Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1126: Nhất kiếm vô huyết

.Sau khi nỗi khiếp sợ qua đi thì bọn người Trình Xử Lượng tỏ ra vô cùng phấn khởi, từ phòng hồ sơ khổng lồ này bọn họ đã có thể nghĩ đến được vai trò của Cục Dân An cũng không phải đơn giản như vậy, mà muốn tìm hiểu đến cùng xem không đơn giản như thế nào, thì phải đợi về sau mới biết được, phải biết rằng trong chốn quan trường, không đơn giản trực tiếp đối ứng thì là quyền lực, dù sao bọn họ còn đang chính trực tráng niên, không ai muốn giữ một chức quan nhàn tản cả.
.Đồng thời bọn họ đều trách Hàn Nghệ giấu giếm quá sâu, mặc dù đã đi thăm qua một lần, nhưng bọn họ vẫn không rõ mức độ sâu cạn của Cục Dân An cho lắm.
.Đương nhiên, Hàn Nghệ vẫn chưa đưa ra câu trả lời gì mới, chỉ nói tôn chỉ trên hết của Cục Dân An chính là vì nhân dân phục vụ, các ngươi không cần suy nghĩ quá nhiều.
.Nhưng vào giờ khắc này, bọn người Trình Xử Lượng sao còn tin tưởng Hàn Nghệ được nữa.
.Nhưng đây chính là tác phong làm việc của Hàn Nghệ đấy.
.Thứ gì thực sự phát huy tác dụng, bình thường Hàn Nghệ đều sẽ cực kỳ khiêm tốn mà tiến hành, giống như sự kiện phòng sách Hoàng Kim vậy, trước đó có rất ít người biết, mặc dù người biết việc này là Tang Mộc cũng không quá chú ý đến, bởi vì Tang Mộc cảm thấy đây chẳng qua là việc nhỏ không đáng kể, không giống với nước hoa, là thần khí kiếm tiền, mà thương nhân đương nhiên muốn kiếm tiền rồi!
.Nhưng, tác dụng của nước hoa chỉ là giúp Hàn Nghệ kiếm ít tiền, thay đổi một loại thương phẩm khác, cũng có thể kiếm tiền như vậy, đến cùng nó có bao nhiêu tác dụng, thì là ý kiến riêng của mỗi người. Mà tác dụng của "Kinh tế học trong Hiền giả lục học" đối với Hàn Nghệ mà nói thì có ý nghĩa nhiều hơn lợi ích, cũng có thể nói rằng nó là nguồn lợi ích vô tận.
.Mà Hàn Nghệ cũng hy vọng tiến hành cải cách trong yên lặng, tận lực tránh cho khua chiêng gõ trống, gần như không có ai chú ý, giống như chính sách đất nào cây nấy kia, nói cho cùng thì chỉ là trồng mấy cây dâu tằm mà thôi, hơn nữa còn trồng ở nơi cằn cỗi, ai sẽ chú ý đến việc này, nhưng chính những việc nhỏ bé như này lại phát huy tác dụng bất ngờ.
.Mà trại huấn luyện hoàng gia lúc trước cũng là như vậy, từ lúc mới bắt đầu, nơi đó dường như chính là một bệ phóng cho con dòng cháu giống nhập sĩ thôi, nhưng ai có thể dự đoán được trại huấn luyện hoàng gia lại có thể huấn luyện ra một đám cảnh sát hoàng gia ưu tú đến vậy, hoàn toàn khác với những gì tưởng tượng lúc trước.
.Mà bây giờ còn có Học Viện Chiêu Nghi không có tiếng tăm gì, nhưng sau này ai biết Học Viện Chiêu Nghi sẽ đạt được thành công gì, sẽ có sức ảnh hưởng như thế nào.
.Ngược lại là những chuyện không đau không ngứa đó, Hàn Nghệ lại thường náo loạn cho gà bay chó sủa, dư luận xôn xao, cứ như trời sắp sập xuống đến nơi, nhưng kỳ thật nếu những chuyện kia có thất bại, thì cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, nếu không bán được nước hoa, thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn với hắn sao, cũng chưa chắc, cùng lắm thì lại đưa ra thêm dầu gội đầu thôi.
.Kỳ thật đây cũng là thói quen tư duy của lão thiên, giấu nhu cầu lợi ích chân chính của mình ở một mặt âm u, chính diện chỉ là để phục vụ cho mặt sau. Kỳ thật có những lợi ích không cần đặt ở mặt sau, nhưng Hàn Nghệ là kẻ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hắn cũng không phải người hoàn mỹ, chuyện Tạ Huy, Mộng Tư chính là thất bại lớn của hắn, tốn thời gian sức lực lại mất tiền của, kết quả cuối cùng lại bị Trần Thạc Chân hung hăng làm nhục một trận, nên có thể thấy được bất cứ chuyện gì cũng đều có tính hai mặt cả.
.Tuy rằng sự bùng nổ Hàn Nghệ đã thổi quét qua toàn thành, hơn nữa là ở mọi phương diện, không chỉ trong chuyện buôn bán thôi, hiện giờ Học Viện Chiêu Nghi đã bắt đầu khai giảng dạy học rồi, việc này trực tiếp giảm bớt gánh nặng cho công nhân trong xưởng, không cần chăm nom con cái, bọn họ đi làm, con cái đi học, mà sắp tới Hiền giả lục viện cũng sẽ khai trương, Cục Dân An cũng đang vận sức chờ phát động, nhìn như là nối gót nhau, nhưng dù gì Hàn Nghệ cũng không phải trung tâm của Trường An, không phải tất cả mọi người đều sẽ xoay chuyển xung quanh hắn, tương phản, ở đất Trường An này, cũng chỉ có việc nhỏ là không đáng kể thôi.
.Dù sao Trường An là đế đô, ở nơi này, không có cách nào thay thế được chính trị.
.Vi phủ.
.Sắc trời đã tối từ lâu, nhưng Vi Tư Kiêm vẫn ngồi bên ngọn nến, dựa vào bàn làm việc, vô cùng cẩn trọng, hiện giờ Thôi Nghĩa Huyền cơ bản đã thoái lui về phía sau màn, rất ít đến Ngự Sử Đài, mà chuyện ở Ngự Sử Đài đều giao cho Vi Tư Khiêm, dù sao tuổi của Thôi Nghĩa Huyền cũng đã cao, đã lực bất tòng tâm.
.- Lão gia! Lão gia!
.Bỗng nhiên, Từ Thắng vội vàng chạy vào phòng, đưa một phong thư cho Vi Tư Khiêm, nói: - Lão gia, vừa mới có người đưa một phong mật hàm.
.- Mật hàm? Vi Tư Khiêm hơi hơi nhíu mày, vội vàng nhận lấy mật hàm, vừa mở ra nhìn, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức nhăn chặt mày, dùng giọng điệu cực kỳ quái dị hỏi: - Ngươi có biết ai đưa tới không?
.Từ Thắng lắc đầu nói: - Lúc ta mở cửa, đã thấy phong mật hàm này rơi từ khe cửa xuống, nhìn bốn phía không thấy có người nào khả nghi cả. Lão gia, trong mật hàm này viết cái gì?
.Vi Tư Khiêm nói: - Là có người buộc tội Thái tử xá nhân Đổng Diệp ép dân chúng bán đất đai.
.- Thái tử xá nhân?
.Từ Thắng nhíu mày, bỗng nhiên trợn tròn hai mắt: - Chẳng lẽ----!
.Vi Tư Khiêm gật đầu, nói: - Xem ra có một số người đã ngồi không yên. Nói tới đây, ông ta cười lạnh một tiếng bảo: - Bọn họ thật đúng là dùng hết tâm tư nha!
.Từ Thắng hiếu kỳ hỏi: - Mong lão gia chỉ giáo cho?
.Vi Tư Khiêm nhìn y một cái, nói: - Chẳng lẽ ngươi đã quên, không phải lúc trước cũng bởi vì ta buộc tội Chử Toại Lương ép dân chúng bán đất đai cho mình mới bị giáng chức sao, đối phương đang nhắc nhở ta nhất định phải đi điều tra chuyện này đấy.
.Từ Thắng cau mày, có chút lo âu, thật cẩn thận hỏi: - Vậy không biết lão gia định làm thế nào?
.Vi Tư Khiêm thở dài: - Còn có thể làm thế nào nữa, Ngự Sử Đài chúng ta không phải để làm chuyện này sao, đã có người cáo trạng, vậy thì Ngự Sử Đài cũng không thể coi như không thấy được.
.Từ Thắng nói: - Nhưng mà lão gia, đây cũng không phải việc nhỏ, chi bằng hãy cẩn thận mà làm a! Ta biết lão gia chỉ cầu không thẹn với lương tâm, nhưng nếu việc này nếu không xử lý tốt, sẽ tạo thành cơn sóng lớn, sẽ liên lụy tới rất nhiều đại thần trong triều đấy.
.Vi Tư Khiêm liếc nhìn y, hỏi: - Ngươi thấy thế nào?
.Từ Thắng nói: - Việc này rốt cuộc nên làm như thế nào, tạm thời tiểu nhân cũng không rõ, nhưng có một người biết chắc nên làm thế nào đấy?
.- Ai?
.- Thôi Ngự sử.
.Vi Tư Khiêm suy tư nửa ngày, bảo:
.- Hiện tại ngươi lập tức đi đến Thôi phủ, mời Thôi Ngự sử qua phủ ta một chuyến.
.- Vâng, tiểu nhân lập tức đi ngay.
.Một canh giờ sau, Thôi Tập Nhận đi tới Vi phủ.
.- Không biết lúc này Trung thừa gọi hạ quan đến, là có chuyện gì chỉ bảo? Thôi Tập Nhận dùng vẻ mặt hoang mang hỏi.
.Vi Tư Khiêm đưa mật hàm cho Thôi Tập Nhận, mới bảo; - Đây là thứ trước đây không lâu có người nhét vào trong khe cửa nhà ta.
.Thôi Tập Nhận nhận lấy, sau khi xem xong, ngược lại trên mặt không có nhiều biểu lộ gì lắm, chỉ hỏi: - Không biết Trung thừa có tính toán gì không?
.Vi Tư Khiêm bảo: - Ta dự định cho ngươi đi điều tra.
.Thôi Tập Nhận chắp tay hành lễ: - Hạ quan tuân mệnh!
.Sau khi y cáo từ, Từ Thắng buồn bực bảo: - Lão gia, rốt cuộc Thôi Ngự sử có hiểu được mục đích thật sự của phong mật hàm này không, ta thấy y hình như không quá để ý a.
.Vi Tư Khiêm cười ha ha bảo:
.- Tiểu tử này thông minh hơn ta với ngươi nhiều, sao y có thể không rõ được, chỉ là có chút chuyện không tiện nói hẳn ra, mà y làm như vậy, là muốn ta yên tâm giao chuyện này cho y đi làm, ha ha, nói vậy, kỳ thật là y đang sợ ta a!
.Thôi phủ!
.Thôi Nghĩa Huyền khoác áo choàng, ngồi trên giường thấp, hỏi Thôi Tập Nhận đứng một bên: - Con thấy thế nào?
.Thôi Tập Nhận nói: - Hiện giờ Hàn Viện, Lai Tể bị giáng chức đi Tây Bắc, bên cạnh đương kim Thái tử không còn có trọng thần nào, có thể nói rằng chiều hướng phát triển cũng như mục đích chung chính là phế đương kim Thái tử, chúng ta cũng không thể đi ngược lại, chỉ có điều Thái tử cũng không có sai lầm gì, nếu không có lý do chính đáng, thì không thể phế được, thế nhưng nếu tạo ra một lý do gì đấy, thì kết cục của Thái tử sẽ rất thảm, còn sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người, bất luận như thế nào, Thái tử cũng là nhi tử của bệ hạ, bởi vậy, chất nhi cảm thấy biện pháp tốt nhất, chính là khiến Thái tử chủ động thoái vị, dù phong thư này do ai gửi đến, chất nhi đều cho rằng thủ đoạn của đối phương là biện pháp hợp lý nhất.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu, nói: - Con cũng đã cho rằng đây là biện pháp hợp lý nhất, vậy thì con hãy đi làm đi, tuy vậy trong việc này con nhất định phải cẩn thận, bất luận việc gì liên quan tới Đông Cung, đều là việc vô cùng nguy hiểm, dù là các đại thần như Phòng Huyền Linh, Lưu Kịp cũng phải thua ở phương diện này đấy.
.Thôi Tập Nhận đáp: - Chất nhi hiểu.
.Hôm sau!
.Giữa trưa, Thôi Tập Nhận mặc quan phục dẫn theo một gã văn lại đi tới Vĩnh Xương phường gần Đông Cung.
.- Cốc cốc cốc!
.Người mở cửa là một tỳ nữ, cô ta nhìn Thôi Tập Nhận hỏi: - Xin hỏi ngài là ai?
.Thôi Tập Nhận cười nói: - Ta chính là Giám sát ngự sử Thôi Tập Nhận, có việc muốn tìm Đổng xá nhân thảo luận.
.- Ngài chờ một chút.
.Qua một lát, chỉ thấy một nam nhân trung niên mặt gầy, để râu dê ra đón: - Thì ra là Thôi Ngự sử, thất kính, thất kính. Trong mắt ông ta lộ ra một chút sợ hãi.
.Thôi Tập Nhận chắp tay đáp lễ.
.- Thôi Ngự sử, mau mời vào.
.Đi vào trong phòng, Thôi Tập Nhận bèn cười nói: - Đổng xá nhân, kỳ thật hôm nay ta phụng mệnh đến đây.
.Toàn thân Đổng Diệp run lên, chỉ cần là quan viên, khi bị Ngự Sử Đài nhắm vào, nhất định là không có chuyện gì tốt, hơn nữa chức quan của ông ta còn nhạy cảm như vậy: - Không biết Thôi Ngự sử đến vì chuyện gì?
.Thôi Tập Nhận nói: - Có người tố giác vào ba năm trước đây, nhà các người từng lấy giá thấp hơn giá thị trường mua mười mẫu đất vườn của một người tên là Trương Cát ở phường Vĩnh Dương, không biết việc này có thật không?
.- Này --- chuyện này thật sự là oan uổng a!
.Đổng Diệp cực kỳ kích động nói: - Trương Cát kia chính là bà con xa của nội tử, người này chơi bời lêu lổng, dăm ba bữa lại chạy đi đánh bạc, tiền tài trong nhà đã bị gã thua gần hết, nội tử cũng là nhớ đến quan hệ thân thích giữa bọn họ với chúng ta, mới thường cho gã vay chút tiền, là do gã không trả được, mới đề nghị bán đất của nhà gã ở Vĩnh Dương cho chúng ta, còn về chuyện giá thấp hơn thị trường, đó là do trước kia gã nợ chúng ta không ít tiền. Năm trước gã còn thua sạch cả gia nghiệp nên phải về quê.
.Thôi Tập Nhận gật đầu, nói: - Không biết Đổng xá nhân có bằng chứng không?
.- Có chứ! Có chứ! Ngươi chờ ta một lát.
.Đổng Diệp vội vàng đi vào trong phòng, chẳng mấy chốc, ông ta cầm mấy miếng vải rách ra, nói: - Thôi Ngự sử, mời ngươi xem, đây chính là khế ước về chuyện gã bán đất cho ta, còn có bằng chứng năm đó gã vay tiền nhà ta nữa.
.Thôi Tập Nhận lấy tới nhìn, gật đầu nói: - Thì ra là thế! Nói xong bèn lập tức đứng lên, chắp tay nói: - Xem ra đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, đã quấy rầy rồi, mong Đổng xá nhân thứ lỗi cho, hạ quan cũng chỉ là phụng mệnh làm việc thôi.
.Đổng Diệp hơi sững sờ, dường như còn chưa kịp phản ứng, qua một chốc, mới nói: - Không dám, không dám.
.Thôi Tập Nhận lại nói: - Một khi đã như vậy, hạ quan liền xin cáo từ trước.
.- Thôi Ngự sử đi thong thả!
.Sau khi tiễn bước Thôi Tập Nhận, Đổng Diệp trở lại trong phòng, ngồi trên giường thấp, ngơ nhác xuất thần.
.- Phu quân, phu quân!
.Chợt nghe có người gọi ông ta, ông ta khẽ giật mình, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mặt ông ta đổ đầy mồ hôi.
.Phu nhân ông ta sợ tới mức giật mình, hỏi:
.- Phu quân, ông làm sao vậy, sao lại ra nhiều mồ hôi thế?
.- Không là hiểu lầm! Đây không phải là chuyện hiểu lầm!
.Đồng Diệp liên tục lắc đầu nói.
.Đổng phu nhân nghe vậy không hiểu ra sao, hỏi: - Hiểu lầm gì, phu quân ông đang nói gì vậy?
.Đổng Diệp bỗng nhiên khẽ giật mình, nói với vẻ mặt sợ hãi: - Phu nhân, có khả năng chúng ta sắp gặp phải tai nạn đến nơi rồi.
.- A!
.Sau nửa canh giờ, Đồng Diệp bèn thay quan phục chạy vội ra cửa.
.Ông ta vừa ra khỏi cửa, lập tức có hai người đi từ góc tường ra, đúng là Thôi Tập Nhận và tên tiểu lại kia, Thôi Tập Nhận nhìn bóng lưng lo âu sợ hãi của Đổng Diệp, bèn nhẹ nhàng thở dài bảo: - Đi thôi, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành.
.Hứa phủ!
.Vương Đứa Kiệm vội vàng đi vào Hứa phủ, tìm được Hứa Kính Tông nói: - Cữu cữu, hôm nay Vi Tư Khiêm sai Thôi Tập Nhận đến Đổng gia một chuyến, kết quả Thôi Tập Nhận vừa đi không lâu, thì Đổng Diệp vội vàng chạy vào Đông Cung rồi.
.Hứa Kính Tông cười ha ha nói: - Tập Nhận đứa bé này rất biết sâu cạn, hiểu tiến thoái, nếu là y đi, thì lão phu cũng yên tâm, lão phu chính là lo lắng tên mãng phu Vi Tư Khiêm kia lại làm bậy, không để ý đến đại cục trong triều, làm việc hại người hại mình. Con cũng có thể chuẩn bị tấu chương rồi, Thái tử này cũng nên rời khỏi căn phòng không thuộc về y rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận