Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1115: Nhan trị càng cao, trách nhiệm càng lớn

.Mà một câu "hạ quan hiểu" của Triệu Trì Mãn chính là thứ Hàn Nghệ muốn.
.Nhớ lúc đầu hắn hao tổn tâm cơ muốn lấy được tập đoàn Quan Lũng chính là vì ngày này, bởi vì không phải hắn muốn làm Tể tướng vạn người vây quanh, điều này không có ý nghĩa lớn lắm, mục đích chủ yếu của hắn là muốn thi hành kế hoạch của hắn, việc này cần có trợ thủ, nhất là ở địa phương, nếu như đi theo con đường chế quân điền thì đối với Hàn Nghệ mà nói, quan viên địa phương không có vai trò lớn lắm, nhưng hắn đi theo con đường thương nghiệp, việc này cần có sự ủng hộ ở địa phương, thậm chí còn quan trọng hơn cả quan viên trung ương.
.Bởi vì hắn là người không có gia thế, không có bất kỳ cơ sở nào, việc gì cũng phải bắt đầu từ đầu, nếu đợi đến khi hắn xây dựng mạng lưới thế lực trên toàn quốc thì hắn đã già rồi, chẳng có gì để chơi nữa rồi.
.Trực tiếp mượn quân cờ của Trưởng Tôn Vô Kỵ, như vậy thì hắn sẽ có đủ thời gian.
.Điểm này, đã dần dần hiển lộ ra rồi.
.Bố cục của Hàn Nghệ cũng là quy mô sơ hiện, hiện tại trên cơ bản bên phía Tây Bắc đều là người của hắn, Hàn Viện, Lai Tể, Đới Kế, Triệu Trì Mãn, cho dù là đám người Tô Định Phương, chắc chắn cũng là người đi theo hắn, bởi vì trước đây khi chế định hiệp nghị bãi chăn thả, bọn họ đã nhảy vào trong hố rồi, trước tiên chính là Tô Định Phương bọn họ ở bên đó giúp Hàn Nghệ làm kế hoạch tây bắc.
.Về phần tại sao ngay từ đầu Hàn Nghệ đã lên như diều gặp gió, chợ mậu dịch gì đó, thật ra cũng không có gấp gáp như vậy, thuần túy chỉ là để khoe khoang, bởi vì hắn biết hắn còn quá trẻ tuổi, hơn nữa không phải là quý tộc, Triệu Trì Mãn mấy người này chưa chắc sẽ phục hắn, đến thăm hỏi hắn chỉ là hành động bất đắc dĩ, hắn nhất định phải thể hiện một số bản lĩnh thật sự, khiến cho ông ta vui lòng thành phục, nếu như vậy thì mới có thể chấp hành kế hoạch của hắn thật tốt.
.Nhưng hắn vẫn chưa rõ ngọn ngành, thật ra danh xưng thực sự của kế hoạch này nên là kế hoạch kiến tạo thành trấn loại lớn, làm chợ lớn như vậy nhất định phải cần có nhân lực, thôn xóm xung quanh chắc chắn sẽ từ bốn phía di chuyển về trung tâm thành trấn, giải phóng một số nhân lực từ đất đai, mở rộng sức sản xuất, thực ra phát huy vai trò của Lương Châu và Dương Châu trong kế hoạch nam tiến là giống nhau, là hai trạm trung chuyển quan trọng nhất trong kế hoạch của Hàn Nghệ, thậm chí có thể so sánh với động cơ, gọi tắt là nam Dương bắc Lương.
.Mà mục đích thực sự của kế hoạch này chính là muốn hoàn toàn khống chế Tây Bắc, Hàn Nghệ muốn mượn kế hoạch này để hủy diệt khả năng tự cung tự cấp của các bộ lạc Tây Bắc, khiến người Hồ nhất định phải dựa vào Trung Nguyên, tất cả chế tạo phẩm đều là xuất phát từ Trung Nguyên, nếu ngươi dám phản, ngay cả lều trại ngươi cũng không có mà ở, nhưng cũng khiến bọn họ không đến mức bí quá hóa liều, chạy đến Trung Nguyên cướp bóc, chỉ là ném ra năm sợi chỉ, kéo năm chợ lớn này, hoặc chùng hoặc căng, thật ra năm chợ lớn này đã phủ khắp cả Tây Bắc, còn về bước thứ ba này, tuy Hàn Nghệ không nói, nhưng thực ra đã miêu tả rất rõ, đó là xung kích Tây Vực, đây mới là mục đích cuối cùng.
.Tuy nhiên về điểm này, Hàn Nghệ cũng không vội, Tây Vực hiện tại cũng có một đế quốc cường đại, chính là đế quốc Ả Rập, Hàn Nghệ vẫn lấy việc phát triển bản thân làm chính, với lại bên này còn có một Thổ Phiên như hổ rình mồi, ngược lại với Thổ Phiên và đế quốc Ả Rập thì Hàn Nghệ lo lắng nhất là địa phương, làm thương nghiệp là việc hắn nắm chắc nhất, đánh trận thì hắn thật sự không có một chút chắc chắn nào, mặc dù Đường Triều hiện giờ rất mạnh, nhưng đánh trận hao tổn quá lớn, Hàn Nghệ nhất định sẽ tận lực né tránh chiến tranh.
.Sau khi bàn xong chuyện này, Hàn Nghệ lại sai người thiết yến, ba người lại nâng chén ngôn hoan, thật ra chính là tìm hiểu lẫn nhau, đây là việc hết sức cần thiết, nhất là đối với Hàn Nghệ mà nói, hắn nhất định phải hiểu thủ hạ là một đám người như thế nào, nhìn người là sở trường nhất của hắn, Triệu Trì Mãn người này nói năng cẩn trọng, nhưng cũng không phải là không giỏi ăn nói, chỉ là không thích nói những lời giả tạo, là người theo chủ nghĩa vụ thực, và còn khá nhân hậu, điều khiến Hàn Nghệ bất ngờ nhất là Triệu Trì Mãn gần như không quan tâm đến sĩ thứ, chỉ thích giao lưu với người cùng chung chí hướng.
.Kỳ thật lúc ban đầu Triệu Trì Mãn vẫn có chút đối lập với Hàn Nghệ, không liên quan đến xuất thân của Hàn Nghệ, mấu chốt là ở chỗ Hàn Nghệ là người bên phía Võ Mị Nương, gã ta cũng không thích đám người Võ Mị Nương, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông.
.Nhưng sau một phen giao lưu, gã ta phát hiện Hàn Nghệ đối với công việc đối với con người, chỉ là suy nghĩ cho quốc gia và bách tính, nói chuyện nửa ngày, Hàn Nghệ cũng không nói câu kéo bè kết phái, chỉ cho một chút ám thị, mọi người là người một nhà.
.Ba người là càng tán gẫu càng ăn ý.
.Cho đến lúc xế chiều, Triệu Trì Mãn, Trương Đại Tượng mới rời đi.
.- Phù!
.Sau khi tiễn bọn họ đi, Hàn Nghệ thở dài một hơi, thì thào lẩm bẩm:
.- Muốn nghỉ ngơi cũng không được a!
.Chợt nghe một tiếng cười.- Lần này biết Tể tướng không dễ làm rồi chứ!
.Hàn Nghệ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Tiêu Vô Y đang cười dài nhìn hắn, hắn cười khổ một tiếng, đi qua, nắm tay Tiêu Vô Y nói: - Vô Y, thật sự xin lỗi, ta
.- Được rồi!
.Tiêu Vô Y nói: - Ta hiểu, nhớ trước đây khi ở Dương Châu, còn đáng ghét hơn bây giờ nhiều.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Vậy sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Lẽ nào chàng đã quên rồi, ta gần như là cầu khẩn chàng, chàng mới chịu ở nhà một hai ngày, bình thường đều ở bên ngoài giả thần giả quỷ.
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, hình như cũng đúng thật, không chỉ có như vậy, còn chạy đến Trì Liễu Giai happy cả đêm, mặc dù chẳng có làm gì cả, nhưng không phải hắn coi trọng trinh tiết, hắn là người hết sức thoáng, ngược lại là đối phương quá kiêu ngạo, vậy cho nên không có thành, nghĩ đi nghĩ lại, hắn không khỏi áy náy trong lòng, lén liếc mắt nhìn Tiêu Vô Y, nói: - Chỉ là chậm trễ thời gian một ngày, ta còn có rất nhiều ngày nghỉ a, ngày mai chúng ta sẽ đi chúc tết, sau đó đi Cô Phong.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Chàng đừng có si tâm vọng tưởng, bây giờ chàng phong quang như vậy, đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều quan viên đến cửa thăm hỏi, đừng nói lên Cô Phong, năm nay có thời gian đi chúc tết hay không cũng còn chưa biết.
.Kỳ thật Hàn Nghệ cũng nghĩ đến điều này, bởi vậy lúc nãy hắn mới xin lỗi Tiêu Vô Y, bất luận lý do gì, lỡ hẹn luôn là việc khiến người ta vô cùng khó chịu, bất đắc dĩ thở dài: - Ta vốn tiêu sái đi một hồi, không ngờ lại bận như con chó!
.Tiêu Vô Y phụt cười, nói: - Cái gì mà rắm chó không kêu, nếu chàng không có bản lĩnh như vậy, cũng chưa chắc ta sẽ thích chàng.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, nói: - Ta vẫn tưởng rằng nàng bị hấp dẫn bởi ngoại hình xuất chúng của ta, chứ không phải bị đả động bởi trí tuệ siêu quần của ta.
.Tiêu Vô Y ngượng ngập nói: - Chuyện thế này mà chàng cũng nói ra được.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Cũng phải, chuyện mọi người đều biết thế này, không cần thiết cứ phải lải nhải bên miệng, nhan trị1 càng cao, trách nhiệm càng lớn. Vậy phu nhân, chúng ta lén đi tận hưởng nửa ngày rảnh rỗi, thế nào?
.(1: chỉ số nhan sắc của một người)
.- Được ừm?
.Tiêu Vô Y nhìn Hàn Nghệ với vẻ cảnh giác.
.- Chậc! Nàng muốn đi đâu, chỉ là uống hai chén mà thôi! Hàn Nghệ kéo Tiêu Vô Y đi vào trong nhà.
.- Hàn Nghệ!
.- Ừ?
.- Có phải kỹ thuật lừa gạt của ta tiến bộ rất nhiều không?
.- Ý gì?
.- A! Chàng không phát giác là lúc nãy ta lừa chàng sao?
.- Lừa ta cái gì?
.- Thì nói chuyện diện mạo của chàng a!
.- !
.Nếu như câu nói nhan trị càng cao, trách nhiệm càng lớn này thành lập, vậy thì Hàn Nghệ tuyệt đối là Đại Đường đệ nhất soái, không có bất cứ lăn tăn nào cả, chính như Tiêu Vô Y nói, hắn có thể bớt thời gian đi chúc tết hay không cũng là vấn đề.
.Sau khi Triệu Trì Mãn mở đầu, quan viên đến Tiêu phủ thăm hỏi liên miên không dứt, hơn phân nửa đều là quan viên ở bên ngoài về nhà thăm người thân, hoặc là huyện lệnh, hoặc là thứ sử, đề là người có thực quyền, ngược lại quan viên trong triều gần như không có, hơn nữa phân nửa đều là thành viên tập đoàn Quan Lũng, cũng chính là người bên phía Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Bọn họ đến viếng thăm, đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là thăm hỏi, quan trọng hơn là, bọn họ về kinh mấy ngày đã phát giác được, hướng đi chính sách sau này có quan hệ lớn lao với Hàn Nghệ, hơn nữa ấn tượng Hàn Nghệ mang lại cho người khác chính là tiền vàng, của cải. Ở châu huyện mà nói, của cải chính là đại diện cho chính tích, cộng thêm Triệu Trì Mãn vội vã đến tìm Hàn Nghệ như vậy, quan viên địa phương cũng đều muốn móc nối quan hệ với Hàn Nghệ, cũng tiện biết rõ chính sách của trung ương.
.Bọn họ khó lắm mới trở về một chuyến, phải nắm bắt cơ hội này, nếu không thì đợi đến lúc chính sách ban xuống, bọn họ không chơi tốt, có thể ngay cả chức quan cũng mất.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ nói năng thận trọng, trên cơ bản vẫn biểu đạt sẽ quán triệt chính sách thời kỳ Trinh Quán, sẽ không biến pháp, cải cách, chỉ là đối với một số châu huyện cằn cỗi đặc thù, hắn đã đưa ra kiến nghị, đó là chọn loại cây thích hợp mà trồng, chọn loại cây thích hợp mà trồng này, đây vẫn là trồng trọt, bản chất không thay đổi, cũng không nói sẽ trọng thương, hắn kông muốn hô hào khẩu hiệu cải cách ở địa khu Trung Nguyên, bên Tây Bắc thì không sao, dù sao thì bên đó cũng không thể thi hành chế quân điền được, đều là dân tộc du mục, đi theo con đường thương nghiệp cũng sẽ không có ai coi là cải cách.
.Chỉ là một số thành viên trung tâm của tập đoàn Quan Lũng, chính là loại người căn chính miêu hồng2 như Triệu Trì Mãn thì Hàn Nghệ mới nói thêm mấy câu như vậy, nhưng cũng không nhiều, bởi vì Lương Châu thực sự là quá quan trọng, Hàn Nghệ nhất định phải xây dựng mối quan hệ mật thiết với Triệu Trì Mãn, nếu là châu huyện Trung Nguyên, Hàn Nghệ vẫn muốn âm thầm lặng lẽ khiến chúng thay đổi, không định vừa mở miệng là ăn miếng lớn, vẫn giao lưu về tình cảm với bọn họ nhiều hơn, ta là lão đại của các ngươi, sau này các ngươi phải nghe lời ta.
.(2: người có xuất thân trong gia đình tốt, cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa)
.Năm ngày liên tiếp không dừng lại lần này, đã đi đến mức độ gì rồi, các quan viên đó đều gửi thiệp hẹn thời gian trước, trên căn bản là ai hẹn đến vào buổi trưa thì ăn bữa cơm rau dưa, Tiêu phủ cũng không thể thiết yến, các ngươi thích đến hay không.
.Đám người Tiêu Thủ Quy, Tiêu Nhuệ nhìn mà ngây ngốc, năm đó thời điểm Tiêu Vũ phong quang nhất cũng chưa từng có cảnh tượng này, nếu như Tiêu Vũ làm lộ liễu như vậy thì kiểu gì Ngự Sử Đài cũng ngày ngày đến buộc tội ông ta chia bè kết phái.
.Nhưng Hàn Nghệ đã tiêm phòng cho Lý Trị và Võ Mị Nương, trọng thương là con đường chưa từng đi qua, để Hộ Bộ đơn độc cùng địa phương xây dựng giao lưu, đây là một hành động nhược hóa cải cách vô cùng quan trọng, Ngự Sử Đài cũng không tiện buộc tội, địa phương vốn dĩ có liên hệ với Hộ Bộ, bây giờ Hộ Bộ thay hình đổi dạng, dù sao cũng phải đến hỏi thăm tình hình chứ.
.Hàn Nghệ cũng công tư phân minh, ban ngày thì xã giao với những quan viên này, buổi tối thì cùng Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu, Tiêu Thủ Quy bọn họ chơi bài, tối nào cũng là Tiêu Vô Y thắng, đương nhiên là vì Hàn Nghệ giở trò gian lận, bởi vì hắn biết Tiêu Vô Y vô cùng căm hận việc bị thua, coi như là tranh thủ lúc rảnh rỗi, vui vẻ hòa thuận.
.Khó khăn lắm làn sóng khách khứa mới lui bớt đi, Hàn Nghệ liền chuẩn bị đi chúc tết, nhưng kỳ nghỉ còn lại của hắn thật sự không nhiều nữa, hắn còn phải bớt thời gian đi tìm Nguyên Mẫu Đơn, Dương Phi Tuyết, nghĩ đến tất cả những chuyện này mà cả người thấy nặng trĩu.
.- Cô gia! Quận chúa! Lão gia bảo hai người đến tiền sảnh.
.- Không phải lại có khách đến nhà đấy chứ? Hàn Nghệ đang chuẩn bị ra ngoài chúc tết, lại nghe thấy có người đến, lúc này đã muốn đi cửa sau rồi.
.- Đúng vậy.
.- Trời ạ!
.- Nhưng mà cô gia, lần này người đến là đại lão gia bọn họ.
.- Đại bá?
.- Vâng.
.- Bọn họ tới làm gì?
.Không còn cách nào khác, phu thê Hàn Nghệ lại vội vội vàng vàng đến tiền sảnh, chỉ thấy trưởng bối như Tiêu Cự, Tiêu Thiện, Tiêu Quân đều đã đến.
.Nữ ma đầu nhìn thấy trận chiến này, sợ tới mức khẽ run rẩy, điềm báo của lần đấu đại hội này a!
.Tiêu Quân nhìn thấy Hàn Nghệ, ha hả cười nói: - Hiền chất à, mấy lão già chúng ta đến chúc tết con.
.- Hả?
.Hàn Nghệ giật mình, vội chắp tay nói: - Lục bá quá lời với vãn bối rồi, vãn bối
.Tiêu Cự nói: - Hiền chất không phải sợ, lục bá con nói đùa với con đấy, chúng ta biết mấy ngày nay con vất vả rồi, cũng chưa được nghỉ ngơi thoải mái, mấy lão già chúng ta ngược lại còn rất thanh nhàn, để cho con nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, cho nên dứt khoát đến chỗ lão tứ ăn bữa cơm rau, con cũng không cần đến từng nhà một để chúc tết nữa.
.Thông cảm vạn tuế a!
.Giờ phút này, Hàn Nghệ cảm động đến nỗi sắp rơi nước mắt luôn rồi
Bạn cần đăng nhập để bình luận