Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1329: Điếu tạc thiên

.Vương Nghĩa Phương náo loạn như vậy, tuy đã khiến cả triều văn võ sợ toát mồ hôi lạnh, nhưng đồng thời cũng khiến các đại thần biết vô cùng rõ ý của Lý Trị.
.Án này nhất định phải lập tức dừng lại, đừng nói mấy thứ thị phi trắng đen kia, dù sao thì nếu ai còn dám giằng dai nữa, vậy thì chính là đối địch với trẫm.
.Nếu đã như vậy, sẽ chẳng có ai ngốc đến mức lại chọc giận Lý Trị nữa.
.Án này cũng chỉ lơ mơ hiểu như vậy.
.Tin triều đình công bố ra ngoài cũng là hết sức khiêm tốn.
.Chuyện này tuy dẫn đến bất mãn của không ít nhân sĩ trí thức trong dân gian, dù sao thì Đại Đường vẫn là tương đối cởi mở, dân gian đã thường xuyên bàn luận thời chính, đây là bởi vì thời kỳ Ngụy Tấn, quý tộc gần như là ngang bằng với hoàng quyền, đương nhiên quý tộc thường xuyên phê phán triều đình, phê phán hoàng đế, hoàng đế ngươi không vui, ta liền Thanh quân trắc (Thanh trừ loạn thần tặc tử bên cạnh quốc quân), phong khí này vẫn còn lưu giữ lại, nhưng đại đã số bách tính cũng chỉ là xem náo nhiệt một chút mà thôi, dù sao thi đều đã quen tự quét tuyết trước cửa, chuyện này không liên quan đến bọn họ cho lắm, chỉ là đại thần trong triều chó cắn nhau, trong thiên hạ quạ đều đen như nhau.
.Bọn họ vẫn quên tâm đến chuyện của Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia hơn.
.Đại thần trung tâm duy nhất trong triều trong có công sức quan tâm đến vụ án Tất Chính Nghĩa, không phải Nhậm Nhã Tương, từ khi nhậm chức đến nay ông ta bận tối mặt tối mũi, trốn ở trong nhà, cánh cửa trong nhà cũng bị đạp nát rồi.
.Còn Hàn Nghệ tuy duy trì trung lập, nhưng chuyện này là do hắn và Trưởng Tôn Vô Kỵ khơi mào, trong thời gian này, hắn vẫn từng giây từng phút chú ý đến vụ án Tất Chính Nghĩa, chuyện liên quan đến Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia, hắn cũng thật chưa có hỏi đến, nhưng đây là kiến nghị của hắn, đây mới là kế hoạch của hắn, bởi vậy vụ án Tất Chính Nghĩa vừa mới kết thúc, hắn liền chạy đến Binh Bộ hỏi thăm tình hình.
.Vừa mới đến trước cửa, nhân viên thông báo kia có thể nói là hỏa tốc mời hắn vào trong.
.Wow! Nhiều người như vậy à!
.Hàn Nghệ đi vào đại sảnh, chỉ thấy hơn mười người đang ngồi bên trong, ai nấy cũng mặc áo giáp, giống như sợ người khác không biết bọn họ là tướng quan của Thập lục vệ quân vậy.
.- Hàn Thị lang đến rồi, đây đều là chủ ý của Hàn Thị lang đưa ra, các vị tướng quân có thể đi hỏi Hàn Thị lang.
.Nhậm Nhã Tương cũng không cả chào hỏi, liền vội vàng chỉ vào Hàn Nghệ.
.Tình huống gì đây? Hàn Nghệ lập tức vẻ mặt ngu ngơ.
.Đợi khi hắn phản ứng lại thì đã không kịp nữa rồi, những tướng quân kia đã vỗ ngực vây đến.
.Nói thì nói, vỗ ngực cái gì a! Hàn Nghệ rất là buồn bực, nhưng cũng ưỡn ngực lên, nam nhân mà, không thể yếu được a.
.- Hàn Thị lang, chuyện về Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia, ta cho rằng triều đình quá thiên vị rồi, chiến sĩ hy sinh vì nước, không chỉ có một chút như vậy, lẽ nào người chiến tử trước đây thì không được coi là hy sinh vì nước sao?
.- Dựa vào gì mà chỉ có con cháu của tướng sĩ chết trận lần này có thể vào học viện học?
.- Hàn Thị lang, ta biết đây đều là bệ hạ ban ân, chúng ta cũng rất vui, nhưng chúng at cũng phải ăn nói với thuộc hạ a!
.Bởi vì một phen lăng xê từ Đại hội vận động lần trước, Học viện Chiêu Nghi đã là thanh danh tại ngoại, làm cho ai cũng muốn đi Học viện Chiêu Nghi học, vừa hay bây giờ triều đình đã mở lời, bên quân đội đương nhiên hy vọng có thể tranh thủ nhiều thêm, đây là chuyện hết sức bình thường.
.Hàn Nghệ vừa mới tỉnh ngủ, bị bọn họ nhốn nháo đến to cả đầu, phải biết những tướng quân này ai nấy cũng đều cổ họng to, thấy bọn họ vẫn không chịu thôi, vì thế chỉ có thể giơ hai tay lên cao, nói: - Các vị tướng quân, yên lặng một chút, nghe ta nói một câu.
.Như thế thì các tướng quân mới dừng lại.
.Hàn Nghệ nói: - Ta rất hiểu tâm trạng của các vị tướng quân, nhưng các vị tướng quân cũng đều biết, về học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia, sẽ là do quỹ từ thiện giáo dục của hoàng hậu xây dựng, chẳng qua là lần này có sự ủng hộ của bệ hạ, nhưng bệ hạ chỉ ở bên cạnh tương trợ. Hoàng hậu cũng muốn chiếu cố tất cả con cháu của liệt sĩ, nhưng quỹ giáo dục hiện giờ chỉ có khả năng lớn như vậy thôi.
.Nói tới đây, hắn lại nói: - Nhưng bệ hạ và hoàng hậu đều hết sức quan tâm đến tướng sĩ, bởi vậy mới bảo ta đi hiệp đàm với thương nhân, xem xem có thể cho các hộ quân tịch tàn tật đó một vài cơ hội hay không, giúp bọn họ giải quyết vấn đề về kế sinh nhai. Trải qua hiệp đàm của ta và thương nhân, cuối cùng mới quyết định mỗi một thương gia nhận một chút hộ quân tịch tàn tật, đây đã là cực hạn rồi. Nếu như các vị yêu cầu công bằng, vậy chỉ có thể hủy bỏ kế hoạch này, đừng nói đây là quỹ từ thiện chủ lực, cho dù là triều chủ lực, triều đình cũng không thể chiếu cố hết tất cả trong thời gian ngắn được.
.Những tướng quân này ngơ ngác nhìn nhau, lời này có hàm ý nha. Nếu bọn họ tiếp tục lầm ầm ĩ nữa, hoàng hậu có thể sẽ hủy bỏ kế hoạch này, một khi hủy bỏ thì những tướng sĩ vốn được lợi sẽ lập tức chĩa đầu mâu vào bọn họ, phải biết rằng người xuất chinh lần này đều là bộ hạ cũ của Lý Tích a, vậy thì chơi lớn rồi.
.Nhậm Nhã Tương yên lặng đứng bên cạnh học tập, chỉ nói một câu, đã dọa cho những mãng phu này ngậm miệng không nói rồi.
.Sau khi trấn tĩnh bọn họ, Hàn Nghệ mới nói: - Tuy nhiên các vị tướng quân xin yên tâm, bất kể là bệ hạ, hay là hoàng hậu đều hết sức coi trọng xây dựng quân đội, nếu quỹ từ thiện đã có kế hoạch này, đương nhiên không phải mua bán chớp nhoáng, tương lai khi quỹ từ thiện làm càng ngày càng tốt, như vậy thì Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia tất nhiên cũng sẽ càng mở càng nhiều. Đồng thời bên đó cũng có Trại huấn luyện hoàng gia, Học viện quân sự, những nơi này đều sẽ mở rộng cho con cháu của tướng sĩ, so với trước đây, thế này đã là tiến bộ vô cùng lớn rồi, nhưng cũng mong các vị tướng quân có thể thông cảm cho hoàng hậu một chút, thế này đã là hết sức không dễ dàng rồi. Nếu như các vị tướng quân hy vọng Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia càng mở càng nhiều, cũng có thể quyên chút tiền cho quỹ từ thiện.
.Những tướng quân này vừa nghe vậy suýt nữa đã hộc máu, chúng ta là đến đòi hỏi, sao chớp mắt đã biến thành bỏ ra rồi.
.Đề tài này thật lòng không thể nói tiếp nữa rồi.
.Nếu nhốn nháo tiếp, có thể sẽ trực tiếp hủy bỏ luôn, dù sao thì đây cũng là của tư nhân, ta không làm nữa, ngươi có thể làm gì được ta.
.Nếu muốn tốt hơn nữa, có thể a, các ngươi quyên tiền.
.Hàn Nghệ bình thản nói mấy câu đã khiến những tướng quân này biết khó mà lui, rất nhanh đã cáo từ.
.- Hàn Thị lang, may mà ngươi đến, nếu không thì, ta cũng thật không biết làm sao đuổi bọn họ đi.
.Nhậm Nhã Tương lau mồ hôi nói. Bởi vì ông ta cũng xuất thân võ tướng, những tướng quân này tìm đến cửa, ông ta cũng thật không tiện nói gì, nhưng ông ta lại không làm chủ được, ngươi thượng tấu hoàng đế, có ích cái rắm, hoàng đế cũng chỉ là lấy danh nghĩa tư nhân tham gia, đây là chuyện giữa tư nhân.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Có nghiêm trọng như vậy sao?
.Nhậm Nhã Tương sửng sốt, nói: - Thật ra bách tính ở Kinh Kỳ nghe được tin tức này đều hết sức vui mừng, chỉ là một số tướng quân của Thập lục vệ có chút bất mãn.
.Thập lục vệ quân này đóng ở ngay Trường An, nhưng lại không có phần của bọn họ, trong số bọn họ đương nhiên sẽ có một số người cảm thấy bất mãn.
.Hàn Nghệ nghe vậy thoáng thở dài, đây cũng không tính là vấn đề lớn gì cả. Kỳ thật vốn dĩ sẽ không xuất hiện tình huống này, chỉ là vì chuyện của Lý Nghĩa Phủ đã dẫn đến tiến trình của chuyện này cũng nhanh hơn, chuẩn bị có chút không đủ, nói: - Nhậm Thượng thư, ông phải nhớ, chuyện này là quỹ từ thiện sẽ làm chủ, không liên quan lớn đến triều đình, phàm là người tham gia chuyện này, đó đều là xuất phát từ một phần thiện ý, chứ không phải chuyện nằm trong chức quyền, như vậy ông sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
.- Hàn Thị lang nói có lý.
.Nhậm Nhã Tương cười gật gật đầu, lại nói: - Nhưng mà kiến nghị này của ngươi quả thực khiến rất nhiều người được lợi, so với Học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia, ta cho rằng giúp đỡ những hộ quân tịch đó càng có lợi hơn cho bách tính, rất nhiều người đã chinh chiến vì quốc gia, dẫn đến người tuổi trẻ đã thân thể thương tật, cũng không thể xuống ruộng cày cấy, cuộc sống tất nhiên rất cực khổ, nếu có thể giúp đỡ bọn họ, vậy thật là không còn gì tốt hơn. Chẳng qua là
.Hàn Nghệ nói: - Chẳng qua cái gì?
.Nhậm Nhã Tương nói:
.- Chẳng qua là rất nhiều hộ quân tịch thương tật di chuyển không tiện, bọn họ cũng đồng ý làm công, nhưng bảo bọn họ từ nhà đến xưởng, đi về một chuyến, có rất nhiều bất tiện a!
.Hàn Nghệ nghe vậy ánh mắt đột nhiên lóe lên vài cái, đúng thế, sao ta lại không để ý đến điều này, đây là chuyện tốt a!
.Nhậm Nhã Tương thấy Hàn Nghệ đột nhiên không nói gì, nói: - Hàn Thị lang, ngươi đang nghĩ gì thế?
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Vô cùng xin lỗi, đây là ta không suy nghĩ chu đáo, nhưng mà ông yên tâm, ta sẽ giải quyết vấn đề này.
.Nhậm Nhã Tương lại nói: - Vậy thì thật là quá cảm ơn rồi, ta một kẻ xuất thân vũ phu, phiền nhất là giao tiếp với thương nhân.
.- Ặc, vậy sao?
.Hàn Nghệ có chút lúng túng, nghĩ có phải mình phải rời đi rồi không, hắn cũng là thương nhân a.
.Nhậm Nhã Tương thấy Hàn Nghệ sắc mặt khác thường, phản ứng lại, nói: - Xin lỗi, xin lỗi, xin Hàn Thị lang chớ trách, ta không có nói ngươi.
.- Nhậm Thượng thư khách khí rồi, ta thân là thương nhân tất nhiên cũng hiểu thương nhân, giao tiếp với thương nhân quả thực khá là khó.
.Hàn Nghệ lại nói: - Yên tâm, ông không nói, ta sẽ gặp bọn họ một lần.
.Kế tiếp, Hàn Nghệ lại tìm hiểu một chút về tiến trình của chuyện này. Kỳ thật học viện Chiêu Nghi Hoàng Gia cũng đơn giản, dù sao con cháu của tướng sĩ chết trận lần này đều bao gồm bên trong, đây đã là quy định được chế định sẵn, ngược lại là hộ quân tịch thương tật làm việc lại có chút khó khăn, hành động không tiện là một mặt, còn có danh ngạch hơi quá ít, điều này đã sinh ra cạnh tranh, Binh Bộ cũng hết sức khó xử lý.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ cùng Nhậm Nhã Tương đều cho rằng vẫn lấy hộ khó khăn làm chính, ai khó khăn nhất thì có quyền ưu tiên. Nhưng đây đều chỉ là như muối bỏ biển, diện tích che phủ cũng không phải quá rộng, nhiều nhất cũng chỉ là huyên náo một chút ở Trường An.
.Ở Binh Bộ một canh giờ, Hàn Nghệ liền dự tính đi tìm Trịnh Thiện Hành hỏi thăm tình hình một chút.
.Nhưng vừa mới ra khỏi hoàng thành, đã thấy một cỗ xe ngựa dừng ở trước mặt hắn, chỉ thấy một người từ trong xe ngựa chui ta, chính là Nguyên Triết, y chắp tay thi lễ: - Hàn Thị lang.
.Hàn Nghệ liếc nhìn y một cái, thấy y ra sức nháy mắt, vì thế lên xe ngựa.
.Đợi xe chạy nhanh ra khỏi hoàng thành rồi, Hàn Nghệ mới hỏi: - Xảy ra chuyện gì thế?
.Nguyên Triết thấp giọng nói:
.- Cô phụ, có chuyện lớn rồi. Trước đó không lâu Nguyên Phỉ, Nguyên Kiệt đã chiếm lĩnh không ít đất đai trên đảo kia.
.- Cái gì?
.Hàn Nghệ giật bắn mình, trôi qua một lúc lâu, hắn kích động nói: - Ta không nhớ là ta có bảo bọn họ động thủ.
.Nguyên Triết nói: - Bọn họ cũng chỉ là dựa theo căn dặn của cô phụ, mới đưa chừng một trăm người lên đảo tiếp xúc với những người đó một chút, nhưng nào biết nào biết vì một số chuyện nhỏ đã xảy ra xung đột với những bộ lạc địa phương, Nguyên Kiệt bọn họ cũng là không thể lui được nữa, chỉ có thể nghênh chiến, không ngờ người dã man trên đảo đó thật không biết đánh đấm, Nguyên Kiệt, Nguyên Phỉ bọn họ còn chưa đánh bao nhiêu đã đã công chiếm ba bộ lạc, sau đó y lại xảy ra xung đột với mấy bộ lạc, đánh thắng liên tiếp, địa bàn cũng càng ngày càng lớn rồi.
.Hàn Nghệ gãi trán, qua một lúc lâu, hắn mới nói: - Đệch mợ! Ngươi đừng nói đùa được không.
.Nguyên Triết nói: - Cô phụ, chuyện này sao con dám nói đùa. Nói xong, y lại thấp giọng nói: - Trong thư Nguyên Kiệt gửi về, nói trong tay bọn họ đã có một chi quân đội hai - ba ngàn người rồi.
.- Wow! Đây đúng là điếu tạc thiên1 rồi!
.(1: điếu tạc thiên là một từ lưu hành trên mạng Trung Quốc, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận