Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 452: Phản kích toàn diện

.Đậu Nghĩa bỗng nhiên hướng về phía Từ Cửu nói: - Từ Cửu, ông và Phượng Phi Lâu là quan hệ hợp tác. Hàn tiểu ca có nhắc tới chúng ta với ông không?
.- Đúng vậy, đúng vậy. Hắn có ý kiến gì với việc bọn ta đóng cửa cửa tiệm?
.Cổ Phú Quý vội vàng hỏi.
.Từ Cửu nói: - Chuyện này cũng không nghe hắn nhắc tới. Có điều ta thấy Hàn tiểu ca không phải là người tính toán những chuyện này. Hơn nữa các người cũng có chỗ khó của mình. Ta nghĩ Hàn tiểu ca có lẽ sẽ hiểu.
.Triệu Tứ Giáp nói: - Nhưng nếu bọn ta quay về, vậy bên hai chợ làm thế nào? Bọn họ khẳng định sẽ không cho phép bọn ta quay về.
.Tiền Đại Phương vung tay lên nói: - Cái này ta đây mặc kệ. Chỉ cần Hàn tiểu ca đồng ý bỏ qua chuyện cũ. Ta sẽ đi ngõ bắc. Tiền Đại Phương ta không thể chịu được tức giận này. Chúng ta ở bên này chắc chắn là chịu không ít uất ức. Hành hội chiết tiệt gì đó, cho bọn chúng đi gặp quỷ đi.
.Bành Vạn Kim cũng nói: - Ta cũng chọn ngõ bắc. Các người nghĩ xem, Hàn tiểu ca không những muốn mở rộng ngõ bắc, còn thu hút thương nhân các vùng khác tới. Cũng tức là nói cho dù không có chúng ta ngõ bắc cũng sẽ không bị đóng cửa. Chỉ dựa vào lão Cố Ngôn Thương sao có thể là đối thủ của Hàn tiểu ca.
.Triệu Tứ Giáp liền nói: - Nhưng dù sao hai chợ cũng là đại bản doanh của chúng ta a. Sao có thể nói đi là đi. Hay là trước tiên chúng ta nên đi xem Cố tổng hội có đối sách gì không. Chúng ta đã sai một lần không thể tiếp tục sai lần nữa. Chúng ta đắc tội với cả hai bên thì thảm rồi.
.Những lời này nói ra mọi người đều gật đầu tán thành.
...
.- Tổng hành, tổng hành, tổng hành. Ta vừa nhận được tin tên nhóc Hàn Nghệ đó không những không đóng cửa chợ mà còn muốn thu hút thương nhân ở các vùng khác tới. Đồng thời còn muốn mở rộng quy mô của ngõ bắc nữa.
.- Tổng hành, hiện giờ Hàn Nghệ liên kết hợp tác với Hoa Nguyệt Lâu, thực lực tăng nhiều. Chúng ta nên làm thế nào mới tốt?
.- A! Lão phu, lão phu mắc lừa tên con nhà nông này rồi.
.Cố Ngôn Thương liên tục nghe được những tin xấu, bỗng nhiên một tay ôm ngực, lùi về phía sau hai bước. Mau mà đám người Ngụy Thanh đỡ kịp thời.
.- Tổng hành, chúng ta phải khẩn trương nghĩ cách. Tên nhóc Hàn Nghệ đó còn đưa ra tin tức là vé của giọng hát hay đều phân phối cho các chủ tiệm của ngõ bắc. Như vậy e là Tiền Đại Phương bọn họ sẽ thay đổi ý định.
.Cố Ngôn Thương nghe vậy ngẩn ra, nói: - Mau mau mau. Mau gọi bọn họ đến họp. Lập tức cho bọn họ ký hiệp ước không được đi ngõ bắc.
.Một người trong đó nói: - Tồng hành, hiện giờ sắp giới nghiêm ban đêm rồi, không kịp nữa rồi. Sớm nhất cũng phải sáng ngày mai.
.- Vậy các người phải đi thông báo cho bọn họ trước a.
.- Dạ dạ dạ.
.Màn đêm lặng lẽ buông xuống, thành Trường An huyên náo cũng dần dần yên tĩnh trở lại. Nhưng ngõ trung và ngõ nam vẫn đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào, rất náo nhiệt.
.Hôm nay ngõ trung và ngõ nam đón nhận một cao điểm mới. Bởi vì mọi người đã bàn luận một ngày nhưng dường như còn chưa thỏa mãn. Còn tụ tập trong các thanh lâu để bàn luận về giọng hát hay này. Bọn họ không rõ ràng lắm nhưng vẫn nói rất say sưa, cảm xúc mãnh liệt.
.Đồng thời, cũng tranh nhau hỏi xem tình nhân cũ của mình có tham gia giọng hát hay không. Thậm chí còn bàn luận xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
.Tương đối mà nói, ngõ bắc có chút vắng vẻ hơn nhiều.
.Vừa giới nghiêm ban đêm không lâu. Chỉ thấy một cỗ xe ngựa từ từ đi ra khỏi ngõ bắc. Phía trước còn có bốn tên hộ vệ dẫn đường.
.Đi được thời gian một nén nhanh. Xe ngựa dừng lại ở phường Diên Khang bên cạnh chợ tây.
.- Ai?
.Một lính gác cửa lập tức bước lên trước hỏi.
.Một trong bốn tên hộ vệ rút ra một lệnh bài, sau đó nói: - Mở cửa.
.- Vâng.
.Gác cửa lập tức mở cửa phường ra.
.Lúc này trên xe ngựa có hai người, đó chính là Hàn Nghệ và tiểu Dã.
.Hàn Nghệ nói một tiếng cám ơn. Sau đó một tên gác cửa dẫn Hàn Nghệ và tiểu Dã vào trong phường Diên Khang. Đại đa số người trong phường đã ngủ rồi. Nhưng vẫn còn một số hộ vẫn sáng đèn. Giới nghiêm của Đường triểu chỉ cấm đường phố, trong phường vẫn có thể tự do hoạt động.
.Hàn Nghệ và tiểu Dã được người kia dẫn tới trước một căn nhà nhỏ. Từ kích cỡ của căn nhà có thể thấy chủ của căn nhà ít nhất là tiểu địa chủ. Bên trong nhà vẫn sáng đèn.
.- Cốc cốc cốc.
.Hàn Nghệ bước lên gõ cửa.
.- Ai vậy?
.Bên trong truyền ra một âm thanh khá thận trọng.
.Người dẫn đường kia lập tức nói: - Từ ta ca. Ta là lão Hậu ở cửa. Ông mở cửa đi, có chuyện muốn tìm ông.
.Trôi qua chốc lát, cửa bỗng mở ra một khe nhỏ. Chỉ thấy một người đàn ông trung niên râu ngắn, thân hình hơi béo thò đầu ra ngoài nhìn xung quanh. Bởi vì nguyên nhân ánh sáng nên dường như ông ta không nhìn rõ Hàn Nghệ. Hướng tới người kia nói: - Lão Hậu, có chuyện gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Xin chào ông chủ Từ. Ta là Hàn Nghệ.
.- Hàn Hàn Nghệ, Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu!
.Người đàn ông trung niên khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đúng vậy.
.Người họ Từ này là một ông chủ cửa tiệm cung ở chợ tây. Tên chỉ có một chữ Kha.
.Đi vào trong phòng, người hầu làm cho đèn dầu sáng hơn một chút. Lại đưa cho Hàn Nghệ trà nóng và điểm tâm.
.Từ Kha chỉ là một thương nhân nhỏ, không quen biết gì Hàn Nghệ. Thậm chí chỉ là nhìn từ xa một cái. Cộng với quan hệ hiện giờ của ngõ bắc và hai chợ. Hàn Nghệ bỗng nhiên tới đây làm cho ông ta hiếu kỳ, cười hỏi: - Không biết Hàn tiểu ca đêm khuya tới đây có chuyện gì chỉ giáo?
.- Chỉ giáo thì không dám.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Ta chỉ là đến đưa tiền cho ông.
.- Đưa tiền?
.Từ Kha không khỏi kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ông chủ Từ kinh doanh ở ngõ bắc có lẽ là được năm năm rồi chứ.
.Từ Kha gật gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng chuyện kinh doanh của ông chủ Từ dường như không mấy khởi sắc, kinh doanh cũng không kém, nhưng cũng không tốt lắm. Cửa tiệm chỉ bằng bàn tay, đứng thêm một người đã chật phải không?
.Từ Kha không có lên tiếng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nói ra cũng trùng hợp. Ta có một bằng hữu mua một cây cung ở cửa tiệm của ông, ta đã thử qua, hết sức tốt. Việc kinh doanh nên tốt mới đúng. Xét cho cùng vẫn là áp lực cạnh tranh ở chợ tây quá lớn. Giống như tiệm cung của Trương gia không ai không biết. Nhưng nói là cung của Trương gia tốt hơn so với cung của quý tiệm thì không chắc. Chỉ có thể nói ai cũng có sở trường riêng. Còn nữa, thời gian Trương gia làm nghề này dài, thời kỳ đầu Trinh Quán đã mở cửa tiệm ở chợ tây rồi. Tính đến nay cũng có hai ba mươi năm rồi. Đã tạo nên danh tiếng rồi. Chỉ cửa tiệm thôi đã to gấp năm lần cửa tiệm của ông. Vì thế người bình thường đi mua cung đều đi Trương gia chứ không phải quý tiệm. Ông căn bản không cạnh tranh lại được. Có thể tưởng tượng là mười năm sau vẫn như vậy. Vậy thì việc kinh doanh này còn có ý nghĩa gì nữa. Chỉ là nuôi sống gia đình mà thôi.
.Từ Kha trầm ngâm hồi lâu. Những lời này của Hàn Nghệ nói đúng tâm khảm của ông ta. Nhà ông ta đời đời làm cung, tay nghề không cần phải nói. Nhưng trong chợ tây có mấy tiệm bán cung đều có thâm niên trên mười năm. Khách hàng của bọn họ trải khắp trường an. Hơn nữa địa điểm và danh tiếng ở chợ tây đều tốt hơn so với ông ta. Hơn nữa ông ta còn thường xuyên bị chèn ép. Chuyện kinh doanh vẫn chưa mở rộng được. Một lúc lâu sau, ông ta nhìn Hàn Nghệ một cái nói: - Không biết tại sao Hàn tiểu ca lại nói với ta những chuyện này?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đến kinh doanh ở ngõ bắc ta. Đến ngõ bắc ông sẽ là Trương gia ở chợ tây.
.Két một tiếng, cửa nhà Từ gia một lần nữa mở ra.
.- Hàn tiểu ca đi thong thả.
.Từ Kha đích tân tiễn Hàn Nghệ ra cửa, có vẻ vô cùng nhiệt tình.
.- Làm phiền rồi.
.Hàn Nghệ khẽ vuốt cằm, sau đó đi về phía cửa phường. Đến ngoài cửa phường Hàn Nghệ trực tiếp lên xe ngựa, nói với Tá Vụ đánh xe ngựa.- Đi nhà tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận