Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 426.2: Bắt đầu chinh phục

.Hàn Nghệ không lưu tình đẩy Hùng Đệ sang một bên, kiểu lời an ủi người này, thực sự muốn lấy mạng người ta a. Lại quay sang Mộng Đình bọn họ nói: - Ta nói mấy người các cô cũng thật là nhiêu khê, nếu Vi nhị công tử đó muốn ức hiếp các cô, thì ta không phải là cầm côn đơn giản như vậy, mà ta phải cầm đao.
.Mộng Đình chớp đôi mắt to sáng đẹp đẽ nói: - Thật sao?
.- Các cô là ai, các người là Tứ Mộng, là đồ đệ của Lưu tỷ, ta lừa được các cô sao.
.Hàn Nghệ nói xong lại nói với Lưu Nga: - Lưu tỷ, tỷ nói đúng không?
.Lưu Nga gật gật đầu, chợt thấy lời này là lạ, mạnh mẽ nhìn Hàn Nghệ: - Ừm?
.Hàn Nghệ hoàn toàn không để mắt đến cảm nhận của Lưu Nga, hy vọng có thể tìm lại cảm giác anh hùng trở về, cười he he, nói khá bỉ bựa: - Hôm nay có phải ta rất đẹp trai a!
.Chúng nữ nhất tề gật đầu.
.Thành thực như vậy? Hàn Nghệ không khỏi sửng sốt, cảm khái nói: - Khiến các cô nói thật, cũng đúng là không dễ dàng a!
.Chúng nữ lại đều bật cười, bởi vì các nàng xử thế không sâu, không giống như Lưu Nga, hiểu sự tàn khốc của thế giới này, chỉ cảm thấy Hàn Nghệ hôm nay chính là một đại anh hùng, bảo vệ các nàng, không khỏi cảm thấy vô cùng vui vẻ, vây quanh Hàn Nghệ, đem toàn bộ những lời nịnh nọt còn nợ trước đó trả hết một lần cho Hàn Nghệ.
.Nhưng duy chỉ có quy tắc ngầm thì không một ai cam nguyện đưa ra ám hiệu, điều này khiến Hàn Nghệ hết sức thất vọng, trong lòng than thở, quả nhiên là xử thế không sâu a!
.Mấy người tán gẫu một lát, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện đương sự lại không có mặt, liền hỏi: - Đúng rồi, Khuynh Thành đâu?
.Mộng Nhi nói: - Khuynh Thành tỷ nói muốn một mình ra ngoài đi dạo.
.Hàn Nghệ còn chưa mở miệng, Lưu Nga đã giậm chân nói: - Các muội sao có thể để cô ta ra ngoài một mình, muội có biết như thế nguy hiểm thế nào không?
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: - Được rồi được rồi, ta biết cô ta ở đâu, ta đi tìm cô ta, tỷ đừng lo lắng nữa.
.Nói xong, hắn liền ra hậu viện.
.Trong rừng cây phía sau ngõ Phượng Phi Lâu, một nữ tử bạch y đứng dưới một thân cây, hơi ngẩng đầu lên, nhìn đại thụ điêu linh, khẽ thở dài.
.Bỗng nhiên, phía sau vang lên một giọng nói như gần như xa: - Nữ thí chủ ở trần gian phiền não như vậy, sao không quy y ngã sàng (giường ta), ồ không, ngã phật.
.Nữ tử bạch y quay ngoắt đầu lại, ngạc nhiên vui mừng nói: - Là ngươi.
.Nữ tử này chính là Cố Khuynh Thành, còn người giả thần giả quỷ kia tất nhiên là đại lừa đảo Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ mặt lộ vẻ thất vọng, thở dài: - Ta tưởng là cô sẽ giống như Mộng Nhi bọn họ, nhào đến, ngấu nghiến hôn ta mấy cái, làm ta mặt đầy nước bọt, thật không vui, vì vậy ta đã mang thêm một miếng khăn, cô xem, hắt xì.
.Một cơn gió lạnh thổi qua khiến Hàn Nghệ không khỏi hắt hơi một cái, thuận tay liền cầm khăn lên xoa xoa.
.Xấu hổ a!
.Cố Khuynh Thành nhìn vẻ mặt hài hước của hắn, suýt nữa đã cười ra tiếng, khẽ hừ nói: - Ta không tin. Nói xong, nàng lại cúi đầu, hạ giọng nói:
.- Nhưng mà hôm nay thật sự cảm ơn ngươi.
.Hàn Nghệ da mặt cũng không phải là giấy, cũng chỉ kém Dương Mông Hạo một chút, cười ha ha nói: - Có phải rất cảm động không, có từng suy nghĩ lấy thân báo đáp không a?
.Cố Khuynh Thành xấu hổ nói: - Ngươi sẽ ghét bỏ ta.
.Tiểu ni tử, kỹ năng diễn xuất này đúng là không tệ a! Hàn Nghệ cũng là vẻ mặt xấu hổ, nói:
.- Che mặt thì vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
.Nếu chỉ nhìn sắc mặt của hai người họ, nhất định sẽ tưởng rằng bọn họ là một cặp tình nhân nhỏ mới yêu nhau.
.Cố Khuynh Thành trên trán lập tức đầy sương lạnh, còn mảnh khăn che mặt kia dường như cũng đông kết, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, miệng của tên này đúng là quá ti tiện, chuyên sát muối lên vết thương của người ta.
.Lại trách ta à? Là cô muốn so kỹ năng diễn xuất a! Hàn Nghệ ha hả nói:
.- Được rồi, được rồi, cô đừng ở đây đa sầu đa cảm nữa, tuổi còn trẻ, dậy thì cũng rất không tệ.
.- Ánh mắt gian tà nhìn đi đâu đấy.
.Cố Khuynh Thành hai tay che ngực nói.
.Bó tay! Cô che mặt rồi, đây không phải là hướng cho người ta nhìn ngực sao? Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Đi thôi, đi về, muốn giả vờ thâm trầm, cũng phải tìm một thời tiết tốt a.
.- Đợi đã! Cố Khuynh Thành gọi Hàn Nghệ lại, ngập ngùng mấy lần, mới nói: - Tại sao trước đó ngươi lại làm như vậy?
.- Biết ngay cô muốn hỏi câu này.
.Hàn Nghệ trợn mắt, nói: - Trước tiên, cô phải hiểu, khát vọng của nam nhân đối với nữ nhân là vô cùng vô tận, thứ không có được thì vĩnh viễn muốn có được, nếu như hôm nay ta không ngăn cản bọn họ, vậy thì sau này bọn họ muốn cô đi làm tiểu thiếp của bọn họ, hoặc là cũng có người để mắt đến Mộng Nhi bọn họ, ta làm thế nào? Làm ơn, Không phải ta mở thiện đường, ta cực khổ nuôi dạy các cô thành người, lại tặng không cho người ta như vậy, ta dễ dàng lắm sao.
.Cố Khuynh Thành bị Hàn Nghệ làm cho dở khóc dở cười, xì nói: - Ai là người ngươi nuôi lớn. Dừng một chút, nàng lại hỏi: - Lẽ nào ngươi không sợ huynh đệ Vi thị báo thù người sao?
.- Nữ nhân mà! Hàn Nghệ thở dài, nói: - Nếu ta sợ báo thù, ta đã không để cô đến rồi, lại càng sẽ không mở Phượng Phi Lâu này, lẽ nào cô không nhìn thấy khí khái anh hùng cứu mỹ nhân trên mặt ta sao?
.Cố Khuynh Thành lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy cô nhìn thấy gì?
.- Nước mũi.
.- Ngại quá, lúc nãy hơi bị cảm.
.Hàn Nghệ lại khẩn trương lấy ra khăn xoa xoa.
.Cố Khuynh Thành làm sao nhịn được, bật cười khanh khách, tiền phủ hậu ngưỡng, hai bầu ngực mềm mại kia lắc lư như bị gió nhẹ thổi trúng, đúng là mê người a.
.Hàn Nghệ khẩn trương nhìn cái khăn, khẽ thở ra, cũng may, không có lưu máu mũi, lại nói: - Cười đủ chưa, cười đủ rồi thì về thôi, ta thật sự cảm lạnh rồi.
.Cố Khuynh Thành vội tắt tiếng cười, nghiêm mặt nói: - Đợi một chút, có chuyện ta muốn nói với ngươi.
.- Chuyện gì?
.- Ta muốn hẹn Bùi Thanh Phong ra gặp mặt một lần.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói: - Chẳng lẽ ta đánh lầm uyên ương rồi?
.Cố Khuynh Thành lắc đầu nói: - Không phải, chỉ là ta có cách tốt hơn.
.- Cách gì?
.- Bùi Thanh Phong người này tâm cao khí ngạo, càng là thứ khó có được, y lại càng muốn có được, ta thấy y cũng không phải là thật sự thích ta, mà là y vô cùng hưởng thụ quá trình chinh phục ta, cho nên chúng ta căn bản không cần xung đột chính diện với y, chỉ cần ta và y duy trì quan hệ như gần như xa, y sẽ đắm chìm trong đó, nhưng điều này thì sẽ không có bất cứ tổn hại nào với ta. Cố Khuynh Thành trong mắt mang theo ý cười khinh miệt, hiển nhiên là không coi Bùi Thanh Phong ra gì.
.Rốt cuộc là ai đang đùa ai a?
.Một cơn gió lạnh thổi qua, Hàn Nghệ bất giác khẽ run rẩy, trong gió có chút hỗn độn rồi.
.Cố Khuynh Thành thấy Hàn Nghệ đang ngây ngốc nhìn mình, khẩn trương kiềm chế vài phần ý khinh miệt, yếu ớt nói: - Ta làm như vậy chỉ là không muốn đem lại quá nhiều phiền phức cho Phượng Phi Lâu vì ta, nếu như còn liên lụy đến Mộng Nhi bọn họ, ta lại càng không yên tâm, đây là chuyện của ta, tự ta có thể giải quyết.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nửa nói đùa: - Cô hiểu lầm rồi, ta chỉ đang thấy may là ta không có chinh phục thân thể của cô.
.Đôi mắt biết nói kia của Cố Khuynh Thành đột nhiên lóe lên hào quang cực đẹp, như cười như không nói:
.- Nhưng ta thì lại có chút chinh phục thân thể của ngươi.
.Hàn Nghệ thở dốc, sau đó cười ha ha nói: - Cô tỉnh ngộ lại đi, ta đây biệt danh là Hoa trung lãng tử, yêu cầu đối với nữ nhân trước giờ là vô cùng cao, tiêu chuẩn duy nhất trông mặt mà bắt hình dong, cô muốn chinh phục ta, phiền cô đi chỉnh dung nhan rồi nói.
.Cố Khuynh Thành khẽ khanh khách cười hai tiếng, nhưng không nói.
.Có phải ta nói hơi nặng, kích thích đến bà cô này rồi không. Hàn Nghệ nói: - Cô cười cái gì?
.Cố Khuynh Thành đột nhiên biến sắc, hừ nói: - Ta cười ngươi thật không biết xấu hổ, trông mặt mà bắt hình dong? Không có tiền mua gương sao.
.Shit! Hàn Nghệ vội lùi một bước, con mẹ nó, gặp đối thủ rồi. Chỉ vào Cố Khuynh Thành nói: - Tiểu Cố, cho cô một cơ hội xin lỗi, bằng không, ta sẽ nổi giận đấy, ta cho cô biết, nếu ta thật sự nổi giận thì đến bản thân cũng không khống chế được đâu.
.Cố Khuynh Thành mặt không chút cảm xúc, trong mắt hiện ra lệ quang nói: - Nhưng ta đã nổi giận rồi.
.Hàn Nghệ biết rõ nữ nhân này giỏi biến hóa, mỗi lúc một biểu cảm, mỗi lúc một tính cách, thật sự là khó mà nắm bắt, nhưng đôi mắt kia của cô ta thì thực sự là quá thần kỳ, nước mắt rưng rưng, giống như mình đã cưỡng hiếp cô ta không bằng, đại khí vung tay lên, nói: - Được rồi, lần này để cô giành được tiên cơ, ta nhận thua, lần sau chúng ta lại đấu tiếp.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, nước mắt trong mắt nháy mắt đã biến mất, lại nghiêm mặt nói: - Bất kể như thế nào, ta cũng phải nói với ngươi một tiếng cám ơn, ngươi là nam nhân đầu tiên thật tâm bảo vệ ta.
.Hàn Nghệ ngẩn ra, hiếu kỳ nói: - Đây chính là sự bắt đầu khiến cô chinh phục ta sao?
.- Ừ.
.Cố Khuynh Thành gật đầu như gà con mổ gạo.
.- Được rồi, ta nhận khiêu chiến của cô.
.Hàn Nghệ cười một tiếng, đột nhiên giống như nhớ tới gì đó, nói: - Cô có đồ gì quên ở Hoa Nguyệt Lâu không?
.Cố Khuynh Thành sửng sốt, nói: - Ngươi hỏi cái này làm gì?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Ngày mai ta phải đến Hoa Nguyệt Lâu một chuyến, nếu như có, ta sẽ nhân tiện giúp cô lấy về.
.Cố Khuynh Thành nói: - Ngươi đến Hoa Nguyệt Lâu làm gì?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là tìm Tào Tú đòi tiền a, ta giúp mụ ta chặn nhiều phiền phức như vậy cũng phải lấy chút phí bổ thường ra chứ.
.Ngụ ý chính là nói Cố Khuynh Thành là một món hàng bồi thường tiền.
.Cố Khuynh Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó hừ một tiếng, giận đùng đùng bỏ đi.
.Mẹ nó! Ta nói nhiều như vậy cô không giận, ta đây tùy tiện nói, cô đã tức như vậy. Được rồi, cô thắng.
.Hàn Nghệ lắc đầu không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận