Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 836.1: Cậu cháu ngoại quân thần

.Phủ Thái Úy
.- Thái úy, ngươingươi muốn cáo lão về hưu?
.Hàn Viện kinh ngạc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ. Lai Tể ở một bên cũng ngây ra như phỗng.
.Bọn họ tuyệt đối không ngờ tới Trưởng Tôn Vô Kỵ gọi bọn họ tới, lại còn nói cho bọn họ biết tin tức này.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu
.Hàn Viện nghi hoặc nói: - Thái úy vì sao phải làm như vậy?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, nói: - Lão phu đã không còn quá nhiều sự lựa chọn, các ngươi lẽ nào còn chưa nhìn ra, bệ hạ phế Vương lập Võ, thực chất là nhằm thẳng vào lão phu.
.Hàn Viện, Lai Tể liếc nhau một cái, nhưng cũng không lên tiếng.
.Cái này bọn họ sớm đã nhìn ra rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ lại tiếp lời: - Nếu như không có lão phu, bệ hạ có lẽ đã không làm như vậy, hơn nữa, bệ hạ đã không còn tín nhiệm lão phu nữa rồi, ở lại triều đình, cũng chỉ tiếp tục gây ra những tranh chấp không cần thiết, nói không chừng lại có thêm nhiều Võ Chiêu Nghi Và Lý Nghĩa Phủ xuất hiện. Tiên đế từng đem bệ hạ gửi gắm cho lão phu, hy vọng lão phu có thể trợ giúp bệ hạ quản lí tốt quốc gia, hiện giờ lão phu đã không những không giúp được bệ hạ trị vì quốc gia, ngược lại còn có thể gây hỗn loạn, khiến cho quốc gia, bách tính gặp nhiều thương tổn, vậy lão phu hà tất phải ở lại triều đình.
.Ngụ ý, chính là chưa từng nghĩ sẽ đối địch với Lý Trị.
.Lai Tể cau mày nói: - Nhưng Thái úy người một khi về hưu, triều đình sẽ do đám người Lý Nghĩa Phủ nắm giữ, đó lại càng là tai ương của Đại Đường.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Lão phu chọn về hưu, còn có một mục đích khác, chính là vì ngăn cản đám người Lý Nghĩa Phủ nắm giữ triều chính. Nếu như lão phu còn ở lại trên triều, vậy thì bệ hạ nhất định sẽ đứng về phía Lý Nghĩa Phủ bọn chúng. Nếu như lão phu lui về, như vậy tác dụng bọn Lý Nghĩa Phủ ngược lại sẽ giảm bớt, dựa vào chút bản lĩnh của chúng, khó mà làm được. Hơn nữa, việc này cũng có thể bảo toàn thế lực của chúng ta, một khi lão phu không còn ở trên triều, bệ hạ có thể sẽ mở cho các ngươi một đường, khiến cho các thế lực trong triều cân bằng, như vậy mới có thể kìm hãm đám người Lý Ngĩa Phủ.
.Hàn Viện, Lai Tể bộ dạng trầm ngâm không nói, Trưởng Tôn Vô Kỵ vừa đi, bọn họ chính là rắn mất đầu, đây cũng không phải là chuyện nhỏ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười, nói: - Lão phu chỉ là về hưu, đâu phải là quy tiên rồi. Nói tới đây, ông ta dừng lại một chút, rồi nói: - Có lẽ Tả Phó Xạ sẽ cùng về hưu với lão phu, nếu không như vậy, lúc đầu các ngươi cũng từng bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, nếu như tình thế thay đổi, hoặc là Võ Chiêu Nghi không chịu buông xuôi, các ngươi cũng lập tức thỉnh cầu về hưu.
.Lai Tể nói: - Không phải chúng ta lưu luyến quyền thế. Một khi tất cả chúng ta đều lui về, vậy lấy ai chống chọi lại với đám người Lý Nghĩa Phủ?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Một đời vua, một đời thần. Chúng ta có thể để hậu bối đi lên, tiếp nối chúng ta, giúp đỡ bệ hạ phân ưu.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vô cùng thẳng thắn, hiện tại không được, thế hệ này của chúng ta đi xuống, đem toàn bộ quyền lực trả lại cho Lý Trị, sau đó lại bồi dưỡng người mới đi lên. Chỉ cần giữ được thế lực của gia tộc, cùng với sức ảnh hưởng trong triều đình, thực sự rất nhanh đấy.
.Hàn Viện, Lai Tể đều gật đầu đáp ứng.
.Một khi Trưởng Tôn Vô Kỵ về hưu, có nghĩa là đã nhận thua rồi, thua rồi phải chịu trừng phạt, vậy còn không bằng chính mình tránh đi, bọn họ là một tập đoàn, đương nhiên là vinh nhục cùng hưởng.
.Trải qua lôi đình vạn quân của Võ Mị Nương, việc đám cháy kia lúc đó đã kịp thời được dập tắt, tất cả mọi người đều im lặng không nói, Lý Nghĩa Phủ cả ngày mang người đi hỏi này hỏi nọ, ai không sợ có thể sẽ bị liên lụy, triều đình lại trở về yên tĩnh, nhưng loại yên tĩnh này chỉ làm người ta ớn lạnh, triều đình vẫn là phân tách, các đại thần lên triều đều là ngươi nói chuyện của ngươi, ta nói chuyện của ta.
.Đã qua hai ngày, Lý Trị vẫn ngồi trong điện Lưỡng Nghị, phê duyệt tấu chương, trước kia phê duyệt tấu chương, đều rất chán nản, dù sao chỉ là ký tên, bởi vì để có thể trình lên cho hắn xem, đều là do Trương Vô Kỵ đã đồng ý, y đã không có quyền phủ quyết thì thôi, hơn nữa y chỉ có quyền đồng ý, hiện tại, y có thể tự theo cách nghĩ của mình, đồng ý hoặc bác bỏ, y rất hưởng thụ cảm giác đó. Cảm giác tự mình làm chủ thật sự quá tốt rồi.
.Bỗng nhiên, Trương Đức Thắng bước vào, nhỏ giọng nói: - Bệ hạ, Thái úy ở ngoài cửa cầu kiến.
.Lý Trị theo bản năng trên tay khẽ run, đã muộn thế này rồi, sao cữu cữu còn tới? Ông ta là tới hạ chiến thiếp, hay là đến cầu hòa? Nhất thời, xuất hiện nhiều suy nghĩ nườm nượp kéo đến. Bởi vì quá đột ngột, y đã từ rất lâu không ở chung một chỗ một mình với Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngập ngừng một lúc mới nói: - Mau mời Thái úy.
.- Tuân mệnh!
.Trương Đức Thắng lui ra không lâu, liền thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ mặc quan phục, quơ tay áo tiến vào.
.Lý Trị chợt cảm thấy áp lực tăng gấp bội, tuy rằng hiện giờ y đã nắm quyền trong tay, nhưng trong lòng y đối với Trưởng Tôn Vô Kỵ sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
.Chợt nghe "Bùm!" một tiếng.
.Chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ đi đến giữa phòng, trực tiếp quỳ xuống, gần như phủ phục trên mặt đất nói: - Vô Kỵ tội đáng muôn chết, xin bệ hạ ban Vô Kỵ được chết.
.Lý Trị sợ tới mức đứng vội lên, đây là tình huống gì vậy? Cữu cữu lại quỳ trước cháu ngoại, không thể như thế, không kịp suy nghĩ liền nhanh chóng đi xuống, một bên đỡ lấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, một bên hoang mang hỏi: - Cữu cữu, người đang làm gì vậy? như này trẫm sao dám nhận, mau đứng lên, người mau đứng lên.
.Dùng sức đỡ Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng lên, Lý Trị có tiếng nhân hiếu, Trưởng Tôn Vô Kỵ chưa từng quỳ trước y, gặp mặt riêng, y còn phải hành lễ trước Trưởng Tôn Vô Kỵ. Cữu cữu quỳ ở đây, làm trái hiếu đạo, bất kể Lý Trị nghĩ thế nào, nhưng không thể làm thế này được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài nói: - Bệ hạ, Vô Kỵ phạm vào tội chết, xin bệ hạ trách phạt
.Lí Trị cũng đã kinh hãi, hỏi: - Cữu cữu, lời này của người là từ đâu ra?
.Trưởng Tôn Vô Kỵ rưng rưng nước mắt nói: - Lúc trước tiên đế đem bệ hạ gửi gắm cho tội thần, để tội thần trợ giúp bệ hạ, nhưng tội thần lại kiêu ngạo tự mãn, bị quyền lực làm mờ mắt, nắm giữ triều chính, thả thế lộng quyền, không tức thời đem quyền lực giao lại cho bệ hạ, làm cho hoàng quyền suy kiệt, tội đáng muôn chết, là bệ hạ nhân hiếu, lần lượt tha thứ tội thần, nhưng tội thần không biết hối cải, ngược lại còn làm nghiêm trọng hơn, can thiệp vào hậu cung, cho đến tận bây giờ mới hoàn toàn tỉnh ngộ, mong bệ hạ ban thần tội chết.
.Nói xong, ông ta lại quỳ xuống.
.Lý Trị hoàn toàn không can ngăn, bởi vì y cũng ngây cả người. Việc này mặc dù là sự thật, nhưng y vẫn đều không dám nói ra, hơn nữa cũng không có chứng cớ. Trưởng Tôn Vô Kỵ trước giờ chưa từng biểu hiện qua mặt nói phản đối Võ Mị Nương. Hơn nữa, Trưởng Tôn Vô Kỵ là đại thần được ủy thác, ông ta làm như vậy là hợp tình hợp lý. Nhưng Trưởng Tôn Vô Kỵ tự mình nói ra, việc này hoàn toàn có thể thuận thế trị tội ông ta, hơn nữa đây cũng không phải việc có thể nói chơi. Truy cứu ra thì, thật là tử tội khó thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận