Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1206.2: Khu vui chơi (hạ)

.Lần này thật sự là khiến đám tướng lãnh người Hồ như Khế Bật Hà Lực giận điên lên, cũng không buồn chiêu đãi Lý Trị, mà bắt đầu thẳng tiến, mà đám tướng lĩnh người Hán lại thận trọng, thủ hộ ưu thế không dễ gì có được này.
.Lý Trị, Võ Mị Nương đều bị bọn họ gạt sang một bên.
.Lý Tích rất buồn bực nha, đây chính là sân nhà ta, sao các ngươi có thể đối đãi với hoàng đế như vậy ngay tại đây đâu?
.Cũng may mà Lý Trị cùng Võ Mị Nương đều nhìn xem mê mẩn, cách chơi kỳ thật khá đơn giản, nhưng lại cực kỳ cạnh tranh và cần mưu lược, nghe bọn họ phân tích cũng khá có ý tứ. Thái tử Lý Hoằng cùng đám con cháu của Hứa Kính Tông và các đại thần cũng nổi lên tính trẻ con, ngồi xem vô cùng nghiêm túc, thỉnh thoảng còn vỗ tay khen ngợi, tuyệt đối là những khán giả tốt nhất.
.Cũng may ván chơi này đã sắp kếp thúc, bọn người Khế Bật Hà Lực hơi chút tranh cãi, cũng bèn chấp nhận buông vũ khí đầu hàng.
.Lý Trị cũng thu hồi ánh mắt, cười gật đầu nói: - Bóng cửa này nhìn như rất đơn giản, nhưng bên trong cũng rất chứa càn khôn a!
.Hứa Kính Tông vội hỏi; - Bệ hạ muốn thử một chút sao?
.Lý Trị thật cũng có chút ngứa tay.
.Ta phải mời bệ hạ đi mới được, đây là sân nhà ta, hà cớ gì cho các ngươi nịnh nọt. Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Bệ hạ, bóng cửa là cho người già như Hứa Thị trung chơi, bên kia có trò chơi thích hợp với lứa tuổi như bệ hạ và thần.
.Hứa Kính Tông nghe được lời này, suýt thì tức hộc máu.
.Lý Trị đột nhiên giật mình tỉnh lại, đây là trò của người già, hơn nữa hôm nay là mang thái tử tới chơi, đương nhiên phải lấy thái tử làm chính rồi, bèn cười nói: - Trẫm không chơi, Hứa Thị trung, các khanh có thể cùng bọn họ chơi một chút.
.Hứa Kính Tông sắp khóc rồi, bệ hạ chê ta già sao?
.Khế Bật Hà Lực ngược lại hy vọng Lý Trị đi sớm một chút, ông ta cười quái dị bảo: - Hứa Thị trung đã quen cầm bút rồi, nên chưa chắc đã nâng được chùy gỗ này đâu!
.Hứa Kính Tông vốn đang nổi nóng, lại nghe được Khế Bật Hà Lực nói như vậy, nếu hôm nay không lộ chút thủ đoạn, thì hoàng đế thật đúng là cho rằng ta đã già rồi, lúc này bèn ứng chiến, thậm chí còn hận không thể giơ tay, hét lớn một tiếng: - Đỡ lão phu dậy.
.Hôm nay Hứa Kính Tông là người đứng đầu văn thần, nếu lão ứng chiến, thì đám văn thần tất nhiên đều ứng chiến, vốn là trận chiến Hán Hồ, lập tức biến thành trận chiến văn võ. Duy chỉ có một người vô cùng buồn bực, đó là Lý Nghĩa Phủ, lão ta cảm thấy bản thân mình còn rất trẻ, hơn nữa lão ta cũng muốn đi cùng Lý Trị với Võ Mị Nương, nhưng không có cách nào cả, Môn Hạ Tỉnh, Trung Thư Tỉnh đã ứng chiến, nên lão ta chỉ có thể rưng rưng đáp ứng thôi.
.Mà Lý Trị, Võ Mị Nương lại cùng Hàn Nghệ, Lý Tích đi và trung tâm của khu vui chơi.
.Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ cực khổ khổ chờ Lý Trị tới khu vui chơi, kết quả vừa vào cửa, đã bị Hàn Nghệ cướp đi rồi, điều này thật sự làm cho người ta buồn bực.
.Mà Võ Mị Nương giỏi về sát ngôn quan sắc thấy Lý Trị có chút trầm mặc, trong lòng nàng ta lập tức hiểu được, bèn nói; - Hàn Nghệ, kỳ thật ta cho rằng bóng cửa không phải chỉ có người già mới có thể chơi, mà lúc rảnh rỗi chơi chút cũng rất tốt.
.Hàn Nghệ ngầm hiểu: - Hoàng hậu nói có lý, nếu hoàng hậu có hứng thú với bóng cửa, thì thần nguyện ý xây dựng một sân bóng cửa ở trong cung cho hoàng hậu, kỳ thật sân bóng cửa cực kỳ đơn giản, không cần dùng quá nhiều tiền.
.- Vậy thì làm phiền khanh rồi. Võ Mị Nương cười gật đầu.
.L ý Trị mỉm cười liếc nhìn Võ Mị Nương, trong ánh mắt hơi hơi lộ ra sự cảm kích.
.Hàn Nghệ đều nhìn ở trong mắt, đây là chỗ khác nhau giữa Vương hoàng hậu và Võ Mị Nương, nếu là Vương hoàng hậu, thì nàng ta sao có thể để ý đến nhưng chi tiết này.
.Lý Hoằng cũng vụng trộm hiện lên chút vui mừng trong ánh mắt, hiển nhiên cũng khá hứng thú với bóng cửa, đột nhiên cậu bé lại hỏi: - Hàn Nghệ ngươi muốn dẫn chúng ta đi chơi vòng quay ngựa gỗ sao?
.Ngụ ý, chính là cậu muốn đi chơi vòng quay ngựa gỗ.
.Hàn Nghệ cười nói; - Chắc chắn phải đi chơi vòng quay ngựa gỗ rồi, bởi vì vòng quay ngựa gỗ là biểu tượng của khu vui chơi, nhưng trước đó, ta tính mang mọi người đi chơi trò thú vị hơn nữa.
.- Còn có trò thú vị hơn so với vòng quay ngựa gỗ sao. Lý Hoằng mở to hai mắt nói.
.- Đương nhiên!
.Hàn Nghệ gật đầu, bỗng nhiên chỉ vào phía trước; - Chính là chỗ đó.
.Lý Hoằng ngẩng đầu nhìn qua: - Sân đua xe!
.Có một đứa bé hỏi; - Là dùng để đua xe ngựa sao? Nhưng mà ta còn không biết cưỡi ngựa a!
.Võ Mị Nương cũng hiếu kỳ hỏi: - Chớ không phải là dùng chó để kéo xe chứ?
.- Đương nhiên không phải! Hàn Nghệ cười nói; - Thế này, hoàng hậu đi vào vừa nhìn là biết.
.Mới vừa đi đến cửa sân đua xe, đã nghe thấy bên trong truyền đến từng đợt tiếng người ồn ào, lại thấy có không ít trẻ con lôi kéo người lớn vào bên trong, thậm chí còn không chú ý tới Lý Trị bọn họ.
.- Bệ hạ, mời đi bên này. Lý Tích chỉ dẫn bọn họ đi vào một lối nhỏ bên trái sân đua xe.
.Lý Trị gật đầu, y cũng không muốn quấy nhiễu hưng trí của mọi người, bởi vì nếu y đi vào bằng cửa chính, thì trước tiên phải phái người bảo vệ cửa vào, cam đoan không có ai ra vào, mà cảnh ra vào tấp nập hiện giờ, nếu chẳng may va chạm Lý Trị hoặc Lý Hoằng, thì ai cũng không gánh vác được.
.Đoàn người đi vào bằng lối đi chuyên dụng, tại xã hội phong kiến không có khả năng không có lối đi chuyên dụng, hơn nữa lối đi chuyên dụng là dùng cho khách quý đi lại trực tiếp, là khu cách ly duy nhất trong sân đua xe, dù sao cũng là xã hội phong kiến, khi thiết kế đã phải suy xét ra mấy vấn đề này.
.Đi vào bên trong, khách quý còn chưa kịp ngồi xuống, thì ngay lập tức đã bị không khí trong đó lây nhiễm.
.- Thật nhiều người a!
.Lý Hoằng cùng các bạn nhỏ ghé vào trên hàng rào của ghế khách quý, nhìn chằm chằm vào trong sân đua.
.Chỉ thấy quanh sân đều vây đầy người, bóng người lay động, một mảnh đông nghìn nghịt, tuy vậy trong sân cũng không phải quá chật chội, đương nhiên, đây là do bởi vì có sự hạn chế nhân số.
.Một đám trẻ con đầy đầu mồ hôi, ở trên đường đua, đám trẻ con điên cuồng đạp lên xe ba bánh nhỏ kiểu mới, phi nhanh trên đường đua, mỗi người đều trợn to hai mắt, cắn môi, khóe mắt giật giật. Mà bên sân đua thì có một đám người lớn hét to cổ vũ, trong đường đua, đã là một mảnh người ngã ngựa đổ, những đứa bé kia ngã xuống rồi lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngã xuống, vòng đi vòng lại, nhưng không có ai kêu đau, mà ngược lại càng thêm hăng say.
.Lý Trị và Võ Mị Nương đều hai mắt sáng lên, cảnh tượng này đối với bọn họ, quả thực không thể tưởng tượng nổi, bọn họ thật không ngờ ngồi xe có thể chuyển động bằng sức đẩy, hơn nữa còn thật không ngờ, có thể trang bị thêm bốn bánh xe dưới chân.
.Mà đám trẻ con như Lý Hoằng càng không cần phải nói thêm, đều ngừng thở, trong hai mắt hồn nhiên chỉ có một ý tứ --- ta muốn chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận