Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1117: Chim và cá

.- Đệt! Chỗ này căn bản là không có đường a, Vô Kỵ lão ca này cũng thật biết chọn nơi, cũng chẳng biết là cố ý dùng để tra tấn ta!
.Trời đã dần dần tối, tầm nhìn không vượt quá một mét, mà Hàn Nghệ lại đi trên con đường vô cùng gập ghềnh, miệng lầm bà lầm bầm chửi, nhưng thật ra hắn quá cô độc, muốn tìm một đề tài để nói.
.Sau khi lên được triền núi trơn trượt, cuối cùng Hàn Nghệ cũng thở phào một hơi, bỗng nhiên, một hán tử ăn mặc kiểu tiều phu xuất hiện.- Tiểu nhân tham kiến Đặc phái sứ.
.- Lần sau xin nhớ ra sớm một chút đỡ ta một tay! Hàn Nghệ cười rất không thoải mái.
.- Tiểu nhân tuân mệnh.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại hỏi: - Năm mới có đưa thêm đồ ăn cho cô ta không?
.- Không có.
.- Tại sao?
.- Chức trách của tiểu nhân là bảo đảm cô ta ở bên trong.
.- Sống chết mặc kệ?
.- Chuyện này tiểu nhân lực bất tòng tâm.
.Tiều phu thành thật nói, gã ta còn không thể vào trong động, chỉ có thể đặt cơm canh ở cửa động.
.- Đúng là máu lạnh!
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt, đi vào trong động.
.Vào trong động, một luồng hơi ấm phả vào mặt, kiểu ấm áp tự nhiên này khiến Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng thoải mái, đang suy nghĩ có phải là cũng tìm một cái động để ở hay không. Lại nhìn thấy một ngọn nến vàng nhạt sáng lập lòe, dường như đã sắp tàn. Qua một góc rõ, chỉ thấy một nữ nhân thiên tư quốc sắc, phong hoa tuyệt đại đang ngồi trên một cái giường đá, thạch động đơn sơ dường như đã trở nên giống như điện đường tường vàng rực rỡ vì sự tồn tại của nàng ta, suối tóc đen bóng vén lên một cách tùy ý, một bím tóc đuôi ngựa buông xuống từ bên tai làm tăng thêm một phần cảm giác thân cận, giảm bớt đi cảm giác về thái độ kiêu ngạo, kiên quyết cự tuyệt người khác, thân mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng, tựa như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, nhưng người hiểu thời thế đều biết, thông thường nữ nhân ăn mặc thành như vậy đều là người bị lưu đày.
.Nhưng hoàng hậu chính là hoàng hậu, cho dù trong động chỉ có một mình nàng ta, nàng ta vẫn ngồi rất nghi thái vạn phương1, có thể thấy sự phong hoa tuyệt đại, dung nhan dáng vẻ của nàng ta thật sự không phải là cố làm ra vẻ, mà là đã hình thành một thói quen rồi.
.(1: từ dung mạo, tư thái các phương diện đều rất đẹp)
.Nhưng đối với Hàn Nghệ đây không phải là một tin tức tốt, thế này cũng quá hoàng hậu rồi, lại càng khó cải tạo được.
.Vương Huyên hơi nghiêng đầu, nhìn Hàn Nghệ với vẻ hơi lãnh đạm.
.Đây đương nhiên không phải là nhằm vào Hàn Nghệ, nàng ta luôn nhìn người như vậy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không tệ, không tệ, cuối cùng cũng không có vừa nhìn thấy ta là đòi sống đòi chết nữa, đây là một sự tiến bộ rất lớn, đáng được khen ngợi, nhưng nếu cô có thể phát ra chút âm thanh, chứng minh là cô vẫn còn sống, có lẽ ta sẽ càng tự tin hơn về việc giúp cô báo thù.
.Vương Huyên vốn không muốn để ý đến những câu nói nhảm kiểu này, nhưng đột nhiên nhớ đến mình còn phải dựa vào Hàn Nghệ, nói với vẻ cực không tình nguyện:
.- Ngươi đến rồi.
.- Ta đến rồi! Hàn Nghệ cười khổ gật đầu, đi tới, nói: - Năm mới vui vẻ!
.Vương Huyên ngẩn ra, nói: - Tết sao?
.Đúng nhỉ, có lẽ gã tiều phu máu lạnh kia sẽ không hảo tâm mà nói nàng ta đã đến tết rồi! Hàn Nghệ cảm khái nói: - Một ngày trong động, ngàn năm trong đời.
.- Một ngày trong động, ngàn năm trong đời.
.Vương Huyên lẩm bẩm nhắc lại, trong mắt một vẻ ảm đạm.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, trong lòng thở dài, sau đó liền lăng lên giường đá, cầm hoa quả trên bàn lên, ném lên không trung, gối tay dưới đầu, há miệng ra, rơi chuẩn xác vào miệng hắn, gác chân lên, nói: - Ngon!
.Trong mắt Vương Huyên hiện lên vẻ chán ghét, nói: - Ngươi có thể ngồi đàng hoàng được không? Nàng ta chưa bao giờ ở cùng với loại lưu manh này, mấy lần trước nàng ta tức điên lên, đâu còn để ý đến mấy điều này, hôm nay thì bình tĩnh hòa nhã, bởi vậy nhìn thấy tư thế ngồi đầu đường xó chợ này của Hàn Nghệ, nàng ta rất khinh bỉ.
.- Không thể!
.Hàn Nghệ đáp lại.
.Vương Huyên sửng sốt, khẽ hừ một tiếng, liếc mắt sang một bên, không nhìn hắn nữa.
.Hàn Nghệ đâu có quan tâm đến cảm giác của nàng ta, ta thích thế nào thì làm thế nấy, ta bảo cô nằm thì phải nằm, tiếp tục ăn hoa quả, chợt thấy một quyển sách đặt trước mặt nàng ta, hỏi: - Đọc hay không?
.Vương Huyên hơi ngẩn người, sau đó ánh mắt liếc sang quyển sách trước mặt, dửng dưng nói: - Làm truyện cười còn được.
.- Vậy sao? Hàn Nghệ nói: - Vậy tại sao cô lại khóc đến thương tâm như vậy?
.Vương Huyên kinh ngạc nói: - Làm sao ngươi biết hừ, ngươi cũng chỉ biết nói xuyên tạc.
.- Đúng là chết cũng sĩ diện, coi như ta phục cô rồi. Hàn Nghệ lắc lắc đầu, moi từ trong ngực ra một vật, ném mạnh về phía Vương Huyên.
.Vương Huyên sợ giật mình, định nhãn lại nhìn, là một cái gương đồng nhỏ hình tròn, giận nói: - Ngươi làm gì?
.Dù sao cũng là xuất thân hoàng hậu, hai mắt vừa trừng lên, cũng thật là hết sức uy nghiêm.
.Cũng may Hàn Nghệ đã trải sự đời, không đến mức bị nàng ta hù dọa, hừ nói: - Kính chiếu yêu!
.- Kính chiếu yêu? Vương Huyên vẫn nhỏ giọng đọc một lần, sau đó mới bừng tỉnh, nói: - Ngươi mới là yêu!
.Hàn Nghệ cười nói: - Cô tự nhìn xem, ai giống yêu quái hơn?
.Vương Huyên thoáng nhìn gương đồng, trong mắt cũng có chút kinh ngạc, nhìn kỹ lại, chỉ thấy người ngọc trong gương tuy vẫn xinh đẹp như trước, nhưng hai mắt lại đỏ ngầu, cộng thêm với màu da trắng nhợt kia, cũng đúng là hơi dọa người.
.Hàn Nghệ cười khà khà nói: - Tiếp tục giảo biện đi, ta nghe đây.
.Vương Huyên vẻ mặt xấu hổ, đã đỏ thành như vậy rồi, còn giảo biện thế nào nữa, nói: - Đừng tưởng là ta không biết những trò khôn vặt đó của ngươi, ngươi cố ý viết cho thật thê thảm, khiến người khác rơi lệ, nhưng như vậy không che lấp được truyện này chỉ là một truyện cười, sĩ thứ cho dù thành hôn thì nhất định cũng sẽ kết thúc bi kịch.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Xin lắng tai nghe!
.Vương Huyên nói: - Không cần xin lắng tai nghe, nhìn ngươi là biết rồi.
.Hàn Nghệ càng có hứng thú nói: - Nói nghe thử xem.
.Vương Huyên nói: - Con cháu sĩ tộc từ nhỏ học lễ nghi, đứng, ngồi, đi, nằm giống như ngươi, nhìn cũng khiến người ta ghê tởm, thử hỏi làm sao lại tương thân tương ái. Truyện này của ngươi chẳng qua là mê hoặc thế nhân, khiến những hàn môn si tâm vọng tưởng kia chìm đắm trong giấc mộng hão huyền do ngươi chế tạo, thật ra đây là chuyện không thể nào, bởi vì bất cứ phương diện nào hai người cũng không tương xứng. Trong lời nói, khó tránh khỏi để lộ ra một vẻ kiêu ngạo.
.- Ây dô! Không ngờ rằng cô lại có thể nói ra những đạo lý nào, không tệ, không tệ! Hàn Nghệ cười khà khà nói.
.Vương Huyên khẽ hừ nói: - Đây là sự thật, không phải đạo lý, chim thì sao lại cùng cá tương ái.
.Con em mày, không lẽ Chu Đổng đã xuyên không? Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy nữ nhân này không phải một cô nàng hiền lành, cũng có chiêu của cô ta, cười nói: - Tại sao chim lại không thể cùng cá tương ái? Thế sự không có tuyệt đối, ta hỏi cô, tại sao ta và Vân Thành quận chúa có thể tương thân tương ái, còn cô và bệ hạ lại đi đến bước đường ngày hôm nay?
.Nhân gian bất sách a!
.Vương Huyên lập tức á khẩu không trả lời được, nhớ ra mình cô đơn lẻ loi ở trong động, còn Lý Trị thì lại cùng Võ Mị Nương ở trong cung phong lưu khoái hoạt, không khỏi dâng lòng căm hận, cặp mắt đo đỏ bùng lên lửa giận hừng hực.
.Hàn Nghệ cười nói: - Có phải cô rất tức giận hay không, có phải là rất khó hiểu hay không? Cô đoan trang hữu lễ, thiên tư quốc sắc như vậy, điều quan trọng nhất nhất nhất nhất là, cô lại xuất thân Thái Nguyên Vương thị, hậu duệ của danh tướng một đời Vương Tư Chính, nhưng vậy thì sao, bệ hạ căn bản là không thích cô.
.- Nói bậy!
.Vương Huyên giận dữ quát một tiếng, nói: - Bệ hạ chỉ là bị Võ Mị Nương mê hoặc, với lại, với lại ngươi cũng đừng hòng làm ta vô tri, thật ra Thái úy mới là nguyên nhân then chốt, ta chẳng qua là vật hy sinh cho cuộc đấu tranh của bọn họ mà thôi.
.- Đệt! Ta phát hiện cô đúng là càng ngày càng thông minh rồi! Hàn Nghệ ra sức khen nàng ta một câu, lại nói: - Vậy thì bỏ qua Thái úy và Võ hoàng hậu không nói, vậy còn Tiêu Thục phi thì sao? Tiêu Thục phi cũng đều không có quan hệ với hai người phải không, nếu cô nói một nữ nhân là có thể ảnh hưởng đến tình cảm của cô và bệ hạ, ô đệt, tình cảm của các ngươi thực sự là khiến người ta quá ủ ê rơi lệ a, quả thực là tiền vô giai ngẫu, hậu vô hiệp lữ, ta cũng cảm động đến nỗi muốn cười mn rồi.
.Vương Huyên ngây người không nói, khóe mắt hiện ra lệ quang.
.Hàn Nghệ lại nói: - Thật ra không phải ta nói cô bị bệ hạ bỏ rơi, chuyện này một cây làm chẳng nên non, ta hỏi cô, thật ra có có từng thật sự yêu bệ hạ không?
.Vương Huyên nhìn Hàn Nghệ vẻ không thể tin nổi.
.- Nhìn như vậy là đang kinh ngạc việc ta nghi ngờ trinh tiết của cô sao? Hàn Nghệ cười ha hả, lại nói: - Tuy nhiên ta không tham dự vào khúc mắt ái tình của các người, nhưng dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của ta, hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể nhìn thấu triệt. Nếu như cô thật sự yêu một người, cô sẽ đồng ý làm tất cả vì người đó, trong tim cô chỉ có người đó, giống như là Trưởng Tôn hoàng hậu đối với Thái Tông thánh thượng vậy, ban đầu tại sao Trưởng Tôn hoàng hậu lại để Thái úy trí sĩ? Bởi vì bà ấy hoàn toàn là suy nghĩ từ lợi ích của Thái Tông, lợi ích của Thái Tông là gì, là quốc gia, là thái tử, là bách tính.
.Nhưng cô thì sao? Một khi chịu ủy khuất là cô liền đi tìm cữu cữu cô, tìm Thái úy, từ đầu đến cuối, cô chưa từng suy nghĩ thay bệ hạ, thậm chí ngay cả điều bệ hạ muốn là gì cô cũng không biết, thứ trong lòng cô yêu là địa vị của cô, sự tôn nghiêm của cô, gia tộc của cô, đổi lại góc độ mà nghĩ, nếu cô là bệ hạ, cô sẽ yêu một nữ nhân ích kỷ như vậy sao? Thật ra trước khi bệ hạ vứt bỏ cô, cô sớm đã vứt bỏ bệ hạ rồi.
.Vẻ không thể tin nổi trong mắt Vương Huyên dần dần trở nên mâu thuẫn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lại nói đến câu chuyện này có phải là truyện cười hay không, đối với các người mà nói, cõ lẽ hôn nhân là việc không thể lựa chọn, nhưng yêu và không yêu là chuyện không thể dối gạt bản thân được, đây chính là chỗ bi thương của các người, nếu như các ngươi lưỡng tiểu vô sai2, thanh mai trúc mã, tự do yêu đương, như vậy thì đương nhiên cô sẽ suy nghĩ cho bệ hạ, cô sẽ làm việc của Võ hoàng hậu, giúp đỡ bệ hạ chấn hưng hoàng quyền, nếu là như vậy, ai còn có thể đá cô ra khỏi chính cung được chứ?
.(2: hai người chơi với nhau từ nhỏ, không có nghi ngờ gì)
.Lẽ nào ta thật sự không yêu bệ hạ? Trong đầu Vương Huyên đột nhiên xuất hiện một ý nghĩa chưa bao giờ có, to gan đến mức bản thân nàng ta cũng thông thể tin được.
.Hàn Nghệ nhìn hai đầu lông mày nàng ta dính lại với nhau, cười nói:
.- Có phải cô đang nghi ngờ tình yêu của cô và bệ hạ không?
.- Làm sao ngươi biết? Vương hoàng hậu kinh ngạc, nhưng sau đó lập tức đóng chặt hai môi.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Cô đừng quan tâm làm sao ta biết, ta tùy tiện nói vậy thôi, cô có thể nghi ngờ tình cảm giữa cô và bệ hạ, có thể thấy các người căn bản là không có tình cảm, mặc dù nhìn cô xinh đẹp, nhưng bệ hạ quý là thiên tử, không có được nữ nhân xinh đẹp gì đó, chuyện này không có sức mê hoặc bao nhiêu đối với người, nói thẳng ra một chút, căn bản là cô chưa từng yêu, quyển sách này không phải truyện cười, đối với cô mà nói, nó là bài học vỡ lòng về tình yêu.
.Vương Huyên tiểu thư khuê các, Hàn Nghệ trái một câu yêu, phải một câu yêu, nói không biết ngượng mồm, Vương Huyên lộ ra nét đỏ ửng, chống chế nói: - Tình yêu của thiên tử và hoàng hậu đâu phải là thứ ngươi có thể hiểu được.
.- Có lẽ vậy! Hàn Nghệ thấy nàng ta đã chống chế, cũng không cần thiết phải tiếp tục tranh cãi nữa, nói: - Nhưng câu "nhìn ta ghê tởm" cô nói lúc nãy, khiến độ khó khăn trong việc báo thù của cô lại tăng thêm một bậc nữa.
.Nói đến báo thù, Vương Huyên không khỏi trịnh trọng hẳn lên, vội vàng nói: - Ta tuyệt không phải sỉ nhục ngươi, chỉ là ta cảm thấy kiểu hành vi này của ngươi ta
.- Ta hiểu, ta hiểu!
.Hàn Nghệ khoát tay, nói: - Nhưng cô cũng hiểu lầm ý của ta rồi, cũng không phải là ta giận cô, mà là cô có biết khảo hạch cuối cùng của cô là gì không?
.Vương Huyên hoang mang lắc đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Chính là phải làm ta động lòng với cô?
.- Ngươi đừng mơ!
.Vương Huyên phản xạ có điều kiện nói.
.Ô đệt! Thật tổn thương lòng tự trọng a! Khóe miệng Hàn Nghệ giật giật, nén nhịn cơn giận, cười hỏi: - Cô nghĩ ta như thế nào so với bệ hạ? Ta muốn nói về mặt tài mạo.
.Vương Huyên ngập ngừng.
.- Cô cứ việc yên tâm mà nói, không sao.
.- Cách biệt giữa trời và đất. Vương Huyên bình thản nói, đáp án này rất đơn giản, trả lời hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn.
.Có khoảng cách xa như vậy sao? Hàn Nghệ nói: - Ta nói chỉ liên quan đến tài mạo, cô không thể cũng tính cả quan hệ quân thần vào được.
.Vương Huyên nói: - Bất luận phương diện gì đều là như thế!
.Hàn Nghệ xấu hổ gãi gãi đầu gối, nhưng miệng lại nói: - Vậy thì không được rồi, nếu như cô còn không khiến ta động lòng với cô, vậy sao cô có thể khiến bệ hạ tuyệt vời hơn ta nhiều như vậy động lòng với cô chứ? Cô nghe cũng hiểu rồi, ta nói khiến ta động lòng với cô, chứ không phải khiến cô động lòng với ta.
.Vương Huyên chớp chớp mắt, rất có lý a!
.- OK!
.Hàn Nghệ đứng dậy, nói:
.- Để chúng ta ôn tập một chút về nội dung bài học lần trước đi!
.Vương Huyên bối rối, nói: - Nội dung bài học lần trước gì?
.Hàn Nghệ bày ra một vẻ mặt nghiêm túc rất kiểu "làm gương sáng cho người khác": - Hầu hạ ta tắm rửa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận