên này nghe xong mừng rỡ, vội vàng khấu tạ hoàng ân.
.Đám người Hứa Kính Tông mặt xám mày tro, nếu cháu mình cũng có ở đây thì thật tốt biết bao! Nhân sinh có bao nhiêu lần có thể thể hiện trước quân chủ
.Lý Trị Cười gật đầu, lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Thái úy, ngươi cũng nói vài câu đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vội vàng khoát tay: - Lão thần liền miễn đi, lão thần liền miễn đi.
.Lý Trị nhỏ giọng nói: - Từ trước đến nay cữu cữu có danh xưng người thông minh nhất Đại Đường, nếu cữu cữu cổ vũ nhưng học viên này, trẫm tin bọn họ sẽ càng cố gắng hơn.
.Đều hô Cữu cữu rồi, Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao còn có thể cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, sau đó bước lên hai bước: - Lão phu nghe nửa buổi, cảm xúc lớn nhất là mình đã già rồi.nhưng lão phu không cảm thấy bi thương, mà còn cảm thấy vô cùng vui mừng, người đều khó thoát khỏi cái chết, bởi vậy mỗi người đều nói có người kế tục, lão phu nhìn các ngươi, lập tức cảm thấy trọng trách trên vai nhẹ hơn rất nhiều, lão phu hi vọng các ngươi tiếp tục cố gắng, tương lai gánh vác trọng trách phò trợ bệ hạ, dẫn dắt Đại Đường ngày càng cường thịnh, như vậy lão phu đều thỏa mãn.
.Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay nổi lên khắp nơi.
.Đây là khích lệ hoàn mỹ nhất.
.Không ít đệ tử đều lộ ra kính ý.
.Hàn Nghệ nghe được thầm nghĩ, không hổ là cáo già, kín không kẽ hở.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói những lời này không chỉ khích lệ, mà còn biểu hiện ý tứ, lão phu nên về hưu, quyền lực giống như gánh nặng, ta già rồi, không khiêng nổi nữa, các ngươi nhanh tới chia sẻ với ta một chút.
.Hiền Tướng thì phải làm như thế a!
.Nhưng sự thật là như vậy sao? Đương nhên không, nhất mạch Trưởng Tôn hiện tại mới vừa đạt đỉnh núi, rất ít người tại đỉnh cao lựa chọn từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, điều này gần như không thể, hơn nữa gánh nặng của ông ta làm sao lại dễ tiếp nhận như vậy, nếu làm không tốt, không nhận được trọng trách không nói, ngược lại còn bị đè chết.
.Đại hội thi đấu biện luận kết thúc, Lý Trị cũng đám đại thần rời đi, bọn họ cũng chỉ biểu hiện nhận thức cuộc tranh tài biện luận này, biểu đạt khẳng định đối với những học viên, nhưng không ai biểu đạt cùng nhận định đối với nội dung đó.
.Thứ nhất, những lời này không phải cùng nhận thức dễ dàng như vậy, bọn họ cũng chưa hiểu hoàn toàn.
.Thứ hai, nhưng lời này do bọn nhóc con miệng còn hôi sữa không hề cố kỵ, tuy rằng đều có đạo lý, nhưng dù sao cũng chỉ là lý thuyết xuông, chỉ nói thông dụng giáo dục, bốn chữ vô cùng đơn giản nhưng triều đình phải trả bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể làm được? hơn nữa, nếu Hoàng đế hoặc thái úy lên tiếng đồng ý, ý nghĩa những lời này sẽ thay đổi hoàn toàn.
.Bất kể người thiện biến như Chử Toại Lương, hay là Lưu Phất chuyên tìm chuyện gây phiền toái đều lựa chọn trầm mặc, bởi bọn họ biết nếu bọn họ bắt đầu tranh luận sẽ chỉ càng làm cho sự việc càng trở nên phức tạp.
.Nhất là giai cấp quý tộc, bọn họ không thảo luận qua nhiều, nghe coi như xong.
.Nhưng Hàn Nghệ tin rằng nhưng lời này sẽ tồn tại rất lâu trong lòng mỗi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận