Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 373: Hoàng đế giá lâm

.Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, đúng là Dương Phi Tuyết.
.Hùng Đệ vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn Dương Phi Tuyết, trong ánh mắt thuần khiết vô hạ cũng rộ ra muôn phần nghi hoặc.
.Thật ra y cũng không hiểu cái gì là sự cách biệt giữa sĩ tộc và thứ tộc, y chỉ biết là y đi tìm Doanh Doanh chơi sẽ gây ra rất nhiều phiền phức.
.Nguyên Mẫu Đơn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: - Doanh Doanh xuất thân cao quý, mà Tiểu Mập.
.Nói tới đây nàng ta không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là suy nghĩ cho cảm nhận của Tiểu Mập.
.- Đây mới thật là buồn cười.
.Dương Phi Tuyết đột nhiên kích động lên, nói: - Bên ngoài bán những thứ kia, quý tiện phân chia thế nào, cũng không phải căn cứ vào mặt tiền của cửa hàng lớn nhỏ mà phân chia, mà căn cứ vào đồ vật này tốt xấu thế nào rồi mới phân quý tiện cả, ta thấy hàng ở chợ Đào Bảo tốt hơn so với những cửa hàng kia, cũng nhiều người mua hơn. Tại sao người ta biết hàng ở chỗ này thì tốt xấu như thế nào, nhưng lại không thể hiểu được sự phân biệt chính mình?
.(Quý tiện ở đây có nghĩa là cao quý và ti tiện, cũng có nghĩa là đắt và rẻ) Một người có quý tiện hay không, sao có thể có thể dựa vào xuất thân mà phân biệt được? Không phải dựa vào cái thiện và cái ác của con người để đánh giá sao? Thánh nhân cũng từng nói, ba người đi tất có người là thầy ta, lựa chọn người thiện mà làm theo, người không thiện thì thay đổi, chứ không phải lựa chọn nào nhiều thì theo, trong sĩ tộc cũng có người xấu, trong dân chúng cũng có người tốt, nếu lấy sĩ tộc làm gương, đây chẳng phải là kêu mọi người học cái xấu sao, ta đây thật sự nghĩ không ra. Những lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người hoàn toàn trầm mặc.
.Hàn Nghệ còn có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn Dương Tuyết Phi, hắn không thể ngờ rằng những lời này thốt ra từ miệng Dương Tuyết Phi.
.Lại không biết đây tất cả đều là công lao của hắn.
.Thật ra Dương Tuyết Phi lúc trước khi ở bên cạnh lễ pháp rất là tự do, lúc mà Dương gia muốn đem nàng gả cho Tần gia, là bước ngoặt quan trọng trong cuộc sống của nàng, lúc ấy gần như tất cả mọi người đều bàn luận về dòng dõi thế nào bên tai nàng, nhưng con người nàng hiếu động, thường đi ra ngoài, hơn nữa tấm lòng lại lương thiện, khiến cho nàng có tư tưởng khác biệt, nhưng đây cũng chỉ mang đến cho nàng hoang mang, vẫn chưa thể khiến cho nàng quyết tâm khước từ cái hôn sự này. Nhưng mà một câu tự do yêu đương của Hàn Nghệ, khiến cho tư tưởng của nàng có sự thay đổi lớn.
.Bởi vì nàng hiện giờ đang đến tuổi kết hôn rồi, vì vậy nàng vẫn luôn tự hỏi vấn đề này, cuối cùng là lựa chọn quý, hay là chọn thiện, đây không phải là nàng tâm huyết dâng trào mà nói, mà là trong thâm tâm nàng từ trước tới nay đều không hiểu được mà hoang mang.
.Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nhẹ nhàng cười nói: - Phi Tuyết, như vậy vấn đề sâu xa, ta không đáp được.
.Tiêu Vô Y khẽ nói: - Ta xem cô là biết rõ không mà đáp.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nhạt nói: - Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, sẽ chỉ hại người hại mình.
.Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bởi vì biết rõ không thể làm nên không làm, sẽ chỉ gieo hại ngàn năm.
.Nguyên Mẫu Đơn không khỏi ngạc nhiên nhìn Hàn Nghệ. Kỳ thực lý do này thì ai cũng hiểu, con người ai cũng từ trong bụng mẹ mà ra, từ điều này cho thấy không hề có phân biệt địa vị cao hay thấp.
.Sở dĩ theo luận tôn sùng quý tộc, luận về vương quyền, trừ phi có người nào đó vì muốn củng cố quyền lực cho bản thân mình.
.Việc này đối với việc mua bán là một đạo lý, rất nhiều nhà tư bản đều muốn đưa thương phẩm của mình nâng lên giá trị thượng phẩm, chẳng qua là các nhà tư bản ai cũng hiểu rõ lòng người, biết ai cũng có lòng ham hư vinh, vì vậy mà tạo ra các mánh lới. Đương nhiên, những thương phẩm này đều có thể mang lại cảm giác đẹp và thực dụng, đây là điều mà không còn nghi ngờ gì, những thương phẩm quý giá trên căn bản nó có giá trị đắt tiền, nhưng nhìn từ góc độ thương nghiệp, suy cho cùng tiền nào giá đó, nhưng chỉ dựa vào giá trị đắt tiền của sản phẩm thì cũng không thể phân biệt rõ thân phận cao quý hay nghèo nàn của một người, vì vậy khi người dân theo đuổi những cái này, cũng chính là đang đổ tiền vào các nhà tư bản.
.- Hàn Nghệ, ngươi cũng đồng ý những gì ta sao?
.Dương Phi Tuyết có vẻ hơi kích động nhìn Hàn Nghệ
.- Đương nhiên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: - Từ lúc nhỏ ta đã từng nhìn thấy một ông già, lúc đó ông ta đang mặc một bộ y phục rách rưới, kể cả ta cũng không thể nào nhìn thêm được nữa, thế là nói cho ông ta biết, ông ta nên thay một bộ y phục mới. Nhưng ông lão kia lại nói không sao, cũng chẳng có mấy người quen biết ta. Nhưng mấy năm sau học vấn của ông ấy được nhiều người biết đến, ở chỗ của chúng ta cũng nổi tiếng, vừa khéo ta gặp lại ông ta, nhưng ông ta vẫn mặc bộ y phục rách rưới đó, ta lại nói với ông ta bây giờ ông cũng nên thay bộ y phục mới chứ, nhưng ông ấy lại nói không sao, dù sao hiện giờ người người ai nấy cũng đều nhận ra ta.
.Mọi người nghe thấy đều trầm tư suy nghĩ.
.Hùng Đệ hiếu kỳ nói: - Hàn đại ca, ông già này đệ có quen biết không?
.Tiểu Mập, ta nói có triết lý như vậy, đệ không thể nào chỉ quan tâm những cái này thôi! Hàn Nghệ dở khóc dở cười nói: - Đệ không quen.
.Thật ra câu chuyện này là thật, nhưng đối với Hàn Nghệ thì chẳng liên quan gì, mà là nhà khoa học Einsten vĩ đại nhất trong nhân loại, nhưng câu chuyện này đã mang đến ảnh hưởng vô cùng lớn đối với Hàn Nghệ, phải biết Hàn Nghệ trước đây là một người vô cùng tự ti, bởi vì từ nhỏ thì hắn đã là cô nhi, bị người khác cười nhạo, tự ti là điều khó tránh, cho dù sau này có vào được Thiên môn, kiếm được tiền, thì trong lòng cũng không tránh khỏi tự ti.
.Bạn tốt Peter Zhu của hắn trong lúc đang giúp hắn điều trị tâm lý, kể chuyện này cho hắn nghe để giúp hắn nâng cao thêm sự tự tin của mình. Eistein nói tuy là y phục, nhưng đối với Hàn Nghệ mà nói, bộ y phục rách rưới này cũng giống như thân thế của hắn vậy, lúc ngươi chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt không có ai thèm đoái hoài gì đến thân thế của ngươi, nhưng lúc ngươi đã thành công và nổi tiếng, thì thân thế của ngươi ngược lại sẽ thừa nhận sự vĩ đại của ngươi, bất luận nhìn từ góc độ nào thì ngươi cũng không có đạo lý vì thế mà luôn cảm thấy tự ti.
.Cũng tức là nói, bộ y phục rách rưới kia của Eistein, nếu là hiện tại, chính là xuất thân, chính là dòng dõi, là bộ y phục là cũ nát hay là hoa lệ, suy cho cùng cũng để ý đến bộ y phục trên người mới là người biết cách mặc quần áo.
.Mã Chu là người gì, Lưu Bang lại là người như thế nào, nhưng mà họ lại có thể lưu danh muôn đời, những quý tộc con cháu dòng dõi trên thế gian này luôn có thừa, nhưng có được mấy người có thể làm được giống như bọn họ chứ.
.Dương Phi Tuyết gật đầu nói: - Đúng vậy, một đạo lý dễ hiểu như vậy nhưng lại không có ai hiểu.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Bọn họ không phải không hiểu, mà là quá rõ ràng, chẳng qua là người nào hiểu được thì luôn nhận được nhiều sự giúp đỡ còn người không hiểu được thì không nhận được sự giúp đỡ từ người khác, cuối cùng có một ngày, lời nói dối của bọn họ sẽ bị mộng tưởng đó làm tổn thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận