Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 453: Sự cố liên tiếp

.Đêm nay nhất định sẽ là một đêm không ngủ.
.Dường như tất cả mọi người đều đang suy nghĩ về cơn gió mà Bình Khang Lý tạo nên. Dù sao thì trong đó cũng bao hàm quá nhiều kỹ xảo kinh doanh mà đương thời không có. Đám thương nhân còn nhất thời chưa hiểu được, còn phải suy nghĩ cho rõ ràng. Nhưng càng nghĩ càng không nắm chắc. Rốt cuộc là trong này có bao nhiêu lợi ích.
.Trong lòng bọn họ quả thực là chưa nghĩ tới.
.Không thể không nói một câu. Liên hoàn chưởng này của Hàn Nghệ đánh cho không ít người choáng váng, không phân rõ phương hướng nữa.
.Hôm sau.
.Tờ mờ sáng, lệnh giới nghiêm vừa mới kết thúc. Cố Ngôn Thương liền vội vàng chạy tới chợ tây. Hiện giờ ông ta đã không còn dám tham vọng đánh đổ ngõ bắc nữa. Chỉ mong có thể giữ được chợ tây. Đêm qua ông ta cả đêm không ngủ. Nhìn lên bầu trời cầu mong trời mau sáng. Trong lòng ông ta nghĩ chỉ cần ký xong hiệp ước đó, mặc cho gió bão của Bình Khang Lý có mạnh đến đâu hai chợ cũng không bị lay động.
.Nhưng mà, hôm nay địa điểm ký hiệp ước ngay tại thị sở.
.Thị sở là nơi chuyên quản lý thị trường. Là một cơ cấu nhà nước. Cố Ngôn Thương lựa chọn nơi này làm nơi ký kết hiệp ước, đơn giản là muốn tăng tính uy quyền cho hiệp ước này, cũng là cáo mượn oai hùm.
.Một lát sau thương nhân của hai chợ đều đi tới. Trong đó bao gồm cả đám người Tiền Đại Phương.
.Cố Ngôn Thương thấy Tiền Đại Phương bọn họ đến. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta sợ đám người Tiền Đại Phương thay đổi. So với hai ngày trước giọng điệu của ông ta với Tiền Đại Phương thay đổi rất nhiều.
.Đám người Tiền Đại Phương cũng tươi cười mà đáp lại. Chỉ có điều trong tiếng cười có ý châm trọc.
.Phú thương của hai chợ gần như đã tới hết. Cố Ngôn Thương bắt đầu nói, phải biết là hai chợ có tới hàng nghìn thương nhân. Vì thế cũng không thể tất cả đều tới. Cố Ngôn Thương vì mau chóng giải quyết, đã sắp xếp hơn trăm người phụ trách các ngành nghệ. Dù sao mỗi người đều phải ký. Hiện giờ ngồi ở đây, đều là các phú thương cao nhất của hai chợ. Theo quan điểm của Cố Ngôn Thương, bọn họ mới là quan trọng nhất.
.Những thứ Cố Ngôn Thương nói chủ yếu là xoay quanh tin tức truyền ra hôm qua của Bình Khang Lý. Những tin tức từ miệng ông ta nói ra. Có thể dùng bốn từ "ra vẻ huyền bí" để khái quát. Ông ta đương nhiên là thổi phồng thế lực của hai chợ, hạ thấp ngõ bắc, đại thể là nói linh tinh một hồi.
.Nhưng những người ngồi ở đây không phải là ngốc. Là ra vẻ huyền bí hay là đao thật thương thật! Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.
.Trong lúc nói chuyện lại có một số người đến. Cố Ngôn Thương nhìn thấy cũng gần đủ rồi. Vì thế hỏi: - Đã tới đủ chưa?
.Ngụy Thanh đếm một lúc rồi nói: - Đã đến đủ rồi.
.Cố Ngôn Thương vội nói: - Vậy thì bắt đầu thôi.
.- Từ Cửu chưa tới.
.Tiền Đại Phương lập tức nói. Người khác ông ta không nhìn ra, chỉ nhìn ra Từ Cửu.
.Kỳ thực trong lòng mọi người đều rõ. Từ Cửu khẳng định là chọn ngõ bắc. Một năm tiệm vải của ông ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một tháng Tự do chi mỹ kiếm được nhiều hơn so với một năm kinh doanh vải của ông ta. Bán vải? Đó quả thực là lãng phí nhân lực và vật lực.
.Cố Ngôn Thương liền nói: - Không cần phải để ý tới ông ta.
.Tiền Đại Phương cười nói: - Không thể nói như vậy. Dù gì cũng đợi một chút a.
.Ông ta thấy đối sách của Cố Ngôn Thương như vậy, tùy ý nói với ông ta vài câu. Lòng nghĩ, nếu như bọn ta ký hiệp ước với ông thì quả thực là ngu xuẩn đến tận nhà rồi.
.Đám người Triệu Tứ Giáp cũng yêu cầu, nói: - Đợi thêm chút nữa đi.
.Nhưng không đợi được Từ Cửu, mà đợi được người đứng đầu nghề cung kiếm. Người này bước vào, hỏi: - Tổng hội, Từ tam của nghề cung kiếm bọn ta hôm nay không tới?
.Cố Ngôn Thương cau mày nói: - Không phải hôm qua ta đã cho ông đi dặn dò bọn họ hôm nay tất cả các thương nhân nhất định phải tới sao?
.Người đó nói: - Ta đã dặn rồi. Hôm qua ông ta đã đồng ý rồi nhưng hôm nay lúc ta tới tìm ông ta. Người làm trong tiệm của ông ta nói ông ta ngã bệnh rồi. Hôm nay không tới được.
.- Lẽ nào lại như vậy.
.Cố Ngôn Thương nổi giận rồi.
.Nhưng lúc này lại một người đứng đầu ngành nghề khác bước vào, cũng đều nói là trong ngành nghề của mình có ai đó không tới được. Không phải là đau bụng thì là đau đầu. Thậm chí còn có một số người nói là đi Lạc Dương thăm người thân.
.Những người bọn họ nói đều là những tiểu thương nhân không có danh tiếng gì ở hai chợ. Không có địa vị gì. Vì thế Cố Ngôn Thương cũng không để ý lắm.
.Đây là chuyện gì?
.Các lão đại đều đến rồi, các tiểu đệ lại không đến là sao?
.Cố Ngôn Thương vốn đã nén giận trong lòng, tức giận này thiếu chút làm ông ta chửi lên. Hôm qua vẫn ở đây, hôm nay lại nói là đi thăm người thân. Nói dối thì cũng phải suy nghĩ một chút chứ.
.Ngụy Thanh nghĩ thầm, trong này nhất định có chuyện mờ ám. Phiền phức không thể kéo dài, vì thế nói: - Không cần quan tâm tới đám tiểu thương đó. Chúng ta ký hiệp ước trước rồi nói.
.Cố Ngôn Thương trong lòng đột nhiên tỉnh ngộ. Nhưng sắc mặt không đổi, không thể sợ. Chỉ cần ông ta sợ là tất cả loạn lên, nói: - Vậy được rồi, không đợi bọn họ nữa. Hôm khác ta sẽ đi tìm bọn họ tính sổ. Chúng ta ký trước đi.
.- Khoan đã.
.Trước đó Tiền Đại Phương đang suy nghĩ lấy cớ để kéo dài. Hôm nay nhất định sẽ không ký. Bởi vì lòng ông ta đã nghiêng về ngõ bắc. Lần này thì tốt rồi, cớ đã chủ động tới rồi. Nói: - Như vậy không được, đã nói rồi, phải cùng nhau ký. Hơn nữa không phải là thiếu một hai người mà là ba bốn mươi người. Như vậy không được.
.Ngụy Thanh nói: - Tiền Đại, ông đi ngõ bắc một chuyến sao lại trở nên hẹp hòi nhỏ mọn như vậy? Từ tam bọn họ chẳng qua chỉ là tiểu thương. Bình thường đều không có người chú ý đến bọn họ. Bọn họ ký hay không cũng không quan trọng.
.Tiền Đại Phương cười lên một tiếng, nói: - Ông nói dễ nghe như vậy. Nếu chẳng may bọn họ đi ngõ bắc thì sao?
.Ngụy Thanh sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: - Với tiền thuê của ngõ bắc, bọn họ có thuê nổi không? Ông như vậy là thành tâm không muốn ký.
.Triệu Tứ Giáp cười ha hả nói: - Ông nói không sai. Nhưng mà không phải là có tiền thuê của bọn ta đó sao. Dù sao thì tiền thuê của bọn ta chắc chắn là không đòi lại được. Hàn Nghệ cho người khác thuê rẻ một chút, không những không bị lỗ mà còn kiếm được thêm một món tiền.
.Những lời này làm cho mặt của Ngụy Thanh lúc xanh lúc trắng.
.Cố Ngôn Thương nói: - Tiền Đại, nếu các người đã quyết định rồi. Vậy thì còn quan tâm đến có người đi ngõ bắc không làm gì
.Tiền Đại Phương đang tức giận trong lòng. Thấy tình hình này trong lòng nở hoa, nói: - Cố tổng hành, ta vẫn vô cùng kiên định đứng về phía hai chợ. Ta cũng đâu nói ta không ký. Nhưng chúng ta phải nói trước, đã ký thì mọi người cùng ký. Bằng không mọi người đừng có ký nữa.
.Cố Ngôn Thương thật sự rất muốn sử dụng uy quyền của tổng hành để áp chế bọn họ. Nhưng ông ta nhìn thấy Tiền Đại Phương không có chút sợ hãi. Còn đám người Triệu Tứ Giáp và Đậu Nghĩa lại im lặng không nói. Cũng sợ nếu chẳng may không ép được bọn họ vào khuôn khổ. Quyền uy của bản thân còn bị mọi người nghi ngờ. Sau khi cân nhắc, ông ta quyết định vẫn phải cầu ổn định, nói: - Ngụy Thanh, phiền ngươi lập tức đi điều tra chuyện này. Nhất định phải kêu bọn họ ngày mai tới đây.
.Ngụy Thanh gật gật đầu, nhưng hai đầu lông mày có vẻ u buồn. Chuyện này rõ ràng là có quỷ a.
.Không có cách nào, hội nghị lần này lại không bệnh mà chết.
.Cố Ngôn Thương càng ngày càng cảm thấy tình hình không ổn.
.Đem ra so sánh thì ngõ bắc yên lặng hơn nhiều. Dĩ nhiên hòa thuận hơn nhiều.
.Lầu hai Phượng Phi Lâu. Hàn Nghệ, Từ Cửu, và Lạp Mỗ Hi Đức ba người ngồi trước cửa sổ. Trên bàn có bốn năm món thức ăn chế biến tinh xảo, rượu không nhiều lắm chỉ có hai bình. Con người thường như vậy, những lúc buồn rượu có nhiều tới đâu cũng chê ít. Lúc vui vẻ thì cho dù một vài chén cũng có thể thỏa mãn.
.- Ha ha! Hàn tiểu ca, không giấu gì ngươi. Ta trước đây đoán ngươi khẳng định còn giấu hậu chiêu. Nhưng không thể ngờ rằng hậu chiêu này lại lợi hại như vậy. Ta thấy thương nhân của hai chợ e là sẽ không chống đỡ nổi.
.Lạp Mỗ Hi Đức uống một ly rượu, vui vẻ nói.
.Bất kể lý do gì, dù sao lúc đầu ông ta cũng đã đứng về phía Hàn Nghệ. Hiện giờ các loại hiện tượng đều biểu thị là ông ta đã chọn đúng rồi. Ông ta không thể không vui.
.- Vậy cũng không khoa trương như vậy!
.Hàn Nghệ chỉ khiêm tốn cười một cái, nói: - Dù sao hai chợ cũng là do triều đình xây dựng, không thể nào đóng cửa được. Ta chỉ muốn mượn chuyện này cho bọn họ một bài học. Là một thương nhân, tham, ta không có ý kiến gì. Nhưng mọi chuyện đều phải tự lượng sức mình. Bằng không gieo gió ắt gặp bão.
.Từ Cửu bỗng nhiên nói: - Có điều Hàn tiểu ca, tại hạ có một chuyện không hiểu.
.Hàn Nghệ nói: - Không phải Từ Cửu thúc muốn hỏi ta tại sao đợi tới lúc này mới xuất chiêu, kỳ thực xuất chiêu sớm một chút thì bọn họ cũng không thể kháng cự?
.Từ Cửu trong lòng kinh ngạc, liên tục gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Ta chính là muốn ép bọn họ phải giảm giá. Làm cho bách tính của Trường An có thể đón năm mới vui vẻ.
.Từ Cửu có chút sửng sốt, nói: - Chỉ là nguyên nhân này?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Đương nhiên là không chỉ có nguyên nhân này. Còn có rất nhiều nguyên nhân, có điều không tiện nói mà thôi.
.Lạp Mỗ Hi Đức cười nói: - Không ngờ Hàn tiểu ca còn có lòng nhân từ như vậy. Ta kính ngươi một chén.
.Hàn Nghệ nâng chén lên, một ngụm uống cạn. Cười nói: - Đây coi gì là lòng nhân từ. Tiền đâu có phải là do ta chi.
.- Đúng đúng đúng.
.Lạp Mỗ Hi Đức bật cười ha hả, chậc chậc vài cái, nói: - Hàn tiểu ca, giọng hát hay này của ngươi. Nữ nhân Ba Tư bọn ta có thể tham gia không?
.- Đương nhiên có thể.
.Hàn Nghệ nói xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nghiêm túc nói: - Ta nói Lạp Mỗ tiên sinh. Ta và ông giao thiệp lâu như vậy có thể coi là chỗ thân tình chứ. Sao ông chưa từng nghĩ tới tặng ta vài muội tử Ba Tư?
.- Phù.
.Từ Cửu nghe được những lời này phun rượu trong miệng ra. Đây chính là nghiêm túc của hạ lưu vô sỉ a.
.Lạp Mẫu Hi Đức ngẩn người, lập tức nói: - Chuyện này quả thực oan uổng a. Ta ta cho rằng Hàn tiểu ca không thích chuyện này.
.Hàn Nghệ tức giận nói:
.- Không lẽ ông cho rằng ta thích nam nhân sao? Lạp Mỗ tiên sinh. Ông quả thực làm ta đau lòng.
.Lạp Mỗ Đức nói: - Không không không. Đây không phải là người bên ngoài đồn đại ngươi rất chung tình, chỉ yêu thê tử của mình, ta đâu có dám tặng. Nếu như ngươi thích ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi. Cao thấp gầy béo tùy ý ngươi chọn.
.Thê tử? Hàn Nghệ bỗng nhiên rùng mình một cái. Suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên liếc nhìn Từ Cửu, ha hả nói: - Chuyện này chúng ta sẽ nói sau, không vội không vội.
.Lạp Mỗ Hi Đức thấy Hàn Nghệ đã chủ động mở miệng. Cảm thấy phần quà này nhất định phải tặng, nói:
.- Quyết định như vậy đi. Lát nữa ta sẽ đi chọn vài nữ nhân tham gia giọng hát hay của ngươi. Nếu như ngươi ưng ý thì cứ chỉ việc lấy đi.
.Ác, lão tử chính là nghĩ như vậy a. Ngươi nói ra làm gì, như vậy còn gì là quy tắc ngầm. Hàn Nghệ thầm buồn bực, trên miệng lại nói: - Chuyện này để nói sau đi. Chúng ta nói chuyện chính trước. Đúng đúng đúng, chuyện chính, chuyện chính. Kỳ thực hôm nay ta tìm hai vị đến là muốn bàn với hai vị một vụ kinh doanh.
.Lạp Mỗ Hi Đức hai mắt sáng lên. Trong lòng thầm nghĩ, may mà ta đã đồng ý tặng hắn. Nếu như không tặng có lẽ hắn đã không nói tới vụ kinh doanh này. Không ngờ Hàn tiểu ca lại có sở thích như vậy. Chuyện này phải lưu tâm một chút, vội hỏi: - Kinh doanh gì?
.Hàn Nghệ nói: - Liên quan tới giọng hát hay Đại Đường Khuynh Thành chi luyến. Tin là hai vị đã nghe rồi. Loại hình biểu diễn này khó tránh khỏi cần một số thứ như y phục trang sức, hương liệu và sonVì thế ta dự định trực tiếp nhập những mặt hàng này từ chỗ hai vị.
.Lạp Mỗ Hi Đức ha ha nói: - Chuyện tốt như vậy, ta và lão Từ sao có thể từ chối.
.Rõ ràng là Hàn Nghệ muốn tốt cho bọn họ. Đây chính là lợi ích của việc cùng chiến đội.
.Hàn Nghệ cười nói: - Mặt khác ta cũng hy vọng hai vị có thể tham gia vào chuyện này. Hai vị đều là người thông minh, chương trình lần này có ích rất nhiều với việc kinh doanh của hai vị. Hơn nữa chúng ta còn có thể mở ra đủ các loại thi đấu.
.Lạp Mẫu Hi Đức liếc mắt nhìn nhanh. Việc kinh doanh này rất dễ tính. Dường như là không cần dùng não. Dù sao là tay trái đếm tiền chi ra, tay phải đã thu lại cả tiền gốc và tiền vốn. Giống như là từ mình buôn bán với mình vậy, ha hả nói: - Ta cũng muốn nhưng chỉ sợ Hàn tiểu ca không đồng ý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Hai vị trong lúc ngõ bắc ta nguy nan nhất đã đứng về phía ta. Những chuyện này đâu có coi là gì. Ông biết tôn chỉ của ngõ bắc chúng ta đó, chính là có tiền mọi người cùng kiếm.
.Lạp Mỗ Hi Đức nói:
.- Hàn tiểu ca đúng là người chất phác thẳng thắn. Được, quyết định như vậy đi.
.Từ Cửu đương nhiên không có vấn đề gì. Ông ta chính là người phụ trách quản lý công việc nội bộ, việc này không có gì khó.
.Đều là người hiểu chuyện, cũng là người thông minh. Giá cả đều không cần nói, trong lòng đều rõ. Hơn nữa Hàn Nghệ rõ ràng là muốn cho Lạp Mẫu Hi Đức ưu đãi. Lạp Mẫu Hi Đức còn không vội vàng đồng ý, lại khà khà cười nói: - Đúng rồi, Hàn tiểu ca, ta bỗng nhiên nghĩ một chút. Vài nữ nhân có phải ít quá không? Hay là ta chọn hai mươi nữ nhân Ba Tư đến tham gia?
.Phù, khụ khụ khụ.- Hai mươi ngươi? Chuyện này để sau hãy nói, để sau hãy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận