Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1287.2: Sức mạnh của ước mơ

.Hàn Nghệ nói: - Ta cảm thấy, con người vẫn nên có ước mơ. Trước khi có thuyền, nước là thứ rất đáng sợ, ai cũng không dám xuống nước. Khi mà ngựa vẫn chưa được thuần hóa, ngựa là loài rất đáng sợ, ai cũng không dám cưỡi ngựa. Ta tin rằng những chuyện này đều là do sức mạnh của ước mơ chinh phục. Như hiện giờ, con người vẫn không có cách nào bay lượn. Vì vậy, bầu trời rất đáng sợ. Điều này cũng cần phải có ước mơ đi chinh phục. Chúng ta không thể xóa bỏ những ước mơ này. Nhưng mà ta có thể đáp ứng nàng. Ta sẽ bảo đảm ca nàng bình an vô sự. Dù sao ca nàng cũng là đại ca ta.
.Nguyên Mẫu Đơn ừ môt tiếng, hai đầu lông mày vẫn lộ ra một chút lo lắng. Kỳ thực nàng biết chuyện này không có cách nào ngăn cản. Nguyên Ưng con người này nếu như thật sự nổi tính khí lên rồi, vậy thì chẳng ai có thể ngăn cản được ông ta. Được bay lượn là ước mơ từ nhỏ của ông ta, theo tuổi tác lớn dần, ước mơ này chẳng những không phai nhạt đi, trái lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt hơn. Thôi Bình Trọng đã từng nói, nếu có một ngày Nguyên Ưng chết đi, vậy nhất định là do té chết. Bởi vì Thôi Bình Trọng cũng biết, Nguyên Ưng trước khi chết nhất định sẽ phải bay lượn một lần. Vậy phải xem là lúc nào ông ta nhịn không nổi sự xốc nổi trong lòng.
.Hàn Nghệ đột nhiên cười, hỏi: - Vậy ước mơ của nàng là gì? Đang nói, hắn lại hỏi tiếp: - Chắc không phải là giúp đỡ Nguyên gia bước lên một tầng lầu nữa chứ?
.- Đây chỉ là nghĩa vụ phải cố gắng hết sức của những con cái Nguyên gia. Dù sao thì Nguyên gia cũng đã dưỡng dục chúng ta ta.
.Nguyên Mẫu Đơn lại thật sự nghiêm túc suy tư, nói: - Hình như là ta không có mơ ước gì, ta chỉ hy vọng có thể làm tốt mỗi một việc, thế cũng đã đủ rồi.
.- Làm tốt mỗi một việc. Hàn Nghệ thấp giọng nhắc lại. Thầm nói, ta nghĩ, trong đó nhất định bao gồm cả việc làm tốt thân phận thê tử. Có nhiều lúc hắn cảm giác Nguyên Mẫu Đơn bỏ rất ít tâm tư vào mặt vợ chồng. Thậm chí có một loại cảm giác là nhẫn nhịn chịu đựng. Tình nghĩa vợ chồng không có sâu sắc như hắn và Tiêu Vô Y.
.Nguyên Mẫu Đơn thấy thần sắc khác thường của Hàn Nghệ, hiếu kỳ hỏi: - Chàng đang nghĩ gì vậy?
.Hàn Nghệ khẽ giật mình, đáp:
.- Không có gì. Chuyện này hắn lại không thể trách Nguyên Mẫu Đơn. Bởi vì bản thân hắn không thể phân thân, hắn cũng không làm hết trách nhiệm của một người trượng phu, quan hệ phu thê vẫn là có ảnh hưởng lẫn nhau.
.Nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến câu nói vừa rồi của Nguyên Mẫu Đơn. Hy vọng làm tốt mỗi một việc. Đây đích thực là cách đối nhân xử thế của nàng. Nhưng mà, theo tâm lý học mà nói, nếu tính cách đã như vậy, vậy thì có lẽ sẽ thể hiện ra ở mỗi một mặt. Không có đạo lý nào để cho nàng cứ khư khư không chịu cố gắng nhiều hơn về mặt vợ chồng. Điều này cũng quá là không hợp lẽ rồi.
.Đương lúc Hàn Nghệ đang nhăn mày suy nghĩ, thì lại nghe tiếng Nguyên Mẫu Đơn hỏi: - Vậy thì mơ ước của chàng là gì?
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười nói: - Nếu như ta nói mơ ước của ta chỉ là muốn người một nhà sống vui vẻ hạnh phúc, nàng tin không?
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu đáp: - Không tin.
.Ngay tức thì vẻ mặt Hàn Nghệ xấu hổ, nhưng lại không biện minh.
.Những chuyện mà hắn làm trong những năm này, gần như là đang tranh quyền đoạt lợi. Mặc dù hắn không giống như những quyền thần khác, hoàn toàn chìm đắm trong đó. Nhưng nếu nói ước mơ như vậy, quả thật là có một chút dối trá.
.- Ta cũng biết điều này thật sự khó mà làm cho người ta tin tưởng, thậm chí ngay cả ta. Hàn Nghệ cười khổ một tiếng. Kỳ thật, về điểm này, trong lòng hắn cũng có một chút mờ mịt. Khi hắn bước chân vào con đường làm quan, chính xác mà nói là muốn bảo đảm bản thân có năng lực giúp đỡ Vô Y, Tiểu Mập bọn họ. Nhưng mà sau khi chân chính bước đi trên con đường này, hắn cũng cảm thấy bản thân mình có một chút mất phương hướng. Nhưng mà trên phương hướng lớn, hắn vẫn kiên định. Không đến nỗi sinh ra sự nghi ngờ cực độ đối với mình. Trong lòng hắn càng là đang suy nghĩ lời nói lúc nãy của Nguyên Mẫu Đơn nhiều hơn.
.Nguyên Mẫu Đơn đương nhiên nhìn ra Hàn Nghệ có tâm sự. Nhưng nàng lại không phải là người nhiều chuyện. Thấy Hàn Nghệ dường như không muốn nói, cũng sẽ không hỏi nhiều. Lại chuyển ánh mắt sang tư liệu đang cầm trên tay.
.Hàn Nghệ lại liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn, thấy nàng lại bắt đầu quên công việc của mình, trong mắt càng tràn đầy vẻ hoang mang. Bất kể là trên con đường làm quan, hay là buôn bán, hắn vẫn có thể thành thạo, nhưng mà trên phương diện tình cảm, hắn lại cảm thấy có chút bị động. Không nhịn được, hắn lại từng chút, từng chút một nghĩ về sự chung đụng của hắn và Nguyên Mẫu Đơn, chỉ mong có thể tìm được dấu vết.
.Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, hắn chỉ cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm khó hiểu xông thẳng lên đầu. Đột nhiên, tự cười chế giễu một tiếng. Đúng. Nàng ấy đã làm một thê tử vô cùng hoàn mỹ, chỉ là mình không biết mà thôi.
.Kỳ thực hắn cảm thấy mối quan hệ phu thê của hắn và Nguyên Mẫu Đơn có chút nhạt nhẽo, chính là bởi vì về mặt phu thê, Nguyên Mẫu Đơn từ trước đến nay chưa bao giờ yêu cầu hắn làm bất cứ chuyện gì. Thậm chí cũng không yêu cầu Hàn Nghệ ở bên cạnh nàng nhiều. Điều này căn bản không phải là sự tương tác giữa phu thê với nhau. Thậm chí có chút ý vị giống như là bằng mặt không bằng lòng. Nhưng cũng chính là như vậy, Nguyên Mẫu Đơn không có đem đến cho Hàn Nghệ bất cứ gánh nặng nào. Ngược lại, còn giúp Hàn Nghệ giảm bớt áp lực. Hàn Nghệ muốn đến Nguyên gia bảo thì đến, không muốn thì thôi. Cho dù khi nào đến, bao lâu đến một lần, Nguyên Mẫu Đơn chưa bao giờ oán thán nửa câu.
.Thử nghĩ một chút, nếu như Nguyên Mẫu Đơn có nhiều yêu cầu đối với Hàn Nghệ, vậy thì với tính cách của Hàn Nghệ, cũng nhất định sẽ làm nàng hài lòng. Nhưng mà nếu như vậy thì Hàn Nghệ sẽ bị ép đến thở không ra hơi, không chừng hắn cũng không làm nổi.
.Đây mới là Nguyên Mẫu Đơn. Nàng luôn suy nghĩ trước cho đối phương, chưa bao giờ nghĩ cho chính mình. Cho dù trên bất cứ phương diện nào, nàng luôn luôn suy nghĩ làm sao để làm tốt nhất chuyện này, năng lực kiềm chế của nàng đã đạt được đến trình độ khác thường rồi. Cho dù trên phương diện vợ chồng cũng giống như vậy. Nếu như nàng quản quá chặt đối với Hàn Nghệ, ngược lại sự tình sẽ trở nên vô cùng gay go. Bởi vì Hàn Nghệ kỳ thực là cũng đang tìm tòi, đây không phải là hư tình giả ý, đây là tình cảm thật sự. Vả lại, tình cảm vừa khéo lại là thứ không thuộc sở trường của lão thiên nhất. Nếu như ba nữ nhân thật sự náo loạn lên, Hàn Nghệ cũng đúng là không thể xử lý được.
.Vả lại Nguyên Mẫu Đơn ghét nhất là làm sự tình trở nên tồi tệ. Tại sao trong lòng nàng rất lo lắng cho Nguyên Ưng, nhưng cũng không có kiên quyết ngăn cản Hàn Nghệ giúp ông ta hoàn thành ước mơ. Chính là vì nàng biết, nếu như ngăn cản, có khả năng Nguyên Ưng sẽ tự nhảy xuống, như vậy ngược lại sẽ mất nhiều hơn được. Phương diện vợ chồng cũng vậy, nàng dứt khoát cho Hàn Nghệ sự tự do lớn nhất, chuyện đã đến như vậy, ngươi tự xem mà làm. Lấy ngươi làm trung tâm, vậy thì Hàn Nghệ xử lý vô cùng thành thạo. Từ đó có thể thấy, đại gia đình này của Hàn Nghệ có thể vững vàng vượt qua, không phải là Hàn Nghệ đã bỏ ra bao nhiêu, mà là Nguyên Mẫu Đơn bọn họ đang không ngừng bỏ ra. Đương nhiên, bản thân Nguyên Mẫu Đơn có thể không phát giác được, bởi vì đây chỉ là tư duy theo quán tính của nàng.
.Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Nghệ vô cùng cảm động, chỉ thấy tình cảm mà vừa nãy còn cảm giác có chút nhạt nhẽo, liền lập tức trở nên vô cùng nồng nhiệt, tràn ngập trong lòng, dường như đang thăng hoa.
.Qua một lúc lâu, Hàn Nghệ buông bút xuống nói: - Xong rồi.
.Nguyễn Mẫu Đơn khẽ giật mình. Đứng lên bước tới, đi đến trước giá vẽ, nàng ngưng thần nhìn, bất giác kinh ngạc nói:
.- Lúc nãy ta có cười như thế sao?
.Chỉ thấy trong tranh một nữ tử đang ngồi trước bàn, quay đầu nhìn Hàn Nghệ, cười ngọt ngào, vô cùng mê người, nhưng mà ngay cả Nguyên Mẫu Đơn cũng cảm thấy được nụ cười này rất khó xuất hiện trên khuôn mặt của nàng.
.Hàn Nghệ nhẹ nhàng nắm tay nàng, cười nói: - Ta không biết, có lẽ có giây phút ấy, chẳng qua chỉ là ngay cả bản thân nàng cũng không biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận