Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1209.1: Ghế thái tử

.Chơi trong khu vui chơi này, phải tiêu hao rất nhiều thể lực, bởi vậy bán đồ ăn trong này nhất định sẽ lãi được rất nhiều, hoàn toàn không cần hoài nghi gì về điều này cả.
.Chỉ là vào buổi sáng, mọi người đều dồn về vòng quay ngựa gỗ cùng sân đua xe, không ai chú ý đến các cửa hàng lượn lờ khói bếp cả, nhưng tới gần buổi trua, tuy rằng còn có không ít trẻ con chưa hết hứng chơi, nhưng cũng đã đủ mệt rồi, bắt đầu hò hét kêu đói. Mà khu vui chơi này ở ngoại ô, nếu trở về thành, không nói lãng phí thời gian, ít nhất phải đợi qua giữa trưa mới có cơm ăn, bởi vậy các bậc cha mẹ cực kỳ tự giác mang con đi vào các quán trà quán ăn trong khu vui chơi, tùy tiện ăn chút gì đấy.
.Mà thiết kế của các quán ăn trong khu vui chơi này, gần như là dựa theo thiết kế ở đời sau, bởi vì là khu vui chơi, nên bố cục của nó nhất định phải xen kẽ hữu trí, nhìn qua sẽ có vẻ không hợp nhau, ở một số nơi nhiều người xây dựng một số quán ăn, có vài quán nhỏ là gian đơn, bốn phía đều để ngang một tấm ván gỗ, đương nhiên có cao có thấp, sau đó dưới bàn dày sẽ đặt một loạt ghế ngồi tròn chân cao.
.Loại cửa hàng này buôn bán đông khách một cách thần kỳ, trước mặt tiền vây đầy người, bởi vì phong cách thiết kế này chưa từng có ở trước kia, bởi vậy chỉ riêng thế thôi đã hấp dẫn được không ít người. Đương nhiên khắp nơi trong khu vui chơi đều có ghế dựa công cộng, nếu bên này hết chỗ, thì có thể gọi món rồi đến ghế công cộng ngồi.
.Thời cổ đại cực nhiều lễ nghi, ăn, mặc, ở, đi lại cũng phải theo lễ nghi, nhưng thiết kế của khu vui chơi này khiến cho du khách không thể ăn cơm quy củ như trước khi, hình thành một bầu không khí vô cùng thoải mái, đây là bầu không khí mà khu vui chơi cần có.
.Lúc này mặt trời đã lên cao, mà vùng trung tâm của khu vui chơi chính là một quảng trường nhỏ trải sàn đá, ở đây đã dựng lên đủ loại ô lớn nhiều màu sắc, đều làm từ tơ lụa, không thể che mưa, chỉ có thể dùng che nắng, dưới ô lớn là từng cái bàn tròn cùng với ghế mây cực kỳ thoải mái. Ghế mây này đương nhiên là xuất phát từ Phượng Phi Lâu, hiện giờ ghế dựa còn chưa được hoàn toàn thông dụng ở Trường An, chứ chưa nói đến ghế mây, đây là lần đầu tiên ghế mây xuất hiện.
.Mà xung quanh đặt không ít bồn hoa, ngồi ở chỗ này như đặt mình trong vườn hoa, cảnh vật chung quanh thật sự tuyệt đẹp.
.Đương nhiên, hoàn cảnh thanh tĩnh như vậy, đi kèm cũng là giá đồ ăn đắt nhất khu vui chơi.
.Quán nhỏ Thông Hùng chính là ở trong này.
.- Oánh Oánh, ngon không? Đây chính là do ta tự làm ra đấy.
.Hùng Đệ ngồi trên ghế mây, đầy cõi lòng chờ mong nhìn thiếu nữ duyên dáng yêu kiều trước mặt.
.Thiếu nữ này chính là Thôi Oánh Oánh, chỉ là hiện giờ Thôi Oánh Oánh không còn là cô bé ngồi xổm bên lồng thỏ nữa, mà đã lớn thành thiếu nữ, bởi vì diện mạo của Thôi Bình Trọng và phu nhân ông ta cực kỳ xuất chúng, nên bốn huynh muội Thôi gia chỉ có Thôi Tập Nhận là nhìn rất bình thường, còn ba nữ nhân khác đều vô cùng xinh đẹp, chỉ có thể nói là trời cao luôn công bình, đã cho Thôi Tập Nhận bản lĩnh nhìn qua là nhớ, nếu mà còn để y nhìn giống như Độc Cô Vô Nguyệt, mẹ kiếp! Vậy có để người khác sống nữa hay không.
.- Ăn rất ngon!
.Thôi Oánh Oánh gật đầu, lại vui vẻ nói: - Tiểu Mập! Ta biết huynh nhất định sẽ thành công.
.Hùng Đệ cười ha ha nói: - Cũng còn phải cảm ơn muội nữa, nếu lúc trước không có muội cổ vũ ta, bảo ta phải độc lập tự hỏi, thì ta sẽ luôn ỷ lại vào Hàn đại ca, đâu dám tự mở cửa hàng. Tuy vậy, so với Hàn đại ca, ta còn kém nhiều lắm.
.- Cũng không thể nói thế được. Thôi Oánh Oánh lắc đầu, nói: - Hàn đại ca huynh không phải cũng đã nói rồi sao, trời sinh ta tất có hữu dụng, huynh đi làm quan chắc chắn không bằng Hàn đại ca huynh, nhưng nếu để Hàn đại ca huynh làm bánh bao, thì ta nghĩ huynh ấy khẳng định làm không ngon lắm đâu.
.- Điều này cũng đúng. Hùng Đệ cười ha ha, nói: - Kỳ thật Hàn đại ca nấu nướng cũng rất ngon đấy, chỉ là Hàn đại ca không thích phiền toái thôi, hơn nữa huynh ấy cũng không chú ý ăn uống, còn ta lại cực kỳ thích ăn, nên cũng thích nấu nướng.
.Tiểu Dã chói lóa ngồi ở một bên đột nhiên nói: - Hàn đại ca đến rồi.
.Hùng Đệ, Thôi Oánh Oánh đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đám người đang đi về hướng bên này
.Hùng Đệ bỗng nhiên sắc mặt căng thẳng nói: - Oánh Oánh, đại đại ca muội cũng ở đây.
.Tiểu Dã nói: - Tiểu Mập, ngươi không cần sợ, đây là cửa hàng của ngươi, nếu y dám gây rối, ta sẽ ném y ra ngoài.
.- Làm thế cũng không hay!
.Hùng Đệ liên tục lắc đầu, rồi nói: - Oánh Oánh, ta có chút việc bận về cửa hàng trước, muội cứ ăn từ từ nhé.
.Nói xong, cậu ta lập tức vội vàng đi vào trong quán.
.- Tiểu Mập thật đúng là không vô dụng!
.Tiêu Vô Y nhìn thấy bóng dáng hốt hoảng bỏ chạy của Hùng Đệ bèn thốt ra một câu.
.- Không phải là đệ ấy vô dụng! Hàn Nghệ nói: - Đệ ấy chỉ là không muốn làm cho mọi người không vui thôi.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hàn Nghệ, cười mà không nói. Nàng đương nhiên biết Hàn Nghệ ghét nhất người ta nói Tiểu Mập, Tiểu Dã không tốt, điểm này dường như không có bất kỳ cơ hội thương lượng nào.
.- Đại ca, nhị tỷ.
.Thôi Oánh Oánh đứng dậy, lên tiếng gọi Thôi Tập Nhận và Thôi Hồng Lăng.
.Thôi Tập Nhận mặt không biểu tình gật đầu, ánh mắt lại nhìn thoáng qua Tiểu Dã đứng bên cạnh.
.Tiểu Dã vẫn ngồi đó không chút nào sợ hãi, liếc mắt nhìn qua, hai mắt sắc lạnh nhìn Thôi Tập Nhận, không chút nào che dấu sự chán ghét của mình với Thôi Tập Nhận.
.Ánh mắt của tiểu tử này vẫn cứ đáng sợ như vậy! Thôi Tập Nhận nhịn không được nói thầm.
.Bầu không khí lập tức trở nên có chút vi diệu.
.- Tiểu Dã ca!
.Hàn Nghệ đi ra phía sau Tiểu Dã, một cánh tay khoác lên vai cậu, cười nói: - Đệ không định ngồi cùng chúng ta sao.
.Tiểu Dã quay đầu nhìn Hàn Nghệ, hai tay hơi chống lên lan can, hai chân hơi hé ra, trưc tiếp dùng tư thế nhảy ngựa nhảy khỏi ghế mây, đi theo Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y cùng Dương Phi Tuyết ngồi cùng một chỗ.
.Thôi Tập Nhận ném một xâu tiền xuống, rồi đi vào cửa hàng bên cạnh.
.Thôi Oánh Oánh và Thôi Hồng Lăng nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng đi theo Thôi Tập Nhận vào hàng bên cạnh.
.Lư Sư Quái lại nói với Vương Huyền Đạo: - Chúng ta ngồi luôn ở đây đi.
.Tuy rằng tình cảm của Trường An Thất Tử bọn họ không tầm thường, dù sao đều từng thâm thụ tra tấn của Tiêu Vô Y, nhưng tư tưởng của bọn họ lại hoàn toàn bất đồng, Lư Sư Quái chính là người cực kỳ phản cảm chuyện quý tộc quá mức chấp nhất truy cầu huyết thống cao quý, gã ta không muốn cùng với Thôi Tập Nhận tại phương diện này.- Tiểu Mập, ta đói bụng quá!
.Hàn Nghệ vừa mới ngồi xuống, lập tức gọi với vào trong quán.
.Hùng Đệ lại đi từ trong ra, thấy đám người Thôi Tập Nhận ngồi sang bên kia, cũng nhẹ nhàng thở ra, cậu ta đi đến bên cạnh Hàn Nghệ, có chút ngượng ngùng hỏi:
.- Hàn đại ca, đại tỷ tỷ, hai người muốn ăn gì?
.Hàn Nghệ trực tiếp kéo cậu ta ngồi xuống, lại gọi tiểu nhị trong quán: - Các ngươi cứ xem xem rồi đưa lên là được, dù sao ta cũng không trả tiền đâu. Dừng một chút, hắn lại nói: - Bàn bên cạnh không phải đi cùng chúng ta đâu.
.Hùng Đệ vội hỏi: - Huyền Đạo ca, Sư Quái ca, mọi người muốn ăn gì cứ gọi, hôm nay đệ mời khách.
.Vương Huyền Đạo gật đầu cười nói: - Đa tạ.
.- Tiểu tử béo ngươi cũng thật hào phóng a.
.- Hì hì! Đệ không phải học theo Hàn đại ca sao, ngày đầu tiên khai trương, dù sao cũng phải cho mọi người chút ưu đãi, như vậy thì khách hàng mới lại đến chứ. Hùng Đệ nháy mắt khôn khéo nói thầm. Hàn Nghệ hắc một tiếng, nói: - Đệ học trộm được bao nhiêu bản lĩnh từ ta rồi.
.Hùng Đệ bật cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận