Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1047.1: Tùy cơ ứng biến

.Trải qua ba năm huấn luyện này, các học viên của trại huấn luyện rốt cục cũng chào mừng các thí sinh thi tốt nghiệp, so với dự tính ban đầu đã bị chậm hơn hẳn một năm.
.Kỳ thật ở trong ba năm này, phần lớn thời gian của Hàn Nghệ cũng không ở trại huấn luyện, đều là Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt ở đó chăm sóc, nhưng bất kể là Trưởng Tôn Diên hay Độc Cô Vô Nguyệt đều cảm thấy là không thể bỏ qua công lao của Hàn Nghệ, bởi vì Hàn Nghệ vì trại huấn luyện đánh một đòn cơ sở vô cùng vững chắc, không có cơ sở này cũng không có ngày hôm nay, bọn họ chỉ biết dạy nhưng không biết làm thế nào để thay đổi đám con ông cháu cha, làm thế nào để tạo ra tinh thần Cảnh sát Hoàng gia.
.Mà Hàn Nghệ thật sự là loay hoay muốn chết, Hộ bộ bên kia còn giải quyết tốt hậu quả, bởi vậy khi đến những ngày thi này, hắn mới chạy đến.
.Bên trong toàn bộ trại huấn luyện lặng ngắt như tờ, thi tốt nghiệp toàn quốc phân thành hai phần, hôm nay thi luật pháp, ngày mai thi võ thử.
.Trước tiên Hàn Nghệ đến bên cửa phòng học, nhìn lén vào bên trong, thấy mọi người đều hết sức chăm chú làm bài, lòng không khỏi vui mừng cười cười, thật ra trong lòng hắn cũng không có vội vàng gì, những học viên này đều đảm nhiệm Cảnh sát Hoàng gia, nhìn sang từng gian, chỉ thấy có Nguyên Liệt Hổ làm giám thị, Độc Cô Vô Nguyệt và Trưởng Tôn Diên cũng không ở đây.
.Đi một vòng, Hàn Nghệ phải đi đến hoàng cung, vừa bước vào cửa, liền thấy một hình ảnh không thể tin nổi, chỉ thấy Lý Trị ngồi ở bên trong, việc này thì không tính là gì, mấu chốt là Trưởng Tôn Vô Kỵ không ngờ cũng ở trong đó, từ sau khi Trưởng Tôn Vô Kỵ về hưu, gần như chưa từng ngồi cùng Lý Trị, hai người đều cầm bút còn thật sự viết cái gì, ngay cả hắn đến cũng không biết, hình tượng này thật là quỷ dị. Trừ hai bọn họ ra, ở ngoài còn có Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt ngồi ở một bên, đều đang nhắm mắt dưỡng thần.
.Chuyện này là sao?
.Hàn Nghệ hoàn toàn không hiểu ra sao cả, vào bên trong, đúng lúc đang chuẩn bị thi lễ, Trưởng Tôn Diên vội vàng hướng về hắn phất tay, sau đó nhanh chóng nhẹ nhàng đến bên Hàn Nghệ kéo ra bên ngoài.
.Hàn Nghệ không biết gì đi theo Trưởng Tôn Diên ra đến bên ngoài, nhỏ giọng nói: - Đã xảy ra chuyện gì vậy?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Bệ hạ và ông nội ta đang ở bên trong làm bài.
.- Làm bài?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Làm về đề tài gì?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Chính là bài thi mà các học viên phải thi kỳ này đó!
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Bệ hạ và Thái úy sao lại!
.Trưởng Tôn Diên cười nói: - Việc này còn không đều tại ngươi.
.- Ta vừa mới tới à!
.- Bệ hạ và ông nội của ta sáng sớm đã tới rồi, bọn họ nhìn thấy bài thi kia đều cảm thấy vô cùng thú vị, cũng muốn thi cùng học viên, thử xem mình có thể được bao nhiêu điểm.
.Bọn họ thật đúng là vô vị đấy! Hàn Nghệ thầm nói một câu, nói:
.- Thì ra là thế! Lại nói: - Trưởng Tôn công tử, thật xin lỗi, gần đây.
.Trưởng Tôn Diên không đợi hắn nói xong, liền nói: - Được rồi, được rồi, ta biết rằng ngươi gần đây cũng rất bận đều là việc quốc gia đại sự, không thể chậm trễ, bởi vậy ta cũng không cho người đi nói cho ngươi biết.
.- Lý giải muôn năm, lý giải muôn năm!
.Hàn Nghệ chắp tay, hắn lại còn có thể nói cái gì. Hàn Nghệ cùng Trưởng Tôn Diên quay trở lại đại điện, Lý Trị và Trưởng Tôn Vô Kỵ hoàn toàn không chú ý tới. Kết quả là, Hàn Nghệ cũng gia nhập vào đội ngũ đang nhắm mắt dưỡng thần.
.Qua một hồi lâu, Hàn Nghệ bỗng thấy Lý Trị, Trưởng Tôn Vô Kỵ đều dừng bút, hai người đồng thời cau mày, như đang nghĩ cái gì, cười thầm, cậu cháu nhà này thật sự là ăn ý! Chợt thấy bốn tia ánh mắt phóng tới, hắn nghiêng đầu vừa thấy, Trưởng Tôn Diên và Độc Cô Vô Nguyệt đều nhìn bọn họ.
.Hàn Nghệ bỗng nhiên ý thức được cái gì, trừng mắt nhìn, đưa ánh mắt chậm rãi nhìn ra phía cửa ngoài.
.Trôi qua một hồi rất lâu, Lý Trị lắc đầu, nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, vừa thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng là mặt mày nhăn nhó, nói: - Thái Úy, chắc không phải là bị đề 26 này làm khó rồi chứ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ gật đầu nói: - Cái đề này thật là không dễ nha!
.Lý Trị quay đầu, mở miệng liền nói: - Trưởng Tôn Diên.. a? Hàn Nghệ, khanh tới khi nào vậy?
.Hàn Nghệ vội vàng đứng dậy thi lễ, nói: - Vi thần vừa đến, gặp bệ hạ và Thái úy đang làm bài, vì vậy không dám quấy rầy bệ hạ và Thái úy.
.Hắn vừa nói xong, Trưởng Tôn Diên lập tức nói: - Bệ hạ, đề 26 kia chính là Hàn Nghệ ra đấy, vi thần cũng không biết đáp án.
.Lý Trị rất là khó chịu nói: - Hàn Nghệ, khanh không am hiểu luật pháp, cũng đừng ra đề lung tung, ngươi xem Trưởng Tôn Diên ra đề vô cùng tinh diệu, hơn nữa có dấu vết lần theo, ngươi ra đề này một chút cũng không thể giải thích được.
.Cái gì mà không hiểu ra sao, ngươi làm không ra lại trách ta không hiểu ra sao cả, ngươi thật đúng là tìm lý do à? Hàn Nghệ nghe được dở khóc dở cười, trong lòng cũng không muốn mở miệng cầu xin.
.Lý Trị lại rất chân thành nói: - Khanh xem một chút đề thi này, ký kết của địa chủ và nông phu là một phần khế ước quân tử thần thánh, giao hẹn ba tháng sau đó không trả tiền mà nói, địa chủ sẽ lấy từ trên người nông dân ba cân thịt, kết quả nông phu không có trả hết tiền, địa chủ đã đem nông phu bẩm báo quan phủ, quan phủ này nên kết án như thế nào, khế ước quân tử sao có thể làm tổn thương người khác, đây không phải là làm nhục quân tử sao?
.Làm nhục quân tử? Trong thiên hạ nhiều người tự xưng quân tử như vậy, trải qua chuyện xấu so với chuyện này còn nhiều hơn ấy. Hàn Nghệ giải thích nói: - Bệ hạ, đề mục trong đã nói rõ, địa chủ và nông phu đều là vô cùng công bằng, vả lại ngươi tình ta nguyện kí khế ước thần thánh quân tử, không có tính chất áp bức, hơn nữa tuyệt đối phù hợp đúng giá cả tinh thần, từ góc độ luật pháp mà xem thì cái này cũng không sai.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: - Chuyện này còn không sai? Luật pháp đến từ chính " đạo đức" mà một phần khế ước chính là khế ước không đạo đức, việc này quyết không thể giữ lời, nếu khế ước có thể quyết định sinh tử của một người, thì luật pháp để làm chi, há chẳng phải thiên hạ đại loạn sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không thể giữ lời mà nói, đó là điều khó tránh khế ước quân tử thần thánh sẽ mất đi tinh thần của nó, trên luật pháp đã chỉ rõ, chỉ cần phù hợp điều kiện của khế ước quân tử thần thánh, nên phải chấp hành.
.Lý Trị nói: - Vậy khanh đề này đáp án chính là chấp hành?
.- Vi thần cũng không có nói như vậy. Hàn Nghệ nói:
.- Nếu chấp hành mà nói, ba cân thịt cắt bỏ này không khác giết người, những sinh mạng này là vô giá đấy, nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ bù lại một sinh mạng như vậy theo quan điểm này nhìn lên, chính là phá hủy tinh thần giá cả, hơn nữa trái đạo đức sao quan phủ có thể làm chuyện như vậy.
.Chấp hành không đúng? Không chấp hành cũng không đúng?
.Lý Trị đơn giản nói với Hàn Nghệ: - Ngươi nói đáp án của ngươi ra đi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bệ hạ, có thể cho vi thần không nói trước, để xem có có học viên nào giải ra đáp án hay không?
.Lý Trị nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu bây giờ vi thần trả lời đáp án mà nói, khả năng bệ hạ sẽ cho vi thần là già mồm át lẽ phải, nhưng nếu bệ hạ đợi thời điểm duyệt qua bài thi, phát hiện có đáp án khiến hai mắt bệ hạ tỏa sáng, như vậy thì càng thêm có đủ sức thuyết phục.
.Lý Trị nhìn giờ, thấy cuộc thi cũng lập tức kết thúc, dứt khoát đồng ý, lại hướng về Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Cữu cữu, nếu chúng ta đã làm đề, sao không đưa cho Diên nhi chấm điểm.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười gật đầu nói: - Theo ý kiến của bệ hạ.
.Lý Trị lại nói với Trưởng Tôn Diên: - Trưởng Tôn Diên, khanh cũng không thể bao che gia gia của khanh.
.Trưởng Tôn Diên nói: - Vi thần sẽ theo lẽ công bằng mà chấm.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Bệ hạ, người làm sao lại tới đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận