Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1317.2: Có so sánh mới có quân tử

.Thôi phủ!
.- Thật sự không ngờ, khụ khụ khụ Lý Nghĩa Phủ lại làm ra cái chuyện quá đáng này. Thôi Nghĩa Huyền nằm trên giường lắc đầu than.
.Thôi Tập Nhận thì lại cười nói: - Theo chất nhi thấy, chuyện này ngược lại cũng không phải là không thể hiểu được. Sở dĩ Lý Nghĩa Phủ có thể làm Trung thư lệnh, cái lão ta dựa vào không phải tài năng, cũng chẳng phải là đi đường chính, mà là bệ hạ và hoàng hậu cần lão ta ngồi lên vị trí Trung thư lệnh. Chất nhi nghĩ, bản thân lão ta cũng không có nghĩ đến cuộc đời này lão ta sẽ còn có một ngày thăng quan tiến chức, và cũng không chuẩn bị tốt cho chuyện này. Có tình trạng này, cũng coi như là hợp tính hợp lý.
.Thôi Nghĩa Huyền gật đầu nói: - May mà ngày đó nghe ý kiến của con, điều Vi Tư Khiêm ra ngoài tuần tra, nếu không thì nhiệm vụ này cực kỳ có khả năng sẽ rơi lên đầu Vi Tư Khiêm, vậy thì hỏng bét rồi. Dừng một lúc, ông ta lại nói: - Tập Nhận, Ngự Sử Đài chúng ta, chính là dựa vào tư cách dâng tấu chương tố cáo mà đứng vững trên triều đình. Theo lý mà nói, chuyện này đối với Ngự Sử Đài mà nói là một cơ hội khó có được. Nhưng mà bệ hạ nghĩ như thế nào, chắc con cũng rõ ràng. Gần đây con phải thường xuyên đến Ngự Sử Đài, xem chừng bọn Giám sát ngự sử. Chớ để cho bọn họ gây thêm phiền toái cho bệ hạ.
.Thôi Tập Nhận gật đầu đáp: - Chất nhi đã biết.
.- Như vậy cũng tốt, để cho bọn họ chó cắn nhau, chúng ta xem náo nhiệt là được rồi.
.Trương Đại Tượng vừa đi, vừa nói với Đường Lâm.
.Đường Lâm lại nói: - Nếu chỉ là náo nhiệt một chút, vậy thì có ý nghĩa gì? Thật hy vọng Đỗ Chính Luân có thể diệt trừ tên tiểu nhân Lý Nghĩa Phủ này. Nói xong, ông ta bỗng nhiên nói: - Đại Tượng, sao không nhìn thấy Hàn Thị lang vậy?
.Trương Đại Tượng nghĩ một chút, nói: - Hình như đang nghỉ phép.
.- Nghỉ phép?
.Đường Lâm lúc này im lặng một lúc không nói gì.
.Trong mắt triều đình thấy thì lại là sắp bước vào thời kỳ sợ bóng sợ gió, dù sao đây cũng là đấu tranh của hai Trung thư lệnh, tất nhiên nhất định sẽ ảnh hưởng đến trên dưới triều dã. Nhưng là một đại biểu thế lực lớn nhất của triều dã, lúc này Hàn Nghệ lại nhàn rỗi ở nhà, giống như là không hề biết chuyện này.
.Lúc này, hắn đang cầm cái bào, cây búa, đập đập gõ gõ ở hậu viện, làm cho những nha hoàn đi ngang qua đều nhao nhao ghé mắt nhìn. Đường đường là Hộ Bộ Thị lang, vậy mà lại làm việc của một thợ mộc, thật là làm việc không đàng hoàng mà.
.Qua một lúc, Tiêu Nhuệ đột nhiên đi đến, nói: - Hiền tế, con đang làm gì vậy?
.- Cha vợ đã về rồi.
.Hàn Nghệ trước tiên hành lễ, sau đó liền lập tức nói: - Con đây là muốn làm một chiếc xe nhỏ, đợi sau khi Vô Y sinh xong, đứa nhỏ có thể ngồi chơi rồi.
.Tiêu Nhuệ cười ha ha nói: - Con cũng rất có tâm. Nhưng mà những việc nặng nhọc như vậy để cho bọn hạ nhân làm là được rồi.
.Hàn Nghệ nói:
.- Cái này cho hạ nhân làm, con không yên tâm lắm. Dù sao bây giờ con cũng rất rảnh rỗi.
.- Rảnh rỗi?
.Tiêu Nhuệ dường như là nghe không rõ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Đúng vậy. Gần đây con đang nghỉ phép.
.Tiêu Nhuệ chớp chớp mắt, đột nhiên ngó đông ngó tây, nói nhỏ: - Con cũng đừng nói, những chuyện xảy ra trong triều gần đây, con không biết?
.- Cha vợ đang nói vụ án của Tất Chính Nghĩa sao?
.- Đúng vậy. Tiêu Nhuệ mang theo một tia hoang mang nói: - Chuyện này truyền trong triều ồn ào huyên náo như vậy, sao mà con giống như không quan tâm một chút gì cả?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Cái này thì có quan hệ gì với con, Lý Nghĩa Phủ cũng không phải là người gì của con. Vả lại chuyện này bệ hạ cũng không có giao cho con đi xử lý.
.- Tuy là nói như thế, nhưng mà
.Tiêu Nhuệ chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, ngươi thân là một đại thần trung tâm, tại sao chuyện này không liên quan đến ngươi chứ?
.Hàn Nghệ nói một cách nhẹ tênh: - Cha vợ, chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta, cũng không có quan hệ gì với Tiêu gia, ở bên cạnh xem náo nhiệt là được rồi.
.Tiêu Nhuệ như hiểu như không gật gật đầu. Kỳ thực ông cũng không cảm thấy hứng thú đối với chuyện này, nhưng Tiêu Quân bọn họ có một chút không chắc chắn. Đỗ Chính Luân và Lý Nghĩa Phủ đấu với nhau, hơn nữa lại còn đến một cách đột ngột, khiến cho bọn họ có chút không biết làm sao, nên để Tiêu Nhuệ đến thăm dò ý tứ của Hàn Nghệ.
.- Cha, phu quân!
.Đang lúc này, Tiêu Vô Y dẫn theo hai nha hoàn mang chút trái cây, nước trà đi đến.
.Tiêu Nhuệ gật đầu, cũng không có quấy rầy phu thê bọn họ, dặn dò Tiêu Vô Y vài câu liền rời đi. Ông còn phải truyền đạt ý tứ của Hàn Nghệ cho Tiêu Quân bọn họ nữa.
.Tiêu Nhuệ vừa đi, Tiêu Vô Y vội dặn dò nha hoàn lui xuống, sau đó vô cùng hiếu kỳ nói: - Phu quân, lúc nãy chàng và cha nói gì vậy? Hình như là ta nghe hai người nhắc đến Lý Nghĩa Phủ. Gần đây Lý Nghĩa Phủ lại làm ra chuyện gì rồi?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Điều này nàng cũng đều nghe thấy?
.- Nói nhanh lên. Tiêu Vô Y vội vàng nói.
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, ngồi xuống, uống một ngụm trà, mới đem toàn bộ câu chuyện nói cho Tiêu Vô Y biết.
.Vô Y tỷ vốn là người ghét ác như kẻ thù, nghe xong phẫn nộ không thôi.- Lý Nghĩa Phủ này thật đúng là một tên tiểu nhân vô liêm sỉ chính cống, vậy mà lại làm ra loại chuyện hèn hạ vô liêm sỉ như vậy. Nếu sớm biết như vậy, lúc đó đã đánh lão ta thành một kẻ bán thân bất toại.
.- Nàng đánh lão ta thành một kẻ bán thân bất toại, thì ta cũng xấp xỉ thành một kẻ bán thân bất toại rồi.
.Hàn Nghệ chỉ cười ha ha.
.Tiêu Vô Y lại liếc Hàn Nghệ một cái, nói: - Phu quân, lẽ nào chàng không định ném đá xuống giếng, đánh chó rớt xuống nước sao?
.Hàn Nghệ nói: - Sao thế? Nàng hy vọng ném đá xuống giếng sao?
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, lại lắc đầu nói: - Xem Xem như là ta không có nói gì, chuyện này chàng tự xem rồi làm là được rồi, đừng đến hỏi đề nghị của ta.
.Đừng nhìn nàng thần kinh không ổn định, thường hay làm ra những chuyện khó bề tưởng tượng. Nhưng mà về phương diện việc công, từ trước đến giờ nàng luôn ghi nhớ tuyệt không can dự vào bất cứ kế hoạch nào của Hàn Nghệ, nhiều nhất cũng chỉ là hỏi bát quái đôi câu, hoặc là chế giếu vài câu.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Kỳ thật, nói thật sự ta cũng không muốn Lý Nghĩa Phủ xảy ra chuyện.
.Tiêu Vô Y nghe vậy, sửng sốt nói: - Tại sao lại vậy?
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Rất đơn giản, chuyện phu quân nàng làm, tuy nói là vì nước vì dân, không có gì không thể nói với người khác, nhưng mà thường thường cũng bị người ta nói li kinh phản đạo, kinh hãi thế tục, có vi phạm lễ pháp. Mặc dù ta cho rằng ta không có sai, nhưng mà bọn họ cũng có đạo lý của bọn họ, hơn nữa bọn họ người đông, nếu như có Lý Nghĩa Phủ, những chuyện lão ta làm càng thêm khác người. Nếu như dựa vào tiêu chuẩn làm tiểu nhân của lão ta để xem, vậy thì ta sẽ thành chính nhân quân tử rồi.
.Tiêu Vô Y nghe thấy vậy ngây như phỗng.
.Hàn Nghệ nói: - Phu nhân, nàng đang nghĩ gì vậy?
.Tiêu Vô Y ngẩn ra, nói: - Phu quân, cuối cùng ta cũng biết được, tại sao lần này trở lại Trường An, ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không có ai trách cứ ta nữa.
.Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Tại sao?
.- Bởi vì phu quân chàng càng xuất chúng hơn a, so với những chuyện chàng làm, những chuyện ta làm thì có là gì. Ai, nếu như chàng đến Trường An sớm một chút, vậy thì ta cũng không phải chịu quá nhiều chỉ trích rồi. Nói tới đây, Vô Y tỷ không nhịn nổi nảy sinh lòng tiếc nuối.
.Hàn Nghệ trừng mắt, nói: - Ta Ta nghĩ ta vẫn nên đi làm việc được rồi. Hôm nay không tiếp tục trò chuyện vui vẻ được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận