Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 696: Nước hoa giá trên trời

.Hàn Nghệ nghe xong lập tức ngây ngốc, trong lòng suy nghĩ, có phải mình nên phái một trăm tám mươi người đến Đại Thực làm học đồ mấy năm không, nhưng ngẫm lại, vẫn là bỏ đi, đừng phái ra một trăm tám mươi người của mình, người trở về đều là người của thánh Allh, vậy thì thật là mất mát không thể bù đắp được.
.Kỳ thật đừng nói đến Hàn Nghệ, ngay cả tên người Phù Tang Tang Mộc này nghe vậy cũng sửng sốt.
.Lạp Mỗ Hi Đức vội nói: - Hàn tiểu ca, ý của Pháp Lý Tư là, chỉ cần ngươi chịu dạy, nhất định sẽ có trọng kim đáp tạ.
.- Đúng đúng đúng!
.Pháp Lý Tư cũng phản ứng mạnh mẽ, lúc nãy ông ta chỉ là nhất thời nóng vội mới nói như vậy, vội vàng nói: - Hàn tiểu ca, xin thông cảm cho Hán ngữ của ta không tốt, ta muốn nói là, nếu như ngươi chịu dạy chúng ta chế tác nước hoa, chúng ta nhất định sẽ có trọng kim đáp tạ.
.Thật ra hôm qua ông ta đã thăm dò chuyện nước hoa bên phía triều đình, được biết trong thiên hạ chỉ có Hàn Nghệ mới có thể làm nước hoa. Tại sao bọn họ coi trọng nước hoa như thế? Chính là bởi vì nước Đại Thực có một ưu thế vị trí địa lý, chính là nằm ngang lục địa Á Âu, nước hoa qua đó, quý tộc hoàng thất của Châu Âu sẽ vui mừng phát điên, phải biết nước hoa mà Hàn Nghệ làm hiện giờ, kỳ thật chính là nước hoa của Châu Âu, chắc chắn bọn họ sẽ thích, điều này là không thể nghi ngờ.
.Từ đây chứng tỏ, Pháp Lý Tư không ngu, chỉ là ông ta coi Hàn Nghệ quá ngu xuẩn thôi.
.Hàn Nghệ cảm thấy IQ của mình đã bị xúc phạm, cười nói: - Thật ra ta vẫn luôn hy vọng cùng các người thành lập giao lưu về mặt kỹ thuật, nhưng mà, hiện giờ Ngõ Bắc của ta chỉ dựa vào nước hoa để kéo dài mạng sống, điều này thì Lạp Mỗ tiên sinh vô cùng rõ, cho nên trước mắt ta sẽ không nghĩ đến việc nói với bất cứ ai về kỹ thuật làm nước hoa, vẫn mong các vị thứ lỗi.
.Pháp Lý Tư không khỏi nhìn về phía Lạp Mỗ Hi Đức.
.Lạp Mỗ Hi Đức gật gật đầu, nói nhỏ một phen.
.Trong mắt Pháp Lý Tư hiện lên một chút thất vọng, nói: - Hàn tiểu ca, chúng ta thật sự vô cùng thích nước hoa của ngươi, nhưng chúng ta đến Đại Đường một chuyến hết sức khó khăn, chúng ta đồng ý trả ra bất cứ giá nào để đổi lấy kỹ thuật nước hoa của ngươi, ngươi cứ việc đưa ra một cái giá.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết Pháp Lý Tư cho rằng Ngõ Bắc của ta đáng giá bao nhiêu tiền?
.Pháp Lý Tư ngẩn người, nói: - Ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, chúng ta tuyệt sẽ không nói cho người khác biết về kỹ thuật nước hoa, hơn nữa chúng ta cũng sẽ không bán nước hoa đến Đại Đường, bởi vì có nước hoa của Hàn tiểu ca ngươi, đem nước hoa đến Đại Đường bán không kiếm được bao nhiêu tiền, việc này sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với Ngõ Bắc của ngươi.
.Đừng nhìn tên này dáng người khôi ngô, nhưng đầu óc hoạt động rất nhanh.
.Hàn Nghệ vẫn lắc đầu nói: - Thật sự xin lỗi, điều này khó mà tòng mệnh.
.Pháp Lý Tư nhìn vẻ mặt kiên quyết của Hàn Nghệ, không khỏi có vẻ có chút nổi giận.
.Gia Tây Á lắp bắp, nói: - Giấy... giấy đồng ý mua kỹ thuật làm giấy của các ngươi.
.Phải biết rằng hiện giờ bên đó vẫn chưa có kỹ thuật làm giấy, giấy vẫn luôn nằm trong tay triều đình và quý tộc nắm giữ, đời này truyền đời khác, hơn nữa đều không truyền ra ngoài.
.Xin lỗi! Không có nguyên nhân nào khác, đây là thứ tổ tiên để lại.
.Rất nhiều người đều nói là người Trung Quốc trọng tư tưởng hoàng quyền, thật ra trong tư tưởng của người Trung Quốc, đặc biệt là cổ đại, tổ tông mới là lớn nhất, người này làm quan, vui vẻ nhất không phải là vi quân phân ưu, mà là làm rạng rỡ tổ tông.
.Shit! Khẩu vị của mấy tên này thật là không nhỏ. Hàn Nghệ cũng chẳng buồn nói nữa, chỉ lắc lắc đầu.
.Thất vọng cực kỳ.
.Pháp Lý Tư gần như cầu khẩn, nói: - Hàn tiểu ca, ngươi suy nghĩ lại một chút, chúng ta là thật sự vô cùng có thành ý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta nhìn ra rồi, nhưng ta có nỗi khổ của ta, vẫn mong các vị thứ lỗi.
.Pháp Lý Tư biết không được rồi, bởi vì Hàn Nghệ đã không nghe giá cả của bọn họ, hơn nữa thậm chí bọn họ đã hô khẩu hiệu trả ra bất cứ giá nào rồi, chỉ có thể nói: - Nếu vậy thì hy vọng mua ít nước hoa từ trong tay Hàn tiểu ca về, khẩn cầu Hàn tiểu ca đáp ứng.
.Ông ta nói rất khách khí, thật ra ông ta biết Hàn Nghệ làm như vậy chính là muốn bán nước hoa cho bọn họ.
.Nào biết Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Xin lỗi! Nước hoa này chúng ta cũng không bán.
.Pháp Lý Tư lúc này thật sự si ngốc, nói: - Tại... tại sao? Người của các ngươi nói có thể mua nước hoa từ Ngõ Bắc.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Nhất định Pháp Lý Tư tiên sinh đã nghe lầm rồi, ta không bảo bọn họ nói như vậy, ta chỉ bảo bọn họ nói với các người, một số đồ tốt của Ngõ Bắc chúng ta.
.- Đây không phải là một ý sao?
.- Đương nhiên không phải.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ngõ Bắc chúng ta vẫn luôn áp dụng chế độ tặng quà đối với nước hoa, chưa từng bán ra ngoài, điều này thì Lạp Mỗ tiên cũng biết rõ.
.Thật ra tặng cũng không phải toàn bộ, vẫn là phải trả tiền, nhưng là mua bán có lựa chọn, việc này từ trước đến nay đều là Tiêu Vô Y làm chủ, dù sao Tiêu Vô Y thấy ai thích thì bán cho người đó.
.- Tặng?
.Pháp Lý Tư đã toát mồ hôi rồi. Đầu ông ta bắt đầu phình ra, bị quay mòng không biết đông tây nam bắc nữa.
.Hàn Nghệ quay sang Tang Mộc cười nói: - Làm phiền ngươi.
.Tang Mộc lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
.Qua một lát sau, ông ta đã cầm một cái hộp gỗ đỏ đến, mở hộp ra, chỉ thấy bên trong để tám lọ nước hoa lớn nhỏ.
.Hàn Nghệ hào sảng nói: - Đây chính là lễ vật ta chuẩn bị cho các bằng hữu Đại Thực.
.Tám lọ?
.Pháp Lý Tư lại muốn khóc rồi, tám lọ bằng ngón tay a! Cười còn khó coi hơn khóc, nói: - Đa tạ ý tốt của Hàn tiểu ca, nhưng... nhưng chúng ta vẫn mong có thể mua thêm nhiều nước hoa hơn ở chỗ Hàn tiểu ca.
.Hàn Nghệ thở dài: - Pháp Lý Tư tiên sinh, không phải ta keo kiệt đâu! Thực sự trong tay ta cũng không có bao nhiêu nước hoa, ông không biết đó, chế tác thành một lọ nước hoa đủ tiêu chuẩn phải cần đến bao nhiêu bông hoa, hơn nữa làm mười lọ mới có thể ra một lọ đủ tiêu chuẩn, phí tổn thực sự là quá cao, trước mắt ta cũng không có khả năng chế tạo lượng lớn nước hoa. Ta cũng không giấu ông, thật ra sở dĩ ta chọn đem tặng, chính là hy vọng để các ông mang về cho quý tộc hoàng thất các ông xem thử, nếu như thích thì sau này chúng ta lại bàn mua bán sau.
.Một lời nói hết sức thành thực.
.Nhưng tám lọ thì dùng cái bíp a, đến hoàng thất cũng không đủ dùng, cho ai cũng không được, còn chẳng bằng không mang về.
.Pháp Lý Tư cầu khẩn nói: - Hàn tiểu ca, khẩn cầu các ngươi bán thêm cho chúng ta một ít.
.Hàn Nghệ cho ông một ánh mắt lực bất tòng tâm.
.Gia Tây Á tiếng Hán không tốt, cố sức nháy mắt với Lạp Mỗ.
.Lạp Mỗ Hi Đức nói: - Hàn tiểu ca, ngươi hãy nể mặt ta, bán thêm cho họ một ít đi. Pháp Lý Tư, Gia Tây Á là người vô cùng có danh vọng ở Đại Thực quốc, có sự giúp đỡ của họ, nếu như sau này ngươi muốn đến Đại Thực làm ăn, bọn họ cũng nhất định sẽ giúp đỡ ngươi.
.Pháp Lý Tư vội vàng nói:
.- Nếu Hàn tiểu ca muốn đến Đại Thực chúng ta, chúng ta nhất định sẽ thịnh yến khoản đãi, sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì.
.- Chuyện này... !
.Trong lòng Hàn Nghệ lại nghĩ, nếu ta đi rồi, vậy ta còn có thể quay về không? Thở dài, nói: - Pháp Lý Tư tiên sinh, thực không dám giấu, hàng dự trữ trong tay ta thực sự không nhiều, hơn nữa, ta còn phải chiếu cố đến thương nhân địa phương khác, nhiều nhất ta chỉ có thể bán cho ông năm trăm lọ.
.Số lượng ít như vậy, đối với Pháp Lý Tư mà nói đã coi như là ban ân rồi, vội vàng nói: - Đa tạ đa tạ!
.- Trước tiên đừng vội đa tạ.
.Hàn Nghệ nói: - Nếu đã là mua bán, thì vẫn phải nói rõ giá cả trước. Nói xong tay chỉ vào mấy cái lọ lớn nhỏ trong hộp gỗ, nói: - Cứ một lọ như vậy, cần có hai lượng... vàng.
.Vàng?
.Mọi người ở đây đều thở hắt ra.
.Ở triều Đường, vàng gần như chẳng là gì so với tiền đồng, bởi vì vàng lưu thông ở Tây Vực, mà thứ Tây Vực cần nhất là tơ lụa, quý tộc ở bên bọn họ đều thích tơ lụa của Trung Quốc, cũng chỉ có quý tộc mới mặc được.
.Bởi vậy, bình thường đều là vàng đổi tơ lụa, hơn nữa giá vàng ở mỗi địa phương không giống nhau, giá vàng của Trường An và Lạc Dương là rẻ nhất, bởi vì Trường An và Lạc Dương là đại đô mậu dịch, hoàng đế Đại Đường không ngu, vàng càng rẻ, đương nhiên là càng tốt đối với Đại Đường, đại khái chính là một lượng vàng Tây Vực tương đương với năm quan tiền, nhưng nếu như thật sự trao đổi, cũng không có ai đồng ý dùng năm quan tiền để đổi lấy vàng, bởi vì triều Đường tiền tệ ít, người dùng vàng cũng không nhiều, ngươi lấy tiền đi đổi hết thì sau này ngươi còn mua hàng thế nào, chẳng lẽ lấy vàng đi mua bánh bao sao.
.Thông thường đều là vàng đổi tơ lụa.
.Hơn nữa cũng không nhất định là có người chịu đổi, dù sao thì vàng không phải là tiền tệ lưu thông, quý tộc thích kim khí hơn, thị trường vàng ròng không thể nào tốt bằng kim khí.
.Nhưng bất kể như thế nào, một lọ nước hoa nhỏ như vậy, bán mười quan tiền.
.- Wow... !
.Tang Mộc cũng giật mình, y cũng không biết giá tiền này.
.Lạp Mỗ Hi Đức nghe vậy đổ mồ hôi đầy đầu, cái này kiếm được nhiều tiền hơn hương liệu của ông ta rồi a.
.Thật ra Hàn Nghệ cũng không định hét giá cao như vậy, cái này là quá rồi, người ta cũng không ngu, trước đó hắn dự tính nhiều nhất thì một lọ bán một lượng vàng là đã vô cùng đủ rồi, hiện giờ xem ra, ây da, tình huống không đúng lắm, phút cuối liền quyết định tăng giá lên, nếu cao hơn nữa, hắn đoán chừng người ta cũng sẽ không cần, không thể ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ mua một chút nước hoa về.
.Pháp Lý Tư buồn rầu nói: - Đây... đây có phải là quá đắt rồi không?
.Hàn Nghệ thở dài: - Đây chính là nguyên nhân ta không muốn bán, bởi vì phí tổn quá đắt, ông thử nghĩ mà xem, trước tiên ta đã phải mua một lượng lớn đất để trồng hoa, hơn nữa kỹ thuật của ta còn chưa hoàn thiện, số lượng hoa cần cho một lọ nước hoa thực sự là quá nhiều, chi phí cao, ta đã cảm thấy không cần thiết phải bán ra, bởi vậy mới quyết định lấy nước hoa này làm nhân tình, tranh thủ mời chào thêm nhiều khách hàng, đợi sau khi kỹ thuật của ta hoàn thiện rồi bắt đầu buôn bán nước hoa, nếu không phải nể các vị có thành ý như vậy, kỳ thật là ta không muốn bán, chính là sợ làm buôn bán lại tổn hại nhân tình.
.Cuối cùng Tang Mộc cũng đã hiểu rồi, trước đó Hàn Nghệ nói nhiều như vậy, đều là để lót đường cho việc này.
.Nói về trả giá, Pháp Lý Tư sao là đối thủ của mãnh tướng Thiên Môn Hàn Nghệ, các phương diện đều làm đủ các biểu cảm, ngươi muốn nói nhân tình, ta tặng ngươi tám lọ, tính ra thì chính là mười sáu lượng vàng, tám mươi quan tiền a, cũng đủ mua một bộ đồ bằng ngọc kia của ngươi rồi, ngươi muốn nói buôn bán thì chỉ có chừng đó, ngươi không mua thì thôi, ta lấy ra làm nhân tình, nhân tình là thứ vô giá a.
.Cho dù là thổ hào Pháp Lý Tư cũng cảm thấy có chút khó mà chịu được giá tiền này.
.Đúng lúc này, một tôi tớ đi vào, nói: - Tang Mộc ca, bên ngoài có mấy thương nhân Phù Tang tìm huynh.
.Hàn Nghệ nghe vậy trong mắt sáng lên, đúng là trời cũng giúp ta.
.- Ta biết rồi.
.Tang Mộc gật đầu, quay đầu sang phía Hàn Nghệ, miệng còn chưa mở ra, Hàn Nghệ nhìn y nói: - Ngươi đã hẹn thương nhân Phù Tang?
.Tang Mộc ban đầu sửng sốt, nói: - Là bọn họ hẹn ta.
.Hàn Nghệ nói: - Bọn họ hẹn ngươi làm gì? Nói xong liền ngầm chuyển đi một ánh mắt bí mật.
.Dù sao Tang Mộc cũng đi theo Hàn Nghệ lâu như vậy, lập tức kịp phản ứng lại, nói: - Ồ, bọn họ cũng muốn mua ít nước hoa mang về.
.Hàn Nghệ liếc nhìn y có vẻ hơi trách cứ, nói: - Ta biết bọn họ là đồng hương của các ngươi, nhưng ngươi phải hiểu cho nỗi khó xử của ta, tặng một ít cho bọn họ làm nhân tình là được rồi.
.Tang Mộc liếc mắt nhìn Pháp Lý Tư bọn họ, nghiêng đầu qua nhỏ giọng nói: - Chút nước hoa này sợ là không đủ a, hay là chúng ta cứ bán thêm một ít cho bọn họ đi.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Được rồi, được rồi, nhưng nhất định phải hạn chế số lượng, nước hoa này là ta dùng để kết giao bằng hữu, nếu chúng ta bán cho một người thì nhất định thương nhân ở những nơi khác sẽ bất mãn.
.Tang Mộc đảo mắt, nhỏ giọng nói: - Hay là, đợi nói chuyện với bên này xong trước rồi ta xem thử.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Cũng được!
.Pháp Lý Tư bọn họ đều đang dựng thẳng cái lỗ tai lên nghe, đại khái cũng đã hiểu được, ý tứ chính là, ngày mai đến phỏng chừng chỉ là hai trăm lọ thôi.
.Lòng vừa quyết định, Pháp Lý Tư nói: - Được! Hai lượng vàng thì hai lượng vàng
Bạn cần đăng nhập để bình luận