Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 872.2: Hộp Pandora

.Bọn họ được người khác tôn kính, chỉ vì bọn họ là Thôi Lư Trịnh Vương, không có liên quan chút nào đến đạo đức, năng lực, phẩm hạnh, chỉ là cái túi da đắt tiền, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
.Sau đó lại liệt kê Mã Chu, Võ Sĩ Ước hai đại quan Tam phẩm xuất thân thuần hàn môn, bọn họ chính trực như thế, thiện lương, tài hoa hơn người, vì sao lại không được người khác tôn kính, ngược lại đã bị xa lánh.
.Cái này không trách sĩ tộc, mà trách hàn môn.
.Cũng là bởi vì con cháu hàn môn ngay cả mình cũng khinh thường chính mình, lưng cũng cứ cong như vậy, giống như con chó, quỳ rạp trên mặt đất để nịnh bợ sĩ tộc, ngươi còn có tư cách gì oán giận thứ tộc không được trọng dụng, những sĩ tộc mục nát này chính là vì có những hàn môn không có cốt khí như các ngươi, mới có thể trở nên cao quý như thế, nhưng mà, người ta lại coi ngươi ngay cả chó cũng không bằng.
.Người không thể ti tiện đến loại tình trạng này a!
.Tại sao phải như vậy, chúng ta sinh hoạt ở Đường triều với chế độ khoa cử, mà không phải là chế độ cửu phẩm công chính thời kì Ngụy Tấn, vì sao các ngươi lại muốn khom người.
.Sau đó lại liệt kê một ít ví dụ sĩ tộc đương triều áp chế, vu tội, khinh bỉ hàn môn.
.Lửa giận trong lòng con cháu hàn môn càng cháy càng vượng.
.Cùng với nói đây là thiên văn chương đang mắng sĩ tộc, còn không bằng nói là bài văn mắng hàn môn, các ngươi những kẻ không có tiền đồ, không có cốt khí, các ngươi vĩnh viễn đều không thành được quý tộc, ở niên đại sĩ tộc các ngươi là nô lệ của sĩ tộc, hiện giờ Đại Đường ta với quân điền chế, các ngươi đã đã trở thành chủ nhân của đất đai, vì sao các ngươi lại muốn coi mình là nô lệ.
.Lời kết thúc chính là, hàn môn, tỉnh lại đi! Các ngươi là con dân của Đại Đường, là con dân bệ hạ, không phải nô lệ của sĩ tộc!
.Ngôn ngữ vô cùng sắc bén, đó đúng là chữ chữ thấy máu.
.Tuy rằng thiên văn chương này là Nguyên Mẫu Đơn viết thay, nhưng kỳ thật là hoàn toàn quán triệt ý chí của Hàn Nghệ.
.Với hai thiên văn chương này!
.Cũng đủ rồi.
.Vạn Phúc lâu!
.Tí tách!
.Chỉ thấy vài tên thanh niên ăn mặc đơn giản ngồi ở trước bàn, nhìn Đại Đường nhật báo, vừa xem vừa rơi lệ, mỗi người đều là mặt đỏ tai hồng, nội dung này thật sự là quá trực tiếp, quả thực chính là dùng máu và nước mắt của hàn môn mà xây lên, hiện giờ con cháu hàn môn cũng quả thật rất ủy khuất, nếu sống ở hai ba trăm năm trước, thế thì cũng coi như xong, đó vốn chính là niên đại quý tộc, ngươi không thể phản kháng, thì cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng hiện giờ đã không có chế độ cửu phẩm công chính, hàn môn cũng có thể ra ngoài là Tướng quân, vào triều là Tể tướng rồi, hàn môn đương nhiên cũng có nhiều cách nghĩ hơn, như vậy một khi đã bị áp chế, thì cảm thấy cực kỳ oan ức, lại đọc thấy nội dung này, lập tức cảm động lây, đây chính là đang viết về ta nha, không khóc thì vẫn còn là người sao.
.Chợt nghe được một tiếng rít gào tức giận: - Cái thằng nông dân Dương Châu kia, dám vu tội sĩ tộc chúng ta như thế, đi, chúng ta ta hãy đi ngay bây giờ tìm hắn tính sổ.
.Chỉ thấy một gã công tử ca đang mặc trường bào hoa lệ tức giận xé tan tờ báo thành từng mảnh, vỗ thật mạnh lên trên bàn, hướng tới đồng bạn bên cạnh nói.
.Chợt nghe có có người nói: - Hay lắm! Hay lắm!
.Tên công tử ca kia quay đầu lại đảo qua, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một vị nho sinh đang mặc áo xanh trong góc, hất đầu, chất vấn: - Không biết cái này hay ở chỗ nào?
.Nho sinh kia cười nói: - Ta là khen Đại Đường nhật báo này viết rất hay, nguyên bản ta còn không dám hoàn toàn tin tưởng, nhưng khi nhìn thấy ba vị, đối với điều này ta liền tin đến không còn nghi ngờ rồi.
.- Tiểu tử ngươi có bản lĩnh thì nói cho rõ ràng? Giấu đầu giấu đuôi, thế thì tính là nam nhân cái gì.
.- Ngươi nói muốn đi tìm Hàn Nghệ tính sổ, xin hỏi ngươi định tính sổ cái gì? Xin hỏi thiên văn chương này lại có một điểm nào nói sai đây?
.Nho sinh khinh thường cười, nói: - Hàn Nghệ nói thật sự là quá đúng, những con cháu sĩ tộc các ngươi chỉ biết sống phóng túng, ỷ vào chính mình xuất thân danh môn, tác oai tác quái, trước kia ta cũng thật sự là bị mù mắt, không ngờ lại tôn sùng đám người các ngươi, ta thật sự là ngu không ai bằng.
.Ba công tử ca kia liền si ngốc tại chỗ, con cháu hàn môn giờ lại dám nhục mạ con cháu sĩ tộc ngay tại đây, giống như đang nằm mơ.
.Trôi qua một lát, bọn họ mới phản ứng lại, công tử ca kia cầm đầu tức giận hổn hển nói: - Ngươi tên hạ tiện này, dám chửi bản công tử, hôm nay thế nào ta cũng phải giáo huấn ngươi cái tên không biết trời cao đất rộng này một chút.
.Nói xong, liền xắn ống tay áo xông tiến tới.
.- Chúng ta đều là người hạ tiện.
.Chỉ một thoáng, bảy tám người đứng dậy, mỗi người đều tức giận nhìn bon họ, nguyên bản xem xong hai bài văn này, đang ôm một bụng oán khí, hận tới cực điểm đối với sĩ tộc, vừa lúc nho sinh kia bênh vực lẽ phải, làm cho những người này đều bạo phát, bọn họ cần phát tiết.
.Đắc Nguyệt Lâu chợ Đông là địa bàn của quý tộc, nhưng Vạn Phúc Lâu chợ Tây này lại là địa bàn của hàn môn, bởi vì xung quanh đây đều là thương nhân ở lại, cũng chính là nhiều người có tiền không có địa vị.
.Theo sau lại có hai ba người đứng lên, dần dần trong lầu hàn môn đều đứng lên, ba người thành hổ nha.
.Ba gã công tử ca kia lập tức vẻ mặt đầy sợ hãi: - Ngươi các ngươi muốn làm gì?
.Nho sinh kia đứng dậy, nói: - Chúng ta không được sợ hãi nữa.
.Giọng điệu leng keng hữu lực a!
.- Không sai! Chúng ta không sợ hãi nữa!
.Tất cả những người còn lại đều đồng thanh nói.
.Nhìn qua so với bọn họ còn hung ác hơn một chút.
.Ba gã công tử ca kia lập tức khiếp đảm, thế này ngang với đám liều mạng nha!
.- Phản rồi! Phản rồi! Các ngươi chờ đó cho ta!
.Quẳng xuống một câu nói, ba gã công tử ca này liền mang theo cái đuôi xám xịt rời đi.
.Bọn họ vừa đi, những con cháu hàn môn kia mới đột nhiên tỉnh ngộ lại, ta đã dọa cho con cháu sĩ tộc bỏ chạy rồi!
.Loại cảm giác này đối với bọn họ mà nói quả thực chính là quá sảng khoái rồi.
.Nhưng mà, bọn họ đang kích động không thôi lại không hề phát hiện trên trán tên nho sinh kia đã ướt đẫm mồ hôi.
.Yên lặng đã nhiều ngày, Hàn Nghệ rốt cục thổi kèn phản kích.
.Đến đây! Chúng ta cùng đến thương tổn lẫn nhau đi nào!
.Nếu nhất định phải dùng một từ để hình dung kỳ Đại Đường nhật báo này, thì chính là --- rõ ràng!
.Cũng tương đương với trắng trợn!
.Lúc trước Hàn Nghệ ở trên triều tôn sùng làn gió còn hiền, cũng chỉ dùng một loại phương thức vô cùng cực kỳ uyển chuyển, vì hàn môn nói chuyện, nói ra vẫn rất là đường hoàng, bởi vậy lúc ấy cũng không có quá nhiều người phản đối, Lý Trị luôn nói cầu hiền như khát, thì đương nhiên là phải tôn sùng làn gió còn hiền, Hàn Nghệ cũng chưa nói đến hàn môn ủy khuất cỡ nào, cũng không nói đến sĩ tộc ngang ngược cỡ nào.
.Chỉ trình bày còn hiền và còn họ là tốt đến thế nào.
.Nhưng kỳ Đại Đường nhật báo này, lại nói rất rõ ràng, trong đó cách dùng từ gần như là không kiêng kị chỗ nào, từ ác độc nào thì xứng dùng cho người nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận