Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1362: Đường cùng tìm lối thoát

.- A!
.Nghe được một tiếng kêu thảm thiết kinh sợ.
.- Phụ.... a..... !
.Lại nghe thấy Hãn Lập kêu gào, nhưng ngay lập tức đã dừng lại.
.- A a!
.Gần như trong cùng nháy mắt, chỉ thấy một nữ tỳ cưỡi trên người Nặc Hạt Bát cầm đoản kiếm không ngừng đâm vào ngực Nặc Hạt Bát, máu phun ra bắn lên mặt nữ tỳ đỏ thẫm. Mà Hãn Lập đang tập trung hết lực chú ý lên người phụ thân cũng bị cắt đứt yết hầu và đâm xuyên ngực, trợn trừng đôi mắt sợ hãi ngã xuống.
.Phụt phụt phụt! Nghe thấy mấy tiếng vỡ nát, những hộ vệ đứng vây quanh kia, bất kể là người của ai, đều là đứng thẳng tắp, không nhúc nhích, không nhìn thấy chủ nhân của họ bị giết, chỉ thấy một đầu thương sắc bén đâm ra khỏi ngực của họ.
.- Phụ thân!
.Không chờ mọi người tỉnh lại từ trong tình trạng thê thảm của phụ tử Nặc Hạt Bát, nữ tỳ trước bàn của Lộc Đông Tán đã kề dao găm lên cổ Lộc Đông Tán. Nhưng đại nhi tử của lão ta Tán Tất Nhược giống với Hãn Lập, trước tiên chính là cứu phụ thân của mình, nhưng cũng xem nhẹ nữ tỳ trước mặt mình, cũng bị đoản kiếm kề trên cổ như vậy.
.Cộc cộc cộc!
.Thủ cấp của một nữ tỳ lăn vào giữa trận đánh, lại nghe thấy hai tiếng kêu trầm đục, chỉ thấy hai bóng người ngoài trướng ngã xuống, đầu thương sắc bén kia thuận theo sự ngã xuống của chủ nhân mà dương lên, làm cho lều trại đã rách nát lại xé rách thêm hai khe hở.
.Chỉ thấy Tiểu Dã tay cầm đoạn đao bảo vệ trước người Hàn Nghệ, mà Trần Thạc Chân lại là tay cầm trường kiếm còn rỏ máu che phía sau Hàn Nghệ.
.Tất cả những chuyện này thật sự xảy ra quá nhanh, gần như xảy ra trong chớp mắt.
.Trong nháy mắt, lều trại màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ máu, máu tươi từ dưới chiếc bàn thấp chảy ra, tập trung ở giữa, chảy ra ngoài trướng.
.Không ai nghĩ đến sẽ xảy ra biến cố như vậy, vì hội đàm như vậy nhất định là vô cùng an toàn, họ chỉ là đến đàm phán, lão đại đều ở phía sau, ai dám động thủ, chính là sẽ đối mặt với sự tấn công của hai quốc gia, nhưng thứ ngươi đạt được chẳng qua là mấy mạng người mà thôi, việc này tính thế nào cũng không có lợi ích gì, hơn nữa không có ý nghĩa lớn, một điều nhịn là chín điều lành, cho dù có người nghĩ đến A Bố La sẽ động thủ với Thác Bạt Quỷ Cốc, nhiều nhất cũng chỉ là cho rằng họ đánh lộn, sự buông lỏng này rất bình thường, cũng không ai nghĩ đến ngay cả Nặc Hạt Bát, Hàn Nghệ, Lộc Đông Tán mà y cũng không bỏ qua, đây quả là tự chui đầu vào rọ, nếu giết hết người ở đây rồi, bộ lạc Xích Hải tuyệt đối diệt tộc.
.Chuyện này đúng là không cách nào tưởng tượng.
.Khả hãn đáng thương của Thổ Dục Hồn cứ như vậy mà nằm trong vũng máu, có lẽ lúc ông ta sắp chết cũng không hiểu, tại sao lại như vậy.
.Đừng nói ông ta nữa, người sống bây giờ cũng mờ mịt, dù là những người thông minh như Hàn Nghệ, Lộc Đông Tán cũng ngây ra như phỗng, mồ hôi đầy mặt, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, trong đại trướng yên tĩnh như chết.
.Người duy nhất duy trì sự tỉnh táo chính là A Bố La, nhưng trên mặt y cũng cực kỳ kinh ngạc, vì ba người Hàn Nghệ không hề hao tổn gì cả, đây là phải một kích giết hết đấy nha!
.Y tuyệt đối không ngờ đến, trong đầu Tiểu Dã chỉ có một chuyện, bảo vệ Hàn Nghệ, mà hiện nay trên đời ngoài Nguyên Ưng ra, không ai có tốc độ xuất đao nhanh như Tiểu Dã, nhưng Tiểu Dã cũng thật sự không có nửa điểm giác ngộ thương hương tiếc ngọc, sống trong sơn dã lâu năm, giao tiếp cùng với mãnh thú, làm cho cậu ra tay thì nhất định là đòn chí mạng, một đao liền chém bay đầu của nữ tỳ kia, vô cùng nhanh gọn sạch sẽ, thi thể không đầu kia vắt ngang trên bàn.
.Trần Thạc Chân là tội phạm truy nã số một Đại Đường, bất cứ lúc nào lòng cảnh giác cũng vô cùng cao, dù hai lưỡi thương từ bên ngoài tới vô cùng đột ngột, nhưng vẫn là bị nàng ta tránh được, đồng thời giết chết cả hai.
.Chưa đợi mọi người tỉnh lại từ trong khiếp sợ, bên ngoài đã truyền đến từng tiếng kêu thảm.
.Lập tức nơi xa lại truyền đến tiếng chém giết rung trời.
.Mấy người này mới phản ứng lại. Hàn Nghệ hơi hơi nghiêng đầu, đúng lúc Trần Thạc Chân đưa mắt nhìn đến, trong mắt hai người tràn đầy chua xót.
.- Đại tướng! Không tốt rồi, chúng ta trúng kế rồi, người của bộ lạc Xích Hải đã giết tới rồi.
.Một tướng quân Thổ Phiên vọt vào trong trướng, tất cả cảnh tượng bên trong làm cho y chấn kinh không thôi.
.A Bố La cười nói: - Nếu các ngươi muốn đại tướng của các ngươi còn có thể bình yên vô sự, thì bảo nhân mã của các ngươi không được vọng động.
.Tướng quân kia tỉnh táo lại, lập tức rút đao ra.
.Phụt phụt phụt!
.Bỗng nhiên hơn hai mươi hán tử mặc phục sức nô bộc, tay cầm đao búa từ hai bên đại trướng phá trướng mà vào, vây kín quanh bọn họ. Việc chém giết như vậy, chắc chắn là A Bố La chuẩn bị tương đối chu đáo.
.Mà nữ tỳ đang kìm kẹp Lộc Đông Tán lập tức ép đao gần thêm vài phân.
.- Nếu như ngươi dám làm thương tổn đến phụ thân ta một chút nào, ta cho tất cả các ngươi chết không đất chôn. Tán Tất Nhược căng thẳng đến mức cả người đều đã ướt đẫm.
.- Vậy các ngươi còn không ngoan ngoãn một chút cho ta.
.A Bố La trừng mắt, lại nói với Tán Tất Nhược: - Thiếu tướng quân, việc này e rằng còn phải làm phiền ngươi ra ngoài một chuyến.
.- Ngươi.... !
.Tán Tất Nhược đâu có từng bị người khác áp chế như vậy, nhưng thấy đoản kiếm của nữ tỳ kia lại gần thêm mấy phân, vội nói: - Ta đồng ý với ngươi, ngươi không được làm hại phụ thân ta.
.Lộc Đông Tán đột nhiên nói: - Đợi một chút.
.Lại nói với Tán Tất Nhược: - Con nghe rõ đây, nếu có người dám tấn công các con, các con không cần lo cho ta, cứ việc giết chết tất cả, sau đó tập trung đại quân san bằng bộ lạc Xích Hải.
.- Phụ thân!
.- Đây là mệnh lệnh!
.- Vâng!
.Tán Tất Nhược hung hăng liếc mắt uy hiếp A Bố La một cái, sau đó liền cùng vị tướng quân kia xoay người ra ngoài.
.Lộc Đông Tán căm tức nhìn A Bố La nói: - A Bố La, ngươi có biết bây giờ ngươi đang làm gì không?
.A Bố La không nói gì, chợt nghe thấy Hàn Nghệ nói: - Rất đơn giản, Đại Đường chúng ta và Hà Nguyên quận vương không nguyện ý giúp ông ta báo thù, ông ta không chỉ dựa nào mình đại tướng ông nữa, hơn nữa A Sài kia chính là đang ở trong tay đại tướng ông, đây chẳng qua là chuyện với một lời nói của đại tướng ông, mong ông nhàn nhã hơn nhiều.
.A Bố La cười ha hả nói: - Hàn Thị lang, ta đúng là đã khinh thường ngươi rồi, đã đến lúc này rồi, vẫn còn có thể giữ bình tĩnh như vậy. Ồ, còn có hai hộ vệ này của ngươi nữa, nhưng tất cả những việc này đều là uổng công, ngươi nghĩ rằng ngươi còn có thể thoát nổi sao?
.- Ngươi sẽ không hy vọng xa vời ta sẽ bó tay chịu trói đấy chứ!
.Hàn Nghệ cười, đột nhiên hất chiếc bàn thấp trước mặt về phía A Bố La, miệng lại nói: - Cứu đại tướng trước.
.Trần Thạc Chân vô cùng thông minh, lập tức hiểu rõ, quét một kiếm đâm về phía Lộc Đông Tán.
.Lộc Đông Tán cũng ngây ngốc, đây là cứu ta hay là muốn hại ta a!
.A Bố La kinh hãi nói: - Mau ngăn họ lại!
.Bây giờ nếu Lộc Đông Tán chết, vậy thì toàn tộc y phải bồi táng theo, chạy cũng không có chỗ chạy. Những tay đao phủ vỗn dĩ là chỉ về phía Hàn Nghệ, lúc này A Bố La kêu ầm lên, theo bản năng liền di chuyển về bên phía Lộc Đông Tán.
.Khi một thanh âm vang lên, chỉ thấy nữ tỳ ám sát Thác Bạt Quỷ Cốc phi thân bổ nhào tới, quơ đoản kiếm ngăn chặn trường kiếm của Trần Thạc Chân.
.Mấy nữ tỳ còn lại xung quanh nhất loạt đánh về phía Hàn Nghệ.
.Nhưng họ gặp phải Tiểu Dã, cũng đúng là vận mệnh nên như vậy, bọn họ là dựa vào chính nhanh, độc, nhưng Tiểu Dã còn nhanh hơn bọn họ, hơn nữa sức mạnh cũng không ngang nhau.
.Chỉ thấy Tiểu Dã quét ngang đoản đao, lập tức chặn lui hai nữ tỳ, đồng thời chém bay hơn nửa cánh tay của một nữ tỳ.
.A Bố La phẫn nộ nói: - Làm thịt mấy con lợn Hán này cho ta.
.Những đao phủ này lập tức tấn công lên.
.- Đại tướng, ta tới cứu ông!
.Hàn Nghệ hoàn toàn không để ý đến những đao phủ kia, cầm một thanh đao lớn lên, lao về phía Lộc Đông Tán.
.Lộc Đông Tán đã sắp khóc rồi, đại ca, trên cổ ta lại còn một thanh đoản kiếm a, ngươi đừng tham gia náo nhiệt được không.
.Tiểu Dã một lòng bảo vệ Hàn Nghệ, vì thế cũng lui về bên phía Lộc Đông Tán.
.A Bố La vội kêu lên: - Ngoài Lộc Đông Tán ra, những người còn lại cứ việc giết hết.
.Nhưng Hàn Nghệ, Trần Thạc Chân, Tiểu Dã liều mạng đánh về phía tỳ nữ phía sau Lộc Đông Tán, những đao phủ kia chỉ có thể xông lên bảo vệ Lộc Đông Tán, nữ tỳ kìm kẹp cổ Lộc Đông Tán kia chạy cũng chạy không nổi, chỉ có thể không ngừng đi lùi về phía sau, nhất thời tay chân luống cuống, trong chớp mắt bị Tiểu Dã giết chết ba người.
.Đúng lúc nguy cấp này, A Bố La chợt thấy phía sau trướng có mấy bóng người lay động một cái, sắc mặt không khỏi sửng sốt, lập tức liền thấy vài ống trúc bay vào trong từ kẽ hở, y ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy những ống trúc kia tỏa ra khói đen, chính lúc y ngây người, chỉ nghe thấy mấy tiếng vang lạch tạch, ngay lập tức khói nồng nặc bốc lên.
.Những ống trúc này tới bất ngờ cũng kinh động đến tất cả mọi người trong đại trướng.
.- A!
.- A!
.Lại nghe thấy hai tiếng kêu thảm, hai đao phủ lập tức mất mạng dưới lưỡi kiếm của Trần Thạc Chân và Tiểu Dã, cũng không phải nói, Trần Thạc Chân và Tiểu Dã cùng nhau phối hợp dường như có một sự ăn ý trong sâu thẳm, một công một thủ phối hợp rõ ràng càng tăng thêm sức mạnh, ngược lại Hàn Nghệ hiển nhiên có chút dư thừa, nhưng Hàn Nghệ cũng không để ý bọn họ, một lòng đánh về phía Lộc Đông Tán.
.- Nhất định phải cứu đại tướng ra! Sắc mặt Hàn Nghệ dữ tợn nói.
.Lộc Đông Tán vô cùng cảm động nói: - Hàn Thị lang, ngài đừng để ý tới ta, bảo vệ bản thân quan trọng hơn.
.- Không được! Đây đều là ta đã liên lụy đến đại tướng.
.- Khụ khụ khụ!
.Khói nồng tỏa ra, xông lên làm những đao phủ kia bắt đầu ho khan.
.Mà mấy người Hàn Nghệ đều là có sự chuẩn bị, cố gắng chém giết về phía bên cạnh, những đao phủ kia cho dù nhân số nhiều, nhất thời lại không ngăn nổi sự tấn công của Trần Thạc Chân và Tiểu Dã.
.Xoẹt!
.Trần Thạc Chân nắm đúng cơ hội, xiên một kiếm đâm về nữ tỳ phía sau Lộc Đông Tán.
.Nữ tỳ kia bất đắc dĩ quăng Lộc Đông Tán về phía sau mình, giơ đoản kiếm ngăn lại, bang một tiếng, đẩy trường kiếm của Trần Thạc Chân ra, chỉ thấy dưới mắt ánh sáng lạnh xẹt qua, lập tức bị Tiểu Dã chém ngang lưng, máu tươi cùng nội tạng lòi ra, mùi tanh sực mũi.
.Lộc Đông Tán nhìn vậy không khỏi lạnh người, lại thấy cảnh tàn sát khốc liệt khắp nơi, hơn nữa sương khói mù mịt, sắc mặt sợ hãi không thôi, trong hoang mang, bò dậy chạy ra ngoài trướng, vì đại trướng này rách nát vô cùng, khắp nơi đều bị xé ra lỗ lớn, phía nào cũng có thể chạy ra.
.A Bố La vùa thấy, vội nói: - Nhất định không thể để Lộc Đông Tán chạy mất, khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bảo vệ đại tướng.
.Ba người đông thời xông ra khỏi đại trướng.
.Cùng lúc ấy, tất cả những đao phủ kia cũng lao ra khỏi đại trướng, bên trong đại trướng này đã hoàn toàn không nhìn thấy người nữa.
.Vừa ra khỏi trướng, Trần Thạc Chân không khỏi tay run lên, chỉ thấy một hàng cung tiễn thủ, xếp thành vòng cung, chỉ một mệnh lệnh là có thể bắn nàng ta thành con nhím luôn rồi. Đồng thời, lại nghe thấy hướng đông bắc, đông nam truyền đến tiếng chém giết, bên đó chính là nơi của hộ vệ của Hàn Nghệ và hộ vệ của Nặc Hạt Bát đang ở.
.Nhưng Hàn Nghệ hoàn toàn không để ý, đuổi sát theo Lộc Đông Tán, Tiểu Dã cũng một mực ở bên cạnh bảo vệ hắn.
.Lộc Đông Tán lớn tuổi như vậy, có thể chạy nhanh thế nào, rất nhanh đã bị bọn đao phủ và Hàn Nghệ đuổi kịp. Những đao phủ kia tầng tầng lớp lớp vây lấy Lộc Đông Tán, cục diện trước mắt đột nhiên vô cùng buồn cười, vì những đao phủ kia vẫn lấy Lộc Đông Tán làm trọng, vì vậy bọn họ theo bản năng chỉ phòng thủ, chẳng khác nào ba người Hàn Nghệ, Trần Thạc Chân, Tiểu Dã đuổi đánh hơn hai mươi người.
.Chợt nghe thấy một câu nói tiếng Thổ Phiên!
.Chỉ thấy một đội ngũ thổ Phiên xông ra, nhưng họ không dám lao đến phía Lộc Đông Tán, dù sao Lộc Đông Tán cũng đang bị uy hiếp trong tay các đao phủ, cũng không dám tiến công đội cung tiễn thủ, đó là người của A Bố La, mà trực tiếp dùng huyết nhục che chắn ở trước mặt đội cung tiễn kia, lúc này các ngươi cũng không thể bắn tên được, ai ai cũng sợ muốn tiểu ra quần.
.A Bố La thấy đao phủ của mình chật vật như vậy, rít gào nói: - Đám phế vật các ngươi, làm thịt mấy con lợn Hán kia trước cho ta.
.Những đao phủ thủ này mới phản ứng lại, bên mình nhiều người a, lập tức tấn công lên, mấy người lên ngăn Hàn Nghệ lại, làm cho khoảng cách giữa Hàn Nghệ và Lộc Đông Tán trong phút chốc đã kéo xa ra.
.Đúng lúc này, phía sau đội cung tiễn thủ truyền đến một trận tiếng vó ngựa, đại nhi tử của Lộc Đông Tán vừa quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sáu con tuấn mã kéo theo ba chiếc xe gỗ điên cuồng xông tới bên này, lấp ló thấy phía sau ba cỗ xe ngựa này còn theo sau một đội ngũ thân mang phục sức của nô bộc.
.Những cung tiễn thủ kia còn tạo dáng dương dây cung, có kẻ theo bản năng quay đầu lại kéo cung bắn đi, có kẻ thì tránh ra hai bên.
.Nhưng đã quá muộn, ba chiếc xe ngựa xông vào giữa đám người, rầm rầm rầm, nghe thấy mấy tiếng nổ thật lớn, tuy nói không đến mức người ngã ngựa đổ, nhưng cũng gây nên một trận vô cùng hỗ loạn, rất nhiều người đều lúng túng, đây là cái thứ gì a.
.Cục diện càng thêm rối loạn.
.Đại nhi tử của Lộc Đông Tán hét lớn: - Ngăn những người kia lại, ngăn những người kia lại. Bọn họ chỉ có một mục đích, chính là nhất định phải bảo vệ Lộc Đông Tán.
.Uy lực của những tiếng nổ kia tuy không lớn, nhưng quan trọng là đủ vang, chiến mã bị kinh sợ, đều lồng lên tại chỗ, cơ bản đã không nghe mệnh lệnh.
.Đội ngũ mười mấy người kia trực tiếp xông về phía Lộc Đông Tán, người người đều là thân thủ lợi hại, giết đối phương đến mức người ngã ngựa đổ, cũng không quản ngươi là người Thổ Dục Hồn hay là người Thổ Phiên, hơn mười người lập tức che chắn xung quanh mấy người Hàn Nghệ.
.Lộc Đông Tán vốn bị kìm kẹp, vừa thấy ở đây một đội ngũ không biết từ đâu tới chém giết tới, thần sắc không khỏi đại biến.
.Mà người ngựa của A Bố La bên kia cùng đã nhận thấy, A Bố La tự mình lên ngựa dẫn binh lính xông lên chém giết.
.- Hàn Thị lang, lên ngựa!
.Một người đứng đầu bịt mặt hét lên. Lời còn chưa dứt, mấy con chiến mã phi nhanh đến bên cạnh mấy người Hàn Nghệ.
.Mấy người Hàn Nghệ lập tức lên ngựa.
.Chỉ thấy hơn mười người từ trên lưng ngựa liên tục thả ống trúc xuống, bình tĩnh dùng ống giữ lửa châm lên, ném loạn xung quanh.
.- Đại tướng, xin lỗi, tại hạ đã tận lực rồi.
.Hàn Nghệ gào lên một câu, liền dẫn theo đội ngũ xông về hướng đông bắc.
.A Bố La muốn dẫn binh đuổi theo, kết quả dưới chân vang lên một trận tiếng lốp ba lốp bốp, dọa cho chiến mã thiếu chút nữa đã hất bọn họ ngã lộn nhào.
.Mà ở phía đông bắc, hai đội ngũ cũng đang chém giết, chiến sĩ của bộ lạc Xích Hải liều mình ngăn cản ba trăm Cấm Vệ quân mà Hàn Nghệ mang tới tiếp cận quanh phạm vi đại trướng, sử dụng thế trận bao vây, chỉ cần có thể vây lại, là có thể nắm chắc phần thắng, nhưng cứ như vậy thì không thể tập trung lực lượng một mạch giải quyết xong đội Cấm Vệ quân này. Mà tướng sĩ quân Đường thì lo muốn chết, nếu Hàn Nghệ chết, bọn họ khó có thể chối bỏ tội này, cũng là tả xung hữu đột.
.- Hàn Thị lang! Là Hàn Thị lang!
.Chợt nghe thấy một người cao giọng gọi.
.Chiến sĩ bộ lạc Xích Hải vừa quay đầu nhìn, lập tức một trận hoảng loạn, sao ở đây còn một đội ngũ nữa, chỉ thấy Tiểu Dã đầu tàu tiên phong, xông lên chém giết, rất nhanh đã phá vỡ một lỗ hổng, nhưng cũng không ai dám giáp chiến, hướng về phía bắc mà chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận