Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 468.1: Một người nguyện đánh một người nguyện chịu

.Bởi vì hắn hiểu rất rõ Tiêu Vô Y, ở phương diện tình cảm, Tiêu Vô Y không sợ gì cả, dám yêu dám hận, nhưng việc lớn, Tiêu Vô Y không dám làm bậy, nếu không với tình của nàng, lúc đầu cũng không chia tay với Hàn Nghệ, là bởi vì nàng không biết nhà họ Tiêu đã liên hiệp với nhà Trưởng Tôn, nàng sợ liên lụy đến Hàn Nghệ.
.Đương nhiên, dám yêu dám hận, cũng là điểm mà Hàn Nghệ thích nhất ở nàng, nếu không như thế, bọn họ cũng đi không đến với nhau.
.Về phần Tiêu Vô Y nói phải đánh bại Nguyên Mẫu Đơn trong việc mua bán.
.Hàn Nghệ biết rằng đây là chuyện không thể nào đấy, tính cách cũng đã quyết định thắng bại trận này, Tiêu Vô Y thích xử trí theo cảm tính là tuyệt đối đánh không lại Nguyên Mẫu Đơn bất cứ lúc nào cũng có thể giữ tỉnh táo.
.Bởi vì sắc trời quả thật không còn sớm, hơn nữa Tiêu Vô Y trong lòng còn lo cho Tiêu Hiểu, vì vậy chỉ nhìn sơ qua cửa tiệm, nàng liền vội vàng rời khỏi, điều này cũng đủ thể hiện nàng rất có tự tin với Vô Y Cầm.
.Hàn Nghệ cũng không đi tiễn, dù sao có Tiêu Hiểu ở bên ngoài chờ, sau khi tách ra với Tiêu Vô Y, hắn liền về hậu viện, nhưng đi được một nửa, chợt thấy một người đâm đầu đi tới, không là ai khác, chính là Bùi Thanh Phong.
.Hàn Nghệ hơi sững sờ, lập tức chắp tay nói:
.- Bùi công tử.
.Bùi Thanh Phong cười nói:
.- Hàn tiểu ca quả thật lợi hại, lấy sức một người, thì có thể khiến hơn ngàn thương nhân của hai chợ bó tay, thật làm người khác cảm thấy khâm phục.
.Lời tuy như thế, nhưng trong mắt không có nửa phần bội phục, còn tiện thể một vẻ khinh miệt, bởi vì theo y, buôn bán chính là cách kiếm sống ti tiện, ngươi dù lợi hại biết mấy, thì vẫn là ti tiện.
.Hàn Nghệ khiêm tốn nói:
.- Không dám, không dám, Bùi công tử quá khen.
.Bùi Thanh Phong thoáng cười. Nói:
.- Không còn sớm, ta liền cáo từ trước.
.Hàn Nghệ khẽ gật đầu, nói:
.- Bùi công tử đi thong thả.
.Bùi Thanh Phong đi qua bên Hàn Nghệ, trong mắt còn hiện lên một nụ cười đắc ý.
.Hàn Nghệ nhìn trong mắt, trong lòng âm thầm buồn cười, lần đầu bị người ta đùa cợt trong lòng bàn tay, còn có thể cười đắc ý như vậy, thật sự là thiên hạ rộng lớn, có đủ những cái lạ a.
.Kỳ thật Bùi Thanh Phong người này, mặt ngoài thì thấy giống với Vương Huyển Đạo bọn họ, lời nói, hành động, cử chỉ, đều có phong phạm quân tử, nhưng Hàn Nghệ biết rằng, Bùi Thanh Phong lòng dạ không rộng lớn bằng Vương Huyền Đạo bọn họ, hơn nữa là mặt ngoài một bộ, ngầm một bộ, không giống Trịnh Thiện Hành, Lư Sư Quái, trước sau như một, chưa thể nói là một chính nhân quân tử.
.Vào trong viện, vừa lúc nhìn thấy Cố Khuynh Thành đứng ở trước cửa, Hàn Nghệ lập tức đi lên phía trước, giả bộ cả giận nói:
.- Nha nha, không ngờ cô thừa dịp ta không ở nhà liền hẹn gặp đàn ông khác. Thật sự là quá đáng.
.Cố Khuynh Thành lườm hắn một cái, nói:
.- Ta từ sớm đã bảo với ngươi.
.Hàn Nghệ hơi có vẻ hiếu kỳ nói:
.- Nhưng vài ngày trước đó thanh nhàn như vậy. Cô không gọi gã đến, cố tình chọn thời điểm lúc tất cả mọi người đang bận rộn gọi gã đến, cô nói cô có mục đích gì?
.Cố Khuynh Thành khinh khẽ hừ một tiếng, giận nói:
.- Ta đây không phải suy nghĩ cho ngươi sao?
.Hàn Nghệ khó hiểu nói:
.- Chỉ giáo cho?
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Trước đó vài ngày, ngươi vẫn luôn bị hai chợ đè nặng, nếu khi đó ta thể hiện với thiện ý Bùi Thanh Phong.
.Ngươi nói gã sẽ nghĩ như thế nào?
.Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói:
.- Gã sẽ cho rằng là ta không thể giải quyết khó khăn trước mắt, vì vậy mới cho cô ra mặt giải vây quan hệ giữa họ.
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Chính là như vậy.
.Không ngờ nàng lại suy nghĩ thấu đáo như vậy, hai chuyện tựa hồ không liên quan nhau, nàng cũng có thể liên tưởng đến tôn nghiêm của người đàn ông, xem ra nàng đối phó với đàn ông đúng là có cách riêng. Hàn Nghệ quả thật không nghĩ đến điểm này, cảm kích từ đáy lòng:
.- Đa tạ cô đã suy nghĩ cho ta.
.Cố Khuynh Thành đôi mắt đẹp chớp chớp, điện lưu đột nhiên mạnh thêm, nói:
.- Có phải hay không cảm thấy bổn cô nương thông minh sắc sảo, khéo hiểu lòng người.
.Hàn Nghệ dang ra hai tay nói:
.- Cô không biết sao, ta vẫn luôn cảm thấy như vậy.
.Cố Khuynh Thành lại truy vấn:
.- Vậy ngươi có động lòng với ta không?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Ta vẫn luôn động lòng với cô a, nhất là khi nhìn thấy nửa khuôn mặt này của cô, ta cảm thấy cô không nên gọi là Cố Khuynh Thành, nên gọi là Cố Bán Thành.
.Cố Khuynh Thành đôi mắt quyến rũ vừa thu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ làm như không thấy, cười tủm tỉm nói:
.- Xem ra cô và Bùi công tử nói chuyện rất vui vẻ đấy, ban nãy ta thấy gã, đó là xuân phong đắc ý nha.
.Cố Khuynh Thành nhẹ nhàng cười, nói:
.- Đây là nhờ ngươi, ngươi không để cho người khác tới nơi này quấy rầy ta, mà ta hết lần này tới lần khác chủ động đi mời gã, cho dù ta một câu không nói, gã cũng sẽ rất vui mừng đấy, ta nói rồi, gã chỉ là rất hưởng thục quá trình trinh phục ta.
.Hàn Nghệ như cười như không nói:
.- Nhưng ta thấy cô cũng rất hưởng thụ quá trình chơi đùa gã.
.Cố Khuynh Thành xì nói:
.- Ta mới không hưởng thụ, là gã tự cho mình rất cao, tưởng chừng phụ nữ trong thiên hạ ai cũng thích gã, có câu, người đáng thương hẳn có chỗ đáng hận.
.- Hoàn toàn đồng ý.
.Hàn Nghệ cười, nói:
.- Nhưng cô chơi thì chơi, cũng đừng chơi hỏng, Bùi gia cũng không phải dễ trêu như vậy.
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Vậy ta hỏi ngươi, việc này có cách chơi không hỏng không?
.- Ách.
.Hàn Nghệ ngẫm lại, thật đúng là không có, cho dù Cố Khuynh Thành nguyện ý ủy thân cho gã, nhưng vết sẹo đó nhất định sẽ làm cho Bùi Thanh Phong nổi giận đấy, kinh ngạc nói:
.- Vậy cô là ý gì?
.Cố Khuynh Thành nói:
.- Theo ý ta, chỉ có một biện pháp?
.Hàn Nghệ vội hỏi:
.- Biện pháp gì?
.Đôi mắt Cố Khuynh Thành nổi lên một vẻ khác thường, nói:
.- Biện pháp chính là, ta kéo dài gã trước, sau đó nhân cơ hội chinh phục ngươi, cuối cùng lợi dụng ngươi đi đối phó gã, như vậy ta bèn có thể toàn thân trở ra.
.Hàn Nghệ nghe được mãnh liệt hít một hơi, trôi qua nửa ngày, mới vỗ tay nói:
.- Hay lắm! Hay lắm! Kế này có thể đuổi kịp cổ nhân rồi.
.Nói xong, hắn một phen xem thường,
.- Bệnh thần kinh.
.Nói xong, liền đi vào trong viện.
.Cố Khuynh Thành cười khúc khích, xoay người đuổi theo, nói:
.- Hàn Nghệ, ta hát khúc cho ngươi nghe.
.- Không cần! Ta sẽ không cho cô cơ hội.
.Hàn Nghệ quyết đoán từ chối.
.Lúc chạng vạng tối.
.Trong Phượng Phi Lâu đèn đuốc sáng trưng, thương nhân ngõ Bắc tề tụ một nhà, trên mặt mỗi người tràn đầy vẻ vui thích.
.Tiền Đại Phương mặt mày hớn hở nói:
.- Hàn tiểu ca, năm trăm thẻ VIP ngươi cho chúng ta đã toàn bộ bán ra, tiền, ngày mai là giao cho ngươi.
.Đậu Nghĩa ha hả cười nói:
.- Hàn tiểu ca không hổ là kỳ tài buôn bán, một tấm thẻ nhỏ nhỏ. Là có thể lung lạc đến mấy trăm vị khách.
.Triệu Tứ Giáp cũng vui đến cười toe tóe rồi, nói:
.- May là lúc trước ta chọn ngõ Bắc, nếu không, hiện tại chúng ta chỉ có phần lo lắng.
.Đây là thương nhân.
.Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, nói:
.- Giờ mới bắt đầu, những vị khách đó đa phần là vì giọng hát hay mà tới. Còn chưa trải nghiệm được cái hay của thẻ VIP, đợi sau khi bọn họ dùng qua, biết được chỗ tốt của thẻ VIP, sẽ có nhiều người tới mua thẻ hơn.
.- Đúng vậy, đúng vậy.
.Tiền Đại Phương cười gật đầu, nói:
.- Tuy nhiên Hàn tiểu ca, cái đồ chơi này tốt như vậy, ta xem hai chợ cũng sẽ học theo.
.Hàn Nghệ nói:
.- Hai chợ rất phức tạp, thương nhân quá nhiều rồi. Chế độ thẻ VIP này, bọn họ rất khó thống nhất bày ra, tối đa cũng chỉ mỗi cửa tiệm tự cho ra loại thẻ của mình, nhưng thẻ VIP của ngõ Bắc chúng ta, có thể mua gạo, mua thức ăn, mua son, mua hoa quả, chúng ta vẫn giữ ưu thế tuyệt đối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận