Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 997.2: Đạp trên mặt mũi thì làm sao?

..
.Hàn Nghệ lập tức ném một ánh mắt cho Trương Khuê.
.Trương Khuê lập tức mờiThạch Nhị đến quán trà.
.Hàn Nghệ đưa tầm mắt nhìn, lại nói với dân chúng:
.- Các vị đồng hương, ta chính là đông chủ Phượng Phi Lâu Hàn Nghệ, ta vô cùng hy vọng các vị có thể đến Phượng Phi Lâu làm việc, nhưng không có quy củ thì không thành việc, trong đó có hai quy củ không thể phá vỡ, thứ nhất, chính là khế ước! Thứ hai, chính là ý nguyện của các vị! Phương Phi Lâu chúng ta sẽ nghiêm khắc làm việc dựa theo khế ước, nếu khế ước các vị cho phép các vị đến Phượng Phi Lâu, mà các vị cũng muốn tới Phượng Phi Lâu, chúng ta sẽ vui vẻ tiếp nhận các vị, chỉ cần các vị không làm trái với hai quy định này, như vậy ta cam đoạn sẽ không có bất cứ áp bức nào các vị, ta nhất định sẽ làm chủ vì các vị.
.Dân chúng thấy Hàn Nghệ chính mồm nhận lời, cũng thấy Hàn Nghệ vừa rồi rất quyền uy, trái tim treo lơ lửng lập tức bình tĩnh lại, ai cũng trầm trồ khen ngợi!
.Hàn Nghệ nhìn râu cá trê trên mặt đất, nói:
.- Cút! Nếu có lần sau nữa, ta cam đoan các ngươi cả đời ăn cơm ngục.
.Mấy người đàn ông như được đại xá, vội vàng nâng râu cá trê dậy, rời đi trong tiếng cười nhạo của dân chúng.
.Tang Mộc nhỏ giọng nói:
.- Ân công! Lỗ vương này là chú ruột của bệ hạ!
.- Việc này các ngươi đừng lo.
.Hàn Nghệ nói:
.- Chó nóng nảy mặc dù sẽ nhảy tường, nhưng không thay đổi được bản chất là chó.
.Lỗ vương phủ!
.- Vương gia, tiểu nhân bị đánh một trận, cũng không có gì, nhưng Hàn Nghệ xỉ nhục vương gia ở trước đám đông, còn bảo tiểu nhân hỏi vương gia, gia nô nhà vương gia mặc áo tím, hay long bào.
.- Phản rồi! Phản rồi! Tất cả phản rồi!
.Lý Linh Quỳ nhìn quản gia của mình bị đánh không ai nhận ra nổi, lại nghe thấy những lời này, tức giận đến nổi trận lôi đình, nhảy lên, nói:
.- Từ Tam, gọi người đến, cùng bổn vương đến ngõ Bắc, hôm nay bổn vương phải dạy dỗ tên nông dân kia.
.- Tiểu nhân tuân mệnh!
.Trên dưới quý phủ Lỗ vương đều tức giận đùng đùng.
.Lý Linh Quỳ mang theo gia nô, hùng hổ chuẩn bị ra ngoài, chợt thấy một người đàn ông trung niên mặc áo vải bố đi tới.
.- Huynh trưởng!
.Lý Linh Quỳ sửng sốt.
.Người tới chính là ca ca ruột của Lý Linh Quỳ, Hàn vương Lý Nguyên Gia, con trai thứ mười một của Lý Uyên, bọn đều do Vũ Văn chiêu nghi sinh ra.
.Lý Nguyên Gia mới vừa vào cửa, thấy đệ đệ mang theo đám người, giật mình, nói:
.- Đệ đệ, ngươi làm gì vậy?
.Lý Linh Quỳ tức giận nói:
.- Huynh trưởng chắc chưa biết, Hàn Nghệ ức hiếp Lý gia chúng ta, ta hôm nay nếu không dạy dỗ hắn, thì cái tước vương gia này của ta không còn mặt mũi mà làm tiếp nữa.
.Lý Nguyên Gia nghe vậy, biến sắc, vung tay lên nói:
.- Các ngươi lui xuống trước.
.Những hạ nhân kia sửng sốt, nhìn về phía Lý Linh Quỳ.
.Lý Linh Quỳ nói:
.- Huynh trưởng, sao lại ngăn cản ta?
.Lý Nguyên Gia lại cười nói:
.- Ta vất vả đến đây một chuyến, ngay cả chén trà cũng không cho ta uống sao?
.Lý Linh Quỳ sửng sốt, huynh đệ bọn họ có thể nói là cảm tình tốt nhất trong những người con của Lý Uyên, trong hoàng thất đều biết rằng. Lý Linh Quỳ không dám cãi lại lệnh huynh trưởng, ông ta vung tay lên nói:
.- Các ngươi lui xuống trước.
.Nói xong lại nói với Lý Nguyên Gia:
.- Huynh trưởng, mời vào trong.
.Hai huynh đệ vào trong phòng.
.Lý Nguyên Gia nói:
.- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
.Lý Linh Quỳ tức giận hừ một tiếng, nói hết mọi việc với Lý Nguyên Gia!
.Thật ra việc hôm nay do chính ông ta cố ý sắp xếp, Hàn Nghệ không nể mặt ông ta như vậy, ông ta đương nhiên tức giận, nhưng ông ta vẫn để lại đường sống, chỉ đánh tá điền của quản gia mình, không trực tiếp gây sự với Hàn Nghệ, nhưng không nghĩ Hàn Nghệ sẽ hung dữ như vậy, một chút mặt mũi cũng không để lại cho ông ta.
.Lý Nguyên Gia nhíu mày, sắc mặt biến thành nặng nề, nói:
.- Không nói dối ngươi, hôm nay ta đến, là vì việc này. Bây giờ ngươi đi tìm Hàn Nghệ, có phải vì Lưu Phúc mà lộ diện?
.Lý Linh Quỳ nổi giận đùng đùng nói:
.- Lưu Phúc chỉ là một quản gia mà thôi, gã đáng để ta ra mặt sao? Vấn đề là Hàn Nghệ không đánh Lưu Phúc, mà là ta.
.Lý Nguyên Gia cười nói:
.- Hàn Nghệ đánh một quản gia trong nhà ngươi, ngươi đây lại tức giận muốn đánh muốn giết, nhưng ngươi nghĩ Hàn Nghệ là người thế nào? Hắn là cận thần bên cạnh bệ hạ, là Đồng Trung Thư Môn Hạ Tam phẩm bệ hạ vừa mới phong, Vũ Văn Tăng Ni vì người khác mà ra mặt, bên đường đường nhục mạ Hàn Nghệ, bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?
.Lý Linh Quỳ sửng sốt, kinh ngạc nói:
.- Huynh trưởng, chuyện này có liên quan gì đến Tân Thành huyện công?
.Lý Nguyên Gia nói:
.- Đạo lý này giống nhau, đệ đệ, lúc này ngươi thật sự không nên ra mặt cho Tân Thành huyện công.
.Nói cong, ông ta thở dài nói:
.- Nhớ năm đó, phụ hoàng muốn phong mẫu phi làm hậu, nhưng mẫu phi lại cự tuyệt, chính là vì hai huynh đệ chúng ta nên bà mới sống đến tận bây giờ, nếu mẫu phi trở thành Hoàng hậu, ngươi bảo Nhị ca phải làm sao?
.Nhị ca trong miệng ông ta chính là Lý Thế Dân!
.Lúc trước Lý Uyên rất sủng ái Vũ Văn Chiêu nghi, muốn phong bà là hoàng hậu, Vũ Văn Chiêu nghi vội vàng từ chối, kiên quyết không làm Hoàng hậu, nếu bà trở thành Hoàng hậu, vậy Lý Nguyên Gia, Lý Linh Quỳ có tư cách kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Lý Thế Dân sẽ tha cho họ sao? Phải biết rằng lúc ấy còn một Lý Kiến Thành, chuyện này không khác gì đặt bọn họ lên lửa nướng.
.Lý Nguyên Gia lại nói:
.- Chúng ta là thúc thúc của bệ hạ, nhưng chúng ta cũng là thần tử của bệ hạ, thần tử phải tuân thủ làm theo bổn phận của thần tử, nhất là khi chúng ta là người trong hoàng thất, càng phải làm gương tốt.
.Nói tới đây, ông ta thở dài, nói:
.- Trong phong ba tranh giành cuối những năm Trinh Quán, cùng với sau vụ án Phòng Nhị, tôn thất chúng ta có không ít người rời khỏi. Lúc này chúng ta hẳn nên càng thêm đoàn kết, ủng hộ bệ hạ, nếu Hàn Nghệ được bệ hạ coi trọng, chúng ta cũng phải tôn trọng, tôn trọng này không phải tôn trọng Hàn Nghệ, mà là cho bệ hạ. Ngươi đối nghich với Hàn Nghệ, cũng chính là đối nghịch với bệ hạ, chính như vừa rồi ngươi nói, Hàn Nghệ đánh Lưu Phúc, nhưng ngươi lại cảm thấy như đánh ngươi. Nói cách khác, hiện giờ ngươi đi tìm Hàn Nghệ tính sổ, chính là tìm bệ hạ tính sổ.
.Lý Linh Quỳ nói:
.- Nhưng huynh trưởng, Hàn Nghệ quá kiêu ngạo, căn bản không để hoàng thân quốc thích chúng ta vào mắt, nếu việc này ta không đi đòi lại công bằng, hoàng thất chúng ta sao có thể để cho người trong thiên hạ nhạo báng.
.Lý Nguyên Gia nói:
.- Chẳng lẽ bệ hạ hy vọng hoàng thất bị người trong thiên hạ nhạo báng, cười nhạo hoàng thất, chẳng khác nào cười nhạo bệ hạ.
.Lý Linh Quỳ nghi ngờ nói:
.- Cũng không phải, ta không rõ bệ hạ nghĩ thế nào, ngài quá dung túng Hàn Nghệ rồi.
.- Sao ngươi vẫn chưa rõ vậy!
.Lý Nguyên Gia cau mày nói:
.- Bệ hạ không phải dung túng Hàn Nghệ, mà là đang muốn chấn hưng hoàng quyền, bệ hạ mới vừa đoạt lại quyền lực trong tay Thái úy, nhưng vẫn rất có nhiều người không phục, bọn họ vẫn đang sống trong quá khứ, tự cho là đúng, đây mới là điều bệ hạ để ý nhất. Ngươi suy nghĩ một chút xem, chúng ta đều là thúc thúc của bệ hạ, chỉ cần chúng ta tuân giữ bổn phận, ủng hộ bệ hạ, bệ hạ có thể bạc đãi chúng ta ư, nếu ngươi đối nghịch với bệ hạ, bệ hạ có thể sẽ niệm chút tình thân này, nhưng hoàng quyền lớn hơn tất cả, chẳng lẽ ngươi đã cơn sóng gió quên năm đó sao?
.Lý Linh Quỳ nghe vậy, sắc mặt đại biến, trên trán đã chảy mồ hôi hột, chính biến Huyền Vũ Môn trong lòng các con Lý Uyên không thể xóa nhòa, trước mặt quyền lực, tình thân vô cùng yếu ớt, ông ta nói:
.- Vậy theo ý huynh trưởng, chúng ta nên làm thế nào?
.Lý Nguyên Gia hơi trầm ngâm, nói:
.- Đêm nay ngươi vào cung thỉnh tội với bệ hạ, nói chuyện này do Lưu Phúc gây nên, là gã làm nhục Hàn Nghệ trước, mà ngươi quản giáo không nghiêm, thỉnh cầu bệ hạ tha thứ. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi cho bệ hạ mặt mũi, bệ hạ chắc chắn sẽ cho ngươi mặt mũi, bởi vì bệ hạ tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cưỡi lên đầu hoàng thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận