Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1286.2: Lừa dối thất bại

.Tiêu Vô Y tức giận đáp: - Vậy thì quá khó nhìn.
.Hàn Nghệ nói: - Nàng không hiểu rồi. Tình mẫu tử là vĩ đại nhất. Nữ nhân mang thai có thể phát ra ánh sáng rực rỡ thiêng liêng. Có một vẻ mỹ lệ khác hẳn. Nàng yên tâm đi. Ta nhất định sẽ vẽ nàng thành một người mẹ đẹp nhất trên thế gian. Không, không, không. Nói sai rồi, nên nói là ta sẽ cố gắng vẽ ra một người mẹ đẹp nhất thế gian là nàng.
.Người mẹ xinh đẹp nhất? Ánh mắt Tiêu Vô Y lóe lên. Đề nghị này thật sự khiến nàng động tâm rồi. Bởi vì, nàng luôn lo lắng bản thân không thể làm người mẹ tốt. Nhưng dựa vào cá tính của nàng, phàm là chuyện gì cũng đều muốn giành thứ nhất, nếu đã không thể làm người mẹ nhân ái hiền từ nhất, vậy thì làm người mẹ đẹp nhất cũng không tệ mà. Cẩn thận thăm dò, hỏi: - Thế nào là vẽ đặc tả người mang bầu?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu không như vậy, bây giờ chúng ta liền vẽ một bức trước. Nếu như nàng cảm thấy không tệ, chúng ta lại nghiên cứu tỉ mỉ một chút.
.Tiêu Vô Y hơi gật đầu nói: - Điều này cũng không tệ, vậy thì ta phải làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Rất đơn giản, nàng để bụng lộ ra ngoài là được rồi.
.- Lộ. Tiêu Vô Y chớp chớp mắt. Da mặt trắng nõn lộ ra tia ửng hồng.
.Hàn Nghệ nói: - Điều này là đương nhiên, con đang ở trong bụng nàng. Bụng nàng đội to lên, chính là đại diện cho con đang lớn lên. Đến lúc đó, sau khi con chúng ta ra đời, cũng có thể để cho nó nhìn xem nó sống như thế nào trong bụng mẹ nó. Nếu như nàng lấy y phục che lại, vậy thì đã mất đi ý nghĩa rồi. Vả lại nơi này chỉ có phu thê chúng ta, nàng xấu hổ gì chứ?
.Tiêu Vô Y nghe được thoáng gật đầu.
.Hàn Nghệ thấy thế, trong ánh mắt sáng lên một thần sắc hưng phấn không dễ gì phát giác được.
.Tiêu Vô Y nhìn xuống bụng mình, đột nhiên lông mày nhíu lại, trong lòng nghĩ: - Nếu như ta lộ bụng ra ngoài, không phải là cởi hết y phục ra à.
.Váy áo cổ đại không phải là mặc rồi kéo lên, mà là mở ra từ giữa, nhưng cái này vừa kéo lên, hai ngọn đồi sững sững của nàng liền không thể che lại được.
.Ta hiểu rồi, thì ra là hắn đang động tâm tư xấu mà. Tiêu Vô Y hơi liếc Hàn Nghệ.
.Nàng sẽ không phản ứng lại rồi đấy chứ? Hàn Nghệ che giấu sự chột dạ của mình một cách hoàn mỹ.
.- Được.
.Hai chân mày Tiêu Vô Y nhướng lên, cười nói: - Nhưng mà trước tiên chàng đi vẽ một bức tranh của Nguyễn Mẫu Đơn lại đây cho ta xem thử. Nếu ta xem mà thấy vừa lòng thì lại vẽ tiếp.
.Sao ta cảm thấy là mình đang tìm đường chết vậy? Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói: - Nhưng, nhưng mà Mẫu Đơn nàng ấy không có bầu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy thì thế nào? Ta cho chàng cưới tỷ ấy vào cửa, chính là để cho tỷ ấy đến làm những chuyện này, nếu không như vậy thì cưới tỷ ấy có ý nghĩa chỗ nào?
.- Ách, xem như ta không có nói gì cả.
.Hàn Nghệ vội vã ngừng đề tài này lại. Đặc biệt vẽ một cách nghiêm túc.
.Tiêu Vô Y mấp máy môi nói: - Sao thế, chàng rất sợ Nguyên Mẫu Đơn sao?
.- Ai nói thế?
.- Chàng đều dám lại lừa gạt ta, lại không dám đi lừa gạt tỷ ấy, chẳng phải là nói ta không bằng tỷ ấy.
.Ta thật sự là đang tìm đường chết mà! Hàn Nghệ bật cười ha hả, - Chuyên tâm vẽ tranh, chuyên tâm vẽ tranh.
.Tiêu Vô Y vẫn khẽ hừ một tiếng.
.Qua một lúc lâu, Hàn Nghệ bỏ bút xuống, khẽ thở hắt ra, nói: - Xong rồi.
.- Thật sao? Tiêu Vô Y vội vàng đứng lên, nói: - Để ta xem xem.
.Nàng vừa đi đến bên bảng vẽ, liền không thể chờ đợi mà nghiêng đầu nhìn. Chỉ nhìn thấy trên bức tranh vải một thiếu phụ cao quý tao nhã đang nằm một cách lười biếng, phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người, thật sự là giống vô cùng. Trong mắt nàng không nhịn được hiện lên một chút vui mừng.
.Hàn Nghệ vươn tay ra, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nàng, nhẹ nhàng ôm vào lòng. Hôn lên trán nàng, nói:
.- Hài lòng không?
.Khóe miệng Tiêu Vô Y nhếch lên nói: - Rất là bình thường. Xem ra chàng phải luyện tập nhiều một chút mới được. Dù sao thì dù sao thì gần đây ta rảnh rỗi lắm, ta có thể luyện tập cùng với chàng.
.Oa. Nàng đây cũng quá tham lam đi. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Trong lời nói có ý. Ta cũng thấy vẽ không có đẹp. Được, bức tranh này ta cầm đi đốt. Lần sau ta lại giúp nàng vẽ một bức đẹp hơn.
.Nói xong, hắn vươn tay ra. Tiêu Vô Y vội chặn tay lại, khẩn trương nói: - Chàng làm gì vậy?
.- Không phải nàng không hài lòng sao?
.- Ta Ta là không hài lòng, nhưng mà nhưng mà người trên bức họa là ta, vậy thì thuộc về ta. Cho dù cầm đi đốt, cũng cũng là do ta đem đi đốt. Nhưng mà chàng không có tư cách động tới bức họa này. Tiêu Vô Ý đang nói mắt lại liếc nhìn bức họa đó. Cuối cùng cũng không che giấu được vẻ yêu thích.
.Hàn Nghệ cười nhẹ nhàng, nói: - Nàng yên tâm, chỉ cần ta rảnh rỗi, ta sẽ giúp nàng vẽ một bức. Có thể vẽ giúp nàng, đó là vinh hạnh của ta.
.- Chàng biết là được rồi.
.Tiêu Vô Y mỉm môi cười, đột nhiên nói: - Nếu có thể được giống như bệ hạ, đều vẽ chúng ta lên càng tốt hơn.
.Điều này cũng đúng. Hàn Nghệ nói: - Vậy mời Diêm Thượng thư đến giúp đỡ.
.- Ta không cần lão già đó đến vẽ ta. Tiêu Vô Y lập tức ghét bỏ nói.
.Diêm Lập Bản này có thể nói là họa sư chuyên vẽ cho Lý Thế Dân, Lý Trị đấy. Người ta cầu còn không kịp, nhưng mà Vô Y tỷ căn bản là không thèm.
.Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, đột nhiên trong mắt sáng lên, nói: - Nàng xem như vậy được không. Đợi sau khi con chúng ta ra đời, ta sẽ truyền kỹ thuật vẽ cho nó, kêu nó vẽ chúng ta.
.Mắt Tiêu Vô Y sáng ngời, ra sức gật đầu vài cái, lại dựa đầu vào lòng Hàn Nghệ, nhìn bức họa kia. Nghĩ tới, trong tương lai con của họ sẽ vẽ tranh cho phu thê bọn họ, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Qua một lúc, nàng đột nhiên nói: - Phu quân, gần đây ta sắp chết vì nhàm chám rồi, ngay cả cửa cũng không thể bước ra.
.Hàn Nghệ sửng sốt một chút, nói: - Ta sẽ bên cạnh nàng nhiều một chút.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng mà chàng cũng phải đi làm việc công chứ.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì nàng nói xem nàng muốn như thế nào, ta sẽ cố gắng làm nàng hài lòng.
.Tròng mắt Tiêu Vô Y đảo qua nói: - Chàng có thể giúp ta tìm chút việc để làm. Cũng giống như lúc đầu chàng giúp đỡ Phi Tuyết viết truyện vậy.
.- Nàng cũng muốn viết.
.- Cái này thì ta viết không ra. Tiêu Vô Y nói: - Nhưng nhưng mà, chuyện khác ta vẫn có thể làm được. Ví dụ như là có thể chỉnh sửa sách cho Học viện Chiêu Nghi. À, không phải là Học viện Chiêu Nghi sắp đến kỳ thi mùa đông sao? Ta có thể giúp chàng ra đề thi.
.Thì ra là nàngđang có ý định này à! Hàn Nghệ vừa giận vừa buồn cười, nói: - Phu nhân, thắng chi bất vũ lực là có ý gì?
.(chiến thắng đối phương không phải dựa vào các nhân tố như dũng khí, trí tuệ, mà dùng thủ đoạn không chính đáng để giành được thắng lợi)
.- Chàng chàng có ý gì chứ?
.- Trong lòng nàng hiểu rõ.
.Tiêu Vô Y len lén bĩu môi, dứt khoát nói: - Thà thắng còn hơn thua. Từ xưa đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc. Ai lại đi để ý đến quá trình. Như hiện tại, đại hội vận động chúng ta đã thắng rồi. Nếu như trong kỳ thi chúng ta lại thắng nữa, vậy ít nhất cũng có thể chứng minh nữ nhân bọn ta về mặt văn võ đều không thua kém gì nam nhân.
.Tay phải Hàn Nghệ nhẹ nhàng vuốt bụng Tiêu Vô Y, cười, nói:
.- Cũng không thể nói vậy, nói ngay đứa bé này đi. Nó chính là kết quả, nhưng mà quá trình thì cũng đều vô cùng vui vẻ, không phải sao?
.Tiêu Vô Y ngẩn người, đột nhiên hai gò má nóng lên. Cùi chỏ đánh nhẹ vào lồng ngực Hàn Nghệ, tức giận nói: - Chàng thật hạ lưu.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Biết ta chỉ có phu nhân nàng. Kỳ thực ta muốn hạ lưu từ lâu rồi. Than thở trong lòng. Vì cái gì mà hai nữ nhân của mình lại cùng có bầu một
Bạn cần đăng nhập để bình luận