Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 574.1: Dựa vào thực lực

.Hàn Nghệ ra khỏi hoàng cung, lại đến hiệu thuốc Lư gia. Bọn Trịnh Thiện Hành đã đợi ở đó từ sớm, Hàn Nghệ lập tức nói cho họ nghe kết quả, đương nhiên, lược bỏ vô số chữ trong đó.
.Vương Huyền Đạo nghe được thì trầm mày nói: - Nói như vậy, bệ hạ muốn chúng ta nhanh chóng kết án?
.Hàn Nghệ gật đầu.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vậy ngươi tính khi nào kết án?
.- Ngày mai đi.
.Hàn Nghệ nói.
.Lư Sư Quái vội nói: - Vậy sao được. Án này còn nhiều nghi điểm, ngươi biết, điều này quá không công bằng với tất cả mọi người.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi cho rằng án này ta nói kết thì có thể kết sao?
.Lư Sư Quái sửng sốt, nói: - Ngươi nói vậy là sao?
.Hàn Nghệ nói: - Trương Minh là cháu trai Thái Úy, quan hệ gần như thế, sao Thái Úy có thể ngồi yên không để ý chứ. Ta cho rằng sở dĩ Thái Úy đóng cửa không ra, nhất định là đang đợi. Nếu án này dần dần có lợi cho Trương Minh, vậy ông ta đã bớt đi không ít chuyện. Nếu án này cực kỳ bất lợi cho Trương Minh, ta tin án này không thể dễ dàng kết thúc như thế. Kết thúc mà ta nói chỉ là kết thúc công việc của chúng ta, tiếp theo thì xem những người bên trên giải quyết thế nào.
.Vương Huyền Đạo liếc nhìn Lư Sư Quái, nói: - Lư huynh, ta cho rằng Hàn Nghệ nói có lý. Quốc Cữu Công xưa nay có danh xưng người thông minh nhất Đại Đường ta. Ông ta chắc chắn sẽ nghĩ mọi cách giúp Trương Minh. Nếu có thể mượn tay Quốc Cữu Công tìm ra chân tướng, vậy không còn gì tốt hơn được nữa đối với chúng ta.
.Người này quả nhiên thông minh. Hàn Nghệ thầm than một tiếng. Thật ra hắn đang có ý này, bởi vì Trương Minh đã bị phế rồi, mục đích của hắn đã đạt được, bây giờ là Lý Trị còn chưa đạt được mục đích. Nếu có thể mượn tay Trưởng Tôn Vô Kỵ để trị Tưởng Hiến, vậy vọn họ có thể không thẹn với lương tâm rồi.
.Lư Sư Quái liếc nhìn Vương Huyền Đạo, lại nhìn Hàn Nghệ, gật đầu nói: - Được rồi.
.- Thẩm đại ca, đệ kính huynh một ly.
.Sau khi ra khỏi hiệu thuốc Lư gia, Hàn Nghệ trở về Phượng Phi Lâu, nhưng đến hậu viện, chỉ thấy ba người Thẩm Tiếu, Tiểu Dã, Tiểu Mập ngồi uống rượu trên bàn đá bên ngoài, trong lòng tò mò đi vào, cười nói: - Vui vẻ như vậy à, không biết có chuyện vui gì có thể nói cho ta nghe không, để ta cũng vui vẻ theo, vừa hay gần đây ta rất phiền lòng.
.- Hàn đại ca, huynh đã trở lại.
.Hùng Đệ lập tức đứng dậy.
.Hàn Nghệ đi tới, chỉ thấy trên bàn đá bày ba món ăn tinh xảo, ha ha nói: - Đây là Tiểu Mập làm sao.
.Hùng Đệ cười ha ha gật đầu.
.Thẩm Tiếu nói: - Hàn Nghệ, ngươi đến vừa hay, đến đây, ngồi đi, chúng ta uống mấy chén.
.- Được!
.Hàn Nghệ ngồi xuống.
.- Đệ lấy chén cho huynh.
.Tiểu Dã vô cùng hưng phấn vào phòng, lát sau thì cầm bát đũa và ly ra.
.Thẩm Tiếu lập tức rót đầy rượu cho Hàn Nghệ, tràn ngập tình cảm nói: - Uống trước ba chén.
.- Nhất định rồi.
.Hai người liền cạn ba chén.
.Hùng Đệ nằm bò trên bàn, liếc Hàn Nghệ nói:
.- Hàn Nghệ, huynh cũng nếm thử tay nghề của đệ đi.
.Tiểu Dã lập tức nói: - Hàn đại ca, tài nghệ của Tiểu Mập tiến bộ không ít nha.
.- Vậy sao?
.- Không có, không có.
.Hùng Đệ ngoài miệng nói thế, nhưng lại cười đến hai vai run run.
.- Vậy ta nếm thử xem.
.Hàn Nghệ cầm đũa lên, sau khi nếm thử một chút, gật đầu nói:
.- Thật sự là tiến bộ không ít nha.
.Ánh mắt Hùng Đệ lấp lóe: - Thật sao?
.Thẩm Tiếu đột nhiên nói: - Hàn Nghệ, ngươi nói với tài bếp của Tiểu Mập, có thể đến Đệ nhất Lâu ta làm bếp không.
.Hàn Nghệ hừ một tiếng nói: - Vậy thì chắc chắn là dư sức. Hắn chưa từng keo kiệt lời khen với Tiểu Mập.
.Hùng Đệ nói:
.- Hàn đại ca, huynh nói thật sao?
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ đột nhiên cảm thấy rất không đúng, nói: - Tiểu Mập, đệ thật sự muốn đến Đệ Nhất Lâu làm bếp à?
.Hùng Đệ cười khà khà.
.Thẩm Tiếu nói: - Đúng thế. Vừa nãy ta đã nói với Tiểu Mập xong rồi, đợi khi ta mở tửu lâu xong, y lập tức đến Đệ Nhất Lâu ta giúp đỡ.
.Tên khốn kiếp ngươi, ngươi cua các nàng Mộng Nhi, ta đã đặc biệt nhịn rồi, dù sao có nữ ma đầu ở đó, ta khó làm được gì. Nhưng ngay cả Tiểu Mập dễ thương của ta ngươi cũng không bỏ qua, nếu ta ra ngoài thêm mấy ngày nữa, nói không chừng Phượng Phi Lâu mang họ Thẩm rồi. Trong lòng Hàn Nghệ rất không vui, đào tường lại đào tích cực như thế, cười nói: - Thẩm Tiếu, nói cho ngươi nghe chuyện tốt.
.Thẩm Tiếu sửng sốt: - Chuyện gì?
.Hàn Nghệ nói: - Người là thanh lâu đạt nhân, lẽ nào không muốn đến ngõ trung nhìn thử.
.Thẩm Tiếu sửng sốt, sau đó ha ha nói: - Không giấu gì ngươi, ta đã muốn đi từ sớm rồi.
.Tên dâm đãng ngươi. Hàn Nghệ nói: - Vậy sao không đi?
.Thẩm Tiếu buồn bực nói: - Chẳng phải là ta nghe nói ngươi có mâu thuẫn với ngõ trung sao, ta không thể bán huynh đệ nha!
.Huynh đệ chó gì chứ. Ngày đầu tiên ngươi đến thì cua gái của ta, trước tiên đào lão đệ của ta, ta mà bị ngươi bán đứng thì y phục không có mà mặc. Hàn Nghệ ngoài cười trong không cười nói: - Ai đang bịa đặt vậy, không có chuyện đó, ngươi cứ việc đi.
.Trong mắt Thẩm Tiếu lóe lên, cười ha ha nói: - Thật sao?
.- Đương nhiên nha!
.Hàn Nghệ cười ha ha, nói: - Ngươi giúp ta đào hết mỹ nữ ngõ trung đến chỗ ta.
.Thẩm Tiếu sửng sốt, nói: - Có ý gì?
.- Đào chân tường nha!
.- Hả?
.Thẩm Tiếu mờ mịt nói: - Nói vậy là sao nha!
.- Ta nói này Thẩm Tiếu, ngươi đừng khiêm tốn nha.
.Hàn Nghệ nói: - Ngươi nhìn ngươi đi, ngươi mới đến bao lâu mà các nàng Mộng Nhi đã ít nói chuyện với ta rồi, bây giờ ngay cả Tiểu Mập cũng không bỏ qua, nếu còn tiếp tục thế này, Phượng Phi Lâu của ta chẳng phải sẽ bị ngươi đào sạch sao. Nếu đã như vậy, sao ngươi không đến ngõ trung đào người.
.Thẩm Tiếu hiểu ra, cả giận nói: - Đi đi đi, nói năng lung tung, ta khi nào thì đào người của ngươi, ta và các nàng Mộng Nhi chỉ dừng ở lễ nghĩa, không có xấu xa như ngươi nghĩ đâu.
.Hàn Nghệ ha ha nói: - Thẩm Tiếu, ta còn không hiểu ngươi sao, ngươi đừng nói cho ta biết, khi ngươi ở Dương Châu chưa từng lăn trên giường với những ca kỹ kia nha, ngươi cũng nói là hồng nhan tri kỷ, quan trọng là ngươi cũng không trả tiền nha. Nói đến đây, lại có chút hâm mộ.
.Thẩm Tiếu không phản bác được, nhưng y là phong lưu hoàn toàn khác với khái niệm hạ lưu mà Hàn Nghệ nói đến.
.Hùng Đệ đột nhiên nói: - Hàn đại ca, là là tự đệ nói, không liên quan đến Thẩm đại ca.
.Thẩm Tiếu lập tức nói: - Nghe thấy chưa, nghe thấy chưa.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói:
.- Đúng rồi, chẳng phải đệ muốn bán bánh bao sao, sao lần này lại muốn đến Đệ Nhất Lâu.
.Hùng Đệ vò đầu nói: - Trước đó đệ muốn bán bánh bao, nhưng nghe nói Thẩm đại ca sắp đến Trường An mở Đệ Nhất Lâu, đệ nghĩ bụng dù sao đệ cũng thích nấu ăn, chi bằng đến chỗ Thẩm đại ca làm bếp, nhất cử lưỡng tiện.
.Hàn Nghệ nghe mà trầm mày không nói.
.Hùng Đệ cẩn thận dè dặt nói: - Hàn đại ca, huynh cảm thấy như vậy không tốt sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Cũng không phải không tốt. Tiểu Mập, thật ra đệ muốn làm gì, chỉ cần không phải chuyện xấu, ta đều ủng hộ đệ. Nhưng ta cảm thấy, đệ giúp Thẩm Tiếu làm, vậy thì đệ chỉ là một đầu bếp mà thôi, hơn nữa đệ và Thẩm Tiếu lại thành quan hệ chủ tớ, sẽ ảnh hưởng tình bạn giữa hai người. Ta cảm thấy nếu đệ muốn làm, vẫn là tự mình đứng ra làm, làm ra sự nghiệp thuộc về đệ, học cách độc lập.
.Tiểu Dã gật đầu nói: - Tiểu Mập, đệ cho rằng Hàn đại ca nói rất có lý, sư phụ đệ cũng thường dạy đệ, thà làm ngưu đầu, không làm ngưu hậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận