Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1145.1: Chúng ta là cảnh sát hoàng gia

.Sau khi Hàn Nghệ giáo huấn xong, hắn liền giao những cảnh sát hoàng gia này cho Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt.
.Nhiệm vụ của mấy ngày nay chỉ có một tuần tra.
.Cục Dân An chỉ giữ lại ba cảnh sát hoàng gia, số còn lại toàn bộ đều ra ngoài tuần tra, mục đích là để cho bách tính quen với cảnh sát hoàng gia.
.Về điểm này, bọn Hàn Nghệ sớm đã thương lượng xong xuôi rồi, kẻ nào đi tuần mấy phường, hai mươi kỵ cảnh đều tuần tra vùng ngoại thành.
.Bởi vì cảnh sát hoàng gia cũng đã hình thành thói quen khi ở trại huấn luyện, hiệu suất làm việc rất hiệu quả, vì thế sau khi giải tán, không đến thời gian một nén nhang toàn bộ đã ra ngoài đi tuần.
.Còn năm trùm sỏ của Cục Dân An thì đến phòng làm việc của Tổng cảnh ti ngồi.
.- Ôi, thật không ngờ ngày đầu tiên lại vắng vẻ như thế này.
.Trình Xử Lượng uể oải ngồi tại chỗ của y, vờ rên rỉ ỷ ôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chẳng lẽ Tổng cảnh ti còn muốn tìm vài người chơi mạt chược hay sao.
.Ánh mắt Trình Xử Lượng lóe lên vài cái, thời tiết tốt như vậy, ngồi trong viện làm mấy ván thì còn gì thoải mái hơn chứ, nhưng y biết đây là chuyện không thể nào, nói: - Ta cũng không có nói như vậy, chẳng qua ta thấy nhàm chán quá thôi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu Cục Dân An chúng ta mà náo nhiệt quá thì chứng tỏ thế giới này không yên ổn rồi. Ta thật hi vọng cứ mãi quạnh quẽ như thế này, nếu như Tổng cảnh ti thực sự buồn chán, ngươi có thể ra ngoài đi tuần tra.
.Trình Xử Lượng trợn trừng hai mắt: - Ta đường đường là Tổng cảnh ti, chạy ra ngoài tuần tra thì còn ra thể thống gì.
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Cũng không phải là hoàn toàn không có việc gì để làm.
.Trình Xử Lượng nói: - Có chuyện gì?
.- Không phải bệ hạ đã phân phó, tiếp tục tuyển chọn cảnh sát hoàng gia hay sao. Chúng ta có thể bàn bạc khi nào thì chiêu sinh
.- Đây là việc của Hàn Nghệ. Trình Xử Lượng lập tức nói.
.- Đệt! Phòng làm việc của ta nhỏ như vậy, ngươi thật không biết xấu hổ tìm ta sao. Nói cho ngươi biết, lúc này ta thật sự không có nhiều thời gian.
.- Ta đường đường là Tổng cảnh ti cứ ngồi ở trại huấn luyện được sao.
.Trình Xử Lượng ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Lý Tư Văn và Vi Đãi Giới nói: - Tư Văn, Đãi Giới, lần đầu là ta, Hàn Nghệ, Trưởng Tôn, lần này đến lượt hai người rồi.
.Lý Tư Văn lại không đồng ý, gã nói: - Ta chưa từng làm việc này, các ngươi thì đã có kinh nghiệm rồi, lại còn làm rất tốt, các ngươi nên tiếp tục làm mới phải a!
.Hàn Nghệ nói: - Như vậy đi, vừa khéo có 5 người, chúng ta giơ tay biểu quyết. Ai tán thành với đề xuất của Cảnh vụ ti mời giơ tay lên.
.Lý Tư Văn và Vi Đãi Giới vội vàng giơ tay.
.Hai người nhìn nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ ra, không chờ bọn họ mở miệng, Hàn Nghệ lại nói: - Ai tán thành với đề xuất của Tổng cảnh ti mời giơ tay lên. Nói xong, hắn liền lập tức giơ tay lên.
.Trình Xử Lượng cũng không chậm trễ thời gian, Trưởng Tôn Diên cũng chậm rãi giơ tay lên.
.Lý Tư Văn nói: - Các ngươi rõ ràng là ỷ đông bắt nạt a!
.Trình Xử Lượng cười ha hả: - Bên này chúng ta chức quan lớn hơn các ngươi, nhiều người hơn các ngươi, còn muốn nói gì nữa.
.Lý Tư Văn, Vi Đãi Giới liếc mắt nhìn nhau.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu các ngươi không có ý kiến gì nữa, vậy thì cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.
.Lý Tư Văn hừ nói: - Hàn Thị lang ngươi đúng là xảo quyệt như lời đồn.
.Hàn Nghệ nói: - Kẻ xảo quyệt ta đây buổi chiều còn phải chạy tới Hoàng gia đồ thư các dạy học miễn phí cho người ta, buổi tối còn phải quay về đây họp bàn, sáng sớm ngày mai ta còn phải đến Hộ Bộ.
.Lý Tư Văn chớp mắt vài cái, không lên tiếng
.Đem so bận rộn à?
.Không có kẻ nào có thể bì với Hàn Nghệ hắn, Cục Dân An vừa mới mở được một ngày, hắn đã phải đến Hoàng gia đồ thư các dạy học, không cần nghĩ cũng biết, hắn bận rộn cỡ nào, nhưng cũng không còn cách nào, vốn dĩ hắn đã tính toán sẵn từng bước cả rồi, nhưng chuyến đi Tây Bắc những hai năm, kết quả mọi việc dồn lại một đống, khoảng thời gian này quả thật hắn bộn bề nhiều việc., nhưng hắn cũng chỉ là nói mồm thế thôi. Hơn nữa, hắn đã dán thời gian biểu lên đầu giường rồi, hắn không thích thích làm việc không có kế hoạch, sắp xếp xong rồi, vậy thì thời gian của hắn vẫn rất dư thừa, vẫn có thời gian đi tán gái.
.- Ngươi mau nhìn, kia là gì vậy?
.- Á, không phải là cảnh sát hoàng gia chứ! Haha!
.- Còn không phải sao.
.- Nhìn có vẻ cũng khá đĩnh đạc thuận mắt đấy nhỉ!
.- Không phải ngươi chưa có nghe đấy chứ, cảnh sát hoàng gia này đều là con cháu quý tộc, những việc cực nhọc bình thường có thể để cho bọn họ làm sao.
.- Cũng không thể nói như thế được, ta có nghe nói cảnh sát hoàng gia đã huấn luyện suốt 3 năm đấy.
.- Huấn luyện cái ngữ gì, không biết chừng chỉ là tập đại khái 3 năm thôi. Ngươi còn nhớ 3 năm trước khi trại huấn hoàng gia vừa mới thành lập không, chính các ngươi đều nói chỉ là cái cớ để con cháu quý tộc được bổ nhiệm làm quan thôi! - Hỗn!
.- Vi Phương!
.Thôi Hữu Du hét lên ngăn Vi Phương phẫn nộ, nói: - Tiếp tục đi, đừng quan tâm đến bọn họ.
.Vi Phương tức giận hừ một tiếng, nói: - Mấy cái tên này, thật đáng ghét.
.Thôi Hữu Du nói:
.- So với lúc trước ở trại tập huấn chúng ta bị Phó đốc sát làm bẽ mặt, như này thì có là gì.
.Vi Phương gật đầu nói: - Cũng đúng. Ngẫm lại những năm tháng đen tối trước đây, gã ta đột nhiên không để bụng chút nào nữa. Trước đây Hàn Nghệ thường xuyên mắng mỏ bọn họ, chỉnh bọn họ đến chết đi sống lại, cúc hoa tan nát, thế này thì đáng là gì.
.Đang nói chuyện, đột nhiên bọn họ nghe được từ phía sau truyền đến một tiếng "ai da".
.Hai người vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy từ xa xa có hai chiếc xe đẩy đụng vào nhau, có một chiếc bị lật nghiêng xuống đất.
.- Qua xem xem!
.- Ai da! Ngươi có mắt không? Xe của ta bị đụng hỏng rồi.
.- Ngươi còn nói ta, rõ ràng là ngươi đã chiếm đường.
.- Ta chiếm đường. Hừ, thật là buồn cười, đường này là của mình ngươi chắc?
.Đợi đến khi Thôi Hữu Du và Vi Phương chạy tới, hai chủ xe đang xảy ra tranh chấp.
.- Xảy ra chuyện gì?
.Thôi Hữu Du và Vi Phương lập tức đi tới.
.Hán tử phúc hậu có xe bị lật trên mặt đất nhìn chằm chằm vào bọn họ, cảnh giác hỏi: - Các ngươi là ai?
.Thôi Hữu Du trả lời: - Chúng ta là cảnh sát hoàng gia, hiện giờ trị an trong nội thành đều do chúng ta phụ trách. Vi Phương liền nói: - Các ngươi có vấn đề gì?
.Người có xe bị đụng hỏng tướng mạo xấu xí thô kệch, đảo mắt liền lập tức nói: - Ôi chao, cảnh sát hoàng gia, các người tới thật đúng lúc, tên này không thèm nhìn đường, đụng hỏng xe của ta rồi, ngài phải bắt y đền tiền cho ta a.
.Hán tử có xe bị đổ vội vàng nói: - Rõ ràng là y chiếm đường, ta nhất thời không dừng lại kịp nên mới đụng phải y.
.Thôi Hữu Du liếc nhìn xe của hai người, phía trên xe bị lật dưới đất chất nhiều chất từng bao lương thực, mà xe bị đụng hỏng thì chở có vài bó rơm. Theo tình hình mà nói thì hẳn là hán tử muốn kéo xe lại, nhưng không kéo lại được, nhưng vẫn cố gắng hết sức để tránh va chạm, vì thế chẳng qua là làm hỏng một góc xe của đối phương, nếu như mà thật sự đụng trúng, vậy nhất định tông đổ xe của đối phương. Thôi Hữu Du lập tức nói: - Theo như luật của triều đình ta, thì người đi đường, tiện tránh quý, đến tránh đi, trẻ tránh già, nhẹ tránh nặng, người vi phạm phạt năm mươi roi.
.Mặc dù triều Đường không có ô tô, nhưng vẫn phải có quy tắc giao thông, trí tuệ của cổ nhân, vượt xa sức tưởng tượng của con cháu đời sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận