Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 740.2: Chiến tranh chỉ là sự tiếp diễn của kinh doanh

.- Ta giấu diếm cô cái gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Mới vừa rồi cô ở hiện trường, cô cho là ta nói những lời này, có một điểm nào là vì mưu cầu tư lợi không, ta toàn tâm toàn ý là vì Nguyên gia các ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Đây là chính là chỗ kỳ quái, ngươi dựa vào cái gì mà toàn tâm toàn ý vì Nguyên gia chúng ta, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ta tự hỏi không làm được việc một lòng vì ngõ Bắc của ngươi.
.- Có lẽ ta đùa mà thành thật.
.- Ừ?
.- Nói giỡn đấy.
.Hàn Nghệ ha hả cười, lập tức nghiêm mặt nói: - Đầu tiên, cá nhân ta cũng không phải là quá xem trọng đối với tiền tài, ta chưa từng nghĩ tới việc chiếm lợi lộc của Nguyên gia các ngươi, quả thật cũng không có cái gì tốt để mà chiếm cả, tiền tài ta có thể tự mình đi kiếm, tin tưởng đây cũng là nguyên nhân cô tín nhiệm ta. Kỳ thật ta vẫn cùng Nguyên gia các ngươi tranh giành quyền lãnh đạo, mà không phải là ích lợi, ta cũng cần được đến sự ủng hộ của thương nhân, bao gồm Nguyên gia các ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Ta nói ra khả năng cô cũng sẽ không tin tưởng.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Nhưng ngươi không nói, việc hợp tác của chúng ta sẽ dừng ở đây. Giọng nói của nàng rất bình thản, nhưng lại rất kiên quyết, kế hoạch này chẳng những là lĩnh vực mà nàng không biết, hơn nữa còn vô cùng mạo hiểm, bởi vậy nàng không có tâm tư đi chơi trò trốn tìm với Hàn Nghệ, hoặc là ngươi thẳng thắn, hoặc là chúng ta cùng nhau Game Over. Dù sao trong lòng nàng, ích lợi của gia tộc mới là hàng đầu đấy.
.Hàn Nghệ không sợ Nguyên Mẫu Đơn nổi trận lôi đình, chỉ sợ Nguyên Mẫu Đơn bình tĩnh như bây giờ, thầm nghĩ, đã là thời điểm thẳng thắn với nàng rồi, nếu vẫn còn tiếp tục mơ mơ hồ hồ như vậy, đối với lẫn nhau cũng đều không tốt. Vì thế nói:
.- Bởi vì một trận phản loạn.
.- Phản loạn?
.- Phản loạn Trần Thạc Chân.
.Hàn Nghệ nói: - Ta từng giao thủ với Trần Thạc Chân, và từng tiến hành một trận đấu sinh tử, nàng ta đã từng hỏi ta một vấn đề, nàng ta nói tình huống lúc ấy ở huyện Thanh Khê, nàng ta ngoại trừ việc cầm lấy đao ra, thì còn có biện pháp nào khác nữa sao? Ta không trả lời, bởi vì quả thật không có cách nào. Mà trận phản loạn này đồng dạng phản ánh ra tai hoạ ngầm của thời Đại Đường thịnh thế, chính là hoàn cảnh sinh tồn của dân chúng quá mức yếu ớt.
.Nếu hàng năm mưa thuận gió hoà, cố nhiên là tốt nhất, nếu có một chút gió thổi cỏ lay, dân chúng đều trải qua cuộc sống không chịu nổi. Trong mắt của ta, nếu buôn bán phát triển, khả năng có thể bù lại điểm này, bởi vì ta tin tưởng cả nước không có khả năng cùng một thời gian đều bùng nổ thiên tai, nếu buôn bán suôn sẻ, từng cái địa khu đều không cần hoàn toàn ỷ lại lương thực bản địa, hơn nữa là ỷ lại lương thực từ những vùng đất khác, như vậy mặc dù có xảy ra thiên tai, cũng sẽ không xảy ra tình huống cạn lương thực.
.Còn có, chúng ta nhất định phải khai khẩn ra càng nhiều đất hoang nữa, để các nơi đều đủ trồng đủ lương thực, như vậy năng lực ứng đối thiên tai sẽ càng mạnh, nhưng hiện tại đại bộ phận dân chúng đều có đất đai của mình, có thể an cư lập nghiệp, hơn nữa không người nào nguyện ý xa xứ ở niên đại mưa thuận gió hoà, đi đến nơi đất hoang để khai khẩn, triều đình cũng không có khả năng bức bách dân chúng, như vậy sẽ dẫn tới càng nhiều nhiễu loạn hơn nữa, Chính vì thế chỉ có dựa vào thương nhân, bởi vì mỗi một thương nhân đều muốn kiếm càng tiền nhiều hơn, dưới sự điều khiển của ích lợi, thương nhân càng có khả năng đi khai khẩn đất hoang.
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt nhìn, tức giận buồn cười nói:
.- Ý của ngươi là, ngươi làm hết thảy những việc này đều là vì nước vì dân? Mà nguyên nhân lại là vì một phản tặc, không thể tưởng được thì ra ngươi lại vĩ đại như vậy. Nửa câu sau lại có chứa một tia ý tứ cười nhạo hàm súc.
.- Ta đã nói cô sẽ không tin mà. Hàn Nghệ tự giễu nói: - Kỳ thật đừng nói là cô, bản thân ta ta cũng không dám tin tưởng, nhưng nhân tính chính là phức tạp như vậy đấy, bắt đầu của bất kỳ giấc mộng nào, khả năng đều chỉ là bởi vì một câu, một người, một chuyện bé nhỏ không đáng kể. Nhưng muốn bảo hoàn toàn là vì nước vì dân, vậy thì cũng không đúng. Ngay Nguyên gia mà nói, điều kiện tiên quyết để Nguyên gia có thể nhận được sự tín nhiệm của triều đình, đạt được càng nhiều hơn đất đai. Theo ta mà nói, ta cũng cần một hoàn cảnh ổn định, kỹ thuật của ta mới có thể chuyển hoán thành càng nhiều thương phẩm hơn nữa, bán ra cho càng nhiều người hơn nữa, kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa. Bởi vậy đây là một cái kế hoạch lợi nước, lợi dân, lợi chính mình, lợi người khác.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hơi híp hạ mắt, nói: - Cho dù là như thế, hiện giờ thương nhân hai chợ đã coi ngươi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, mặc dù không có Nguyên gia ta, ngươi cũng có thể làm như vậy.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Ta cùng thương nhân hai chợ cũng đều không làm được, nhưng thật ra ta có quyết đoán này, tuy nhiên vấn đề là ta không có thế lực này, ta có thể trong khoảng thời gian ngắn tích lũy đại lượng tiền tài, nhưng ta không thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới phạm vi thế lực như Nguyên gia các ngươi, ngay sự phát triển của ngõ Bắc ta trước mắt mà nói, ta ít nhất còn cần mười năm, ta mới có thể phát triển đến quy mô như của Nguyên gia các ngươi, hơn nữa đây không phải là khó khăn bình thường, nhất là đất đai.
.Mà tập trung thương nhân hai chợ rồi lại thêm quyền quý phía sau bọn họ, ngược lại thì cũng có thể đánh cược một lần, nhưng bọn họ không có quyết đoán này, bọn họ cũng không đoàn kết, bọn họ ngay cả phát triển một cái công trường cùng loại với xưởng may y phục, mà cũng còn do dự. Duy chỉ có Nguyên gia các ngươi là sự lựa chọn tốt nhất, các ngươi vô cùng đoàn kết, có hệ thống thành thục, dễ dàng cho việc chỉ huy, thế lực trải rộng cả nước, có được mạng lưới quan hệ rộng lớn và nhân tài các phương diện.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Bởi vậy ngươi liền lợi dụng ta để nắm Nguyên gia trong tay.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói:
.- Ta không có lợi dụng cô, chúng ta hợp tác cũng giống như quan hệ thuyền trưởng và thuyền, đối mặt với biển rộng ba đào mãnh liệt, thuyền của các ngươi tuy rằng cũng đủ lớn, nhưng các ngươi lại không biết chạy như thế nào để nhanh chóng sang đến bờ đối diện, còn ta thì lại biết, nhưng ta chỉ có một chiệc thuyền nhỏ, ta cũng cần một con thuyền cũng đủ lớn, mới có thể theo gió vượt sóng, tới vùng đất mục tiêu của chúng ta.
.- Là vùng đất mục tiêu của ngươi đi. Nguyên Mẫu Đơn cười nói.
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Chúng ta sở dĩ hợp tác, là bởi vì chúng ta có ích lợi chung, các ngươi muốn lợi dụng tài năng và kỹ thuật của ta giúp các ngươi đạt tới mục đích, ta muốn lợi dụng thực lực của các ngươi để đạt tới mục đích của ta, từ vừa mới bắt đầu chúng ta hợp tác chính là như thế. Còn nếu không phải, vì sao ta lại hợp tác với các ngươi? Cũng hoặc là các ngươi vì sao lại để cho ta làm người chủ quản.
.Nguyên Mẫu Đơn khóe miệng giương lên, nói: - Một khi đã như vậy, ngươi vì sao không nói trước với ta?
.Hàn Nghệ cười khổ nói: - Nếu ta đã nói với cô rồi, cô có đồng ý không?
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Cho nên ngươi liền lợi dụng ta?
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Ta thừa nhận trong phương diện này ta có chơi một chiêu nho nhỏ, bởi vì ta biết chắc chắn cô sẽ không đồng y, cô vĩnh viễn đều chọn phương thức phát triển vững chắc nhất, mà loại phương thức phát triển đại nhảy vọt của kế hoạch như này, cô khó có thể lý giải, bởi vậy cô quyết sẽ không đồng ý, cho nên ta mới chọn phương pháp này.
.Nhưng, ta thực sự không phải là muốn nắm Nguyên gia các ngươi trong tay, ta chỉ là vì chính mình tranh thủ một cái cơ hội, để cho ta có cơ hội trình bày kế hoạch của ta với Nguyên gia các ngươi, nhưng cuối cùng quyền phủ quyết vẫn ở trong tay các ngươi, ta chỉ là xuất phát từ địa vị một đồng bạn hợp tác đề xuất đề nghị cho các ngươi, nếu thông qua ấy mà, ta sẽ nghĩ ra một kế hoạch tỉ mỉ khác giao cho cô, để cô đến lãnh đạo.
.Đương nhiên, ta biết cô cũng có ý nghĩ của cô, nhưng xin thứ cho ta nói một câu vô cùng không dễ nghe, cái cách kia của cô chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, không thể dẫn dắt Nguyên gia đi về hướng cường thịnh, không thể hoàn thành giấc mộng trong lòng cô, cũng không thể nghênh hợp với chính sách của triều đình, cho dù thành công, thì thu hoạch cũng chỉ là bé nhỏ không đáng kể.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn Hàn Nghệ, trong ánh mắt tràn đầy giãy dụa, nàng đang do dự có nên ngưng hẳn hợp tác với Hàn Nghệ hay không, vì kế hoạch này, nàng căn bản không thể nắm trong tay, Nguyên gia bất cứ kẻ nào đều không thể làm được, nếu như thi hành, nhất định phải dựa vào Hàn Nghệ, nhưng vấn đề là theo nàng, nàng và Hàn Nghệ chỉ là quan hệ hợp tác, như này đã vượt qua khái niệm hợp tác. Nhưng kế hoạch này của Hàn Nghệ quả thật có chỗ hơn người, nếu hoàn thành, vậy lợi nhuận sẽ vô cùng khả quan, hơn nữa đây là một loại khuếch trương nghênh hợp vứi chính sách của triều đình.
.Hàn Nghệ cũng không lên tiếng, hắn biết rằng trong lòng Nguyên Mẫu Đơn đang suy nghĩ cái gì, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn thẳng thắn, bởi vì Nguyên Mẫu Đơn có năng lực dừng lại kế hoạch này, nếu hắn không thẳng thắn, Nguyên Mẫu Đơn rất có thể chọn ngưng lại hẳn hết thảy.
.Trôi qua một lúc lâu sau, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội nữa.
.Hàn Nghệ sắc mặt vui vẻ, đang muốn mở miệng, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: - Nhưng ngươi đừng cao hứng quá sớm, chính như lời ngươi đã nói, quyền quyết định cuối cùng vẫn còn ở trong tay đám người đại bá ta, ta sẽ không ủng hộ hay hoặc là phản đối. Hơn nữa, ta sở dĩ đồng ý, cũng là vì Nguyên gia chúng ta, nếu ta nói ra tình hình thực tế, hợp tác của chúng ta nhất định sẽ ngưng hẳn, nhưng kế hoạch của ngươi khả năng đã đả động đám người đại bá ta rồi, kế hoạch này của ngươi khả năng cũng có thể được thi hành, nhưng ta cho rằng nếu như không có ngươi tới cầm lái, kế hoạch này sẽ trở nên càng thêm nguy hiểm, đây là nguyên nhân duy nhất ta đồng ý. Nhưng ta sẽ không tiếp tục tín nhiệm ngươi nữa.
.Nàng tuy là nữ nhân, nhưng nàng lại có được cái nhìn đại cục vô cùng tốt, ở bên trong những quyết sách trọng đại của nàng, cực ít khi xuất hiện sai lầm, bởi vì nàng biết phải làm thế nào để có lợi đối với đại cục, hành động theo cảm tính trên người của Nguyên Mẫu Đơn là điều vô cùng khó có thể nhìn thấy, đó đều là thuộc kiểu của Tiêu Vô Y.
.Hàn Nghệ nói: - Cô nhất định phải tín nhiệm ta, chỉ có chúng ta tín nhiệm lẫn nhau, kế hoạch này mới thành công được, nếu giữa chúng ta đều không có sự tín nhiệm, tính thành công của kế hoạch này vô cùng nhỏ.
.- Nhưng ngươi bảo ta làm thế nào để tin tưởng ngươi nữa? Trong đôi mắt đẹp của Nguyên Mẫu Đơn tụ hiện lên một tia sương mù.
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta biết rằng ở trong chuyện này, đối với cô mà nói là vô cùng bất công, đối với điều này ta cảm thấy vô cùng có lỗi, nhưng nếu ta không làm như vậy, ta sẽ phải sử dụng thủ đoạn càng thêm hèn hạ để dụ Nguyên gia các ngươi làm như vậy, bởi vì đây là mục tiêu của ta, ta nhất định phải làm như vậy đấy, như vậy, tranh đấu giữa chúng ta còn sẽ tiếp tục nữa, cũng hoặc là lừa gạt cô càng sâu hơn, ta chẳng qua là hy vọng dùng một loại phương thức càng thêm thẳng thắn và công bình để đạt thành hợp tác của chúng ta
.Nguyên Mẫu Đơn trầm mặc hồi lâu, nói: - Nói sau đi, ta mệt mỏi.
.Nói xong, nàng liền đứng dậy đi vào trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận