Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1170.2: Đây chỉ là cuộc biểu diễn

.Thôi Hữu Du đã qua đi lại, lúng ta lúng túng nói: - Tổng cảnh ti, chúng ta sẽ không ở đây đợi người chứ.
.Trình Xử Lượng đáp: - Vậy có thể làm như thế nào? Không có lệnh của bệ hạ, chúng ta không thể tự tiện xong vào phủ tể tướng.
.Thôi Hữu Du nói: - Vậy tổng cảnh ti có thể đi tìm bệ hạ!
.Hàn Nghệ lên tiếng: - Chút chuyện nhỏ này mà đi tìm bệ hạ? Ngươi không cần thể diện nhưng ta cần, cứ chờ ở đây, ta không tin Lý Dương y cả đời không ra khỏi cửa, học hỏi chút đi, cái này người ta gọi là thủ đoạn.
.Thủ đoạn thật quá lợi hại a!
.Thôi Hữu Du bọn họ đều không nói gì nữa, việc này so với thủ đoạn dùng với bọn họ ở trại huấn luyện thật là yếu kém.
.- Bùi huynh, kế sách này của huynh thật khác a.
.Đỗ Thiếu Vân vẻ mặt buồn bực hướng về phía Bùi Thanh Phong nói: - Huynh xem Hàn Nghệ cũng không nói một tiếng nào, chớ nói chi là đấu tranh với Lý Nghĩa Phủ.
.Bùi Thanh Phong hơi nhíu mày, trong ánh mắt cũng đầy vẻ hoang mang, điều này có chút không đúng, Hàn Nghệ và Lý Nghĩa Phủ vốn là kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa Hàn Nghệ từ trước đến nay làm việc luôn dứt điểm mạnh mẽ, cơ hội tốt như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua: - Cứ đợi xem thế nào đi.
.- Này, Hàn Nghệ! Chúng ta sẽ không phải cứ đứng ngây ở đây để đợi thật đấy chứ?
.Lý Tư Văn đảo mắt nhìn vô số cặp mắt xung quanh đang nhìn bọn họ, như đá đè nặng trên lưng, tốt xấu gì cũng là con trai của Tư không, như này thật là mất mặt quá.
.Hàn Nghệ cất lời: - Các ngươi không nhìn thấy sao?
.- Thấy cái gì?
.- Ánh mắt đồng tình
.Hàn Nghệ tiếp tục nói: - Các ngươi hãy nhìn bách tính xem, ánh mắt mong đợi của họ đã dần dần thay đổi rồi. Các vị, đây chỉ là một cuộc biểu diễn, là để bù đắp cho những sai lầm chúng ta mắc phải hai ngày trước, chúng ta nhất định phải làm như vậy mới có thể đảo ngược được lợi thế.
.Lý Tư Văn buồn bực nói: - Thật sao? Nhưng bách tính sẽ tin rằng cảnh sát hoàng gia nhát gan như vậy sao?
.- Nhát gan cái gì? Hàn Nghệ giọng: - Vẫn là câu nói đó, không phải bên ta quá yếu, mà là đối phương quá mạnh, chúng ta chỉ có thể làm như vậy, như này hoàn toàn thể hiện tinh thần không ngừng cố gắng đối với chính nghĩa của cảnh sát hoàng gia chúng ta, đây chính là niềm tin vĩ đại biết bao nhiêu.
.Trình Xử Lượng nói: - Nếu lỡ như Lý Dương sẽ không ra ngoài thật.
.Hàn Nghệ ngắt lời: - Vậy thì cứ tiếp tục đứng, chúng ta đã giả vờ, ồ không, chúng ta đã sắp đặt sẵn, làm sao có thể rút lui được chứ, như vậy thì thật đáng chê cười rồi, đây là trận chiến cân não, xem ai chịu đựng được lâu hơn.
.Trình Xử Lượng nói tiếp: - Bọn họ ở bên trong đang ăn uống linh đình, chúng ta lại ở đây hứng gió hứng mưa, chúng ta có thể chịu đựng qua được sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết ý của Tổng cảnh ti là gì?
.Trình Xử Lượng nhìn quanh một lượt, hai bên đều là người lúc nhúc, những lời vừa nói cũng đã nói rồi, muốn đi cũng không đi được, nói: - Hãy đợi đi!
.Hàn Nghệ lập tức gọi Bùi Thiếu Phong đến, nói: - Ngươi quay trở về một chuyến, dặn nhà bếp chuẩn bị cơm trưa mang đến đây, nhân tiện mang theo một ít ghế đến nữa.
.Bùi Thiếu Phong tỏ vẻ sửng sốt.
.Hàn Nghệ nói: - Có vấn đề gì sao?
.- Dạ, không có!
.Bùi Thiếu Phong gật đầu rồi lập tức rời đi.
.Hàn Nghệ lại gọi Tiêu Hiểu tới, ghé vào tai nói nhỏ vài câu.
.Tiêu Hiểu cười he he, nói: - Đệ hiểu rồi!
.- Ta nói tên tiểu tử ngươi có thể ủy khuất một chút không, hiện tại chúng ta đứng đây hãnh diện lắm hay sao? Đệ bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả một chút tình hình này mà nhìn cũng không hiểu sao? Hàn Nghệ bực bội nói.
.- Dạ, đệ hiểu rồi!
.Tiêu Hiểu gật đầu ủy khuất, nói: - Vậy đệ đi dây.
.- Mau đi đi!
.Tiêu Hiểu che nửa mặt, băng quá đám đông.
.Những bách tính kia cũng chưa từng thấy điều tra án như vậy, họ cảm thấy rất hứng thú, nếu chưa rõ kết quả thì họ sẽ không rời đi, bắt đầu tìm chỗ, yên tĩnh chờ đợi, người ở đây không những giảm bớt mà ngược lại còn bắt đầu tăng thêm nhiều.
.Đến lúc giữa trưa, cảnh sát hoàng gia đã an vị trong góc tường ngồi ăn trưa.
.Bách tính đều nhìn một cách ngây ngốc!
.Cùng lúc đó, các kiểu tin đồn bắt đầu lan truyền khắp nơi, hoàn toàn trái ngược với tin tức buổi sáng. Nói cái gì mà Cục Dân An vô cùng ủy khuất, trước đó, bọn họ đã đang nỗ lực thu thập chứng cứ, hi vọng có thể khiến Lý Dương đến Cục Dân An hỗ trợ điều tra, nhưng lại nhận được sự chỉ trích của bách tính, nhưng mặt khác, Lý Nghĩa Phủ một mực không chịu giao người, chiếu theo quy định của triều đình, bọn họ không có tư cách xông vào nhà bắt người, vì căn cứ theo quy định mà nói, đại quan tam phẩm thì bắt buộc phải có mệnh lệnh của hoàng đế mới có thể xvào nhà điều tra, đây chính là vì bảo vệ giai cấp thống trị.
.Cục Dân An vì công bằng của bách tính, không tiếc thân mình chịu khổ đứng chờ trước cửa, vĩ đại đến nhường nào, từ cổ chí kim, người trong nha môn luôn tận tâm tận lực vì bách tính như vậy.
.Mấu chốt là sự thật ở ngay trước mắt, bởi vậy dư luận đã từ từ thay đổi rất nhanh.
.Hóa ra không phải Cục Dân An muốn bao che Lý Nghĩa Phủ, mà là bọn họ năng lực có hạn, thật sự là không có cách nào, mới vừa rồi Trình Xử Lượng còn ăn nói khép nép với Lý Nghĩa Phủ, đã chứng minh đầy đủ rằng Cục Dân An đang cố gắng đọ sức cùng Lý Nghĩa Phủ.
.- Cha vợ, Hàn Nghệ bọn họ đều đang ngồi ăn ở bên ngoài.
.Liễu Nguyên Trinh đi tới trước mặt Lý Nghĩa Phủ, vẻ mặt lo lắng nói.
.Lý Nghĩa Phủ hừ lạnh một tiếng: - Đúng là hành động vô lại, ta còn tưởng Hàn Nghệ sẽ lại dùng chiêu thâm độc gì đó. Không cần quan tâm đến bọn chúng, ngược lại là bọn chúng bị mất mặt.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Thế nhưng cha vợ, hai bên có không ít bách tính dòm ngó, việc này đối với danh tiếng của cha vợ cũng không hay cho lắm.
.Lý Nghĩa Phủ cười ha hả, vẻ mặt đầy khinh bỉ:
.- Không cần lo lắng, bách tính còn ích kỉ hơn bất cứ ai nữa, mỗi người đều là tự dọn tuyết trước cửa nhà, mặc kệ chuyện của bọn họ, bọn họ ngay cả tiếng cũng không bật ra được, bọn họ chỉ là đến xem náo nhiệt xong rồi sẽ rời đi thôi.
.Kì thực lão ta hiểu rõ lòng người cũng chỉ cùng một ruột, sự thật cũng quả thực chỉ như vậy thôi.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Nhưng cha vợ, việc giẫm đạp lên hoa màu vốn không phải là việc gì to tát, chỉ vì chút chuyện mà làm vậy có đáng không?
.Lý Nghĩa Phủ sắc mặt trùng xuống, nói: - Nhớ những trước đây những con cháu quý tộc kia làm mưa làm gió ở Trường An, ai dám cản trở? Chuyện này là chuyện nhỏ, nhưng con cũng không thử nghĩ xem, nếu ta vừa mới lên đảm nhiệm chức Trung thư lệnh mà đã chịu khuất phục Cục Dân An, vậy sau này ai còn coi Trung thư lệnh ta ra gì nữa, làm sao ta khiến người khác phục tùng, Cục Dân An ngày ngày có thể đến nhà ta tìm người.
.Liễu Nguyên Trinh nói: - Nhưng cứ náo loạn như vậy, sớm muộn gì cũng kinh động đến bệ hạ.
.- Có như vậy ta cũng không sợ! Lý Nghĩa Phủ nhếch mép cười, nói: - Nếu như hôm nay ta chịu khuất phục trước Cục Dân An, như vậy thì không phải các đại thần khác trong triều sẽ đều phải chịu cúi đầu trước Cục Dân An sao, bọn họ nhất định sẽ ủng hộ ta. Hơn nữa, chịu lùi một bước như vậy, nếu bệ hạ có ra mặt, khi ấy ta sẽ đưa Dương Nhi đến Cục Dân An, như vậy cũng là vì bệ hạ, chứ không phải vì Cục Dân An.
Bạn cần đăng nhập để bình luận