Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 958: Cực kỳ nguy hiểm

..
.Hai ngày, cuối cùng bầu trời cũng dần dần trong hơn, nhưng cũng lại càng lạnh hơn!
.Trong hai ngày này, hai người thật sự đã sống cuộc sống của người rừng, nhưng Trần Thạc Chân lại không hề cảm thấy khổ chút nào, bởi vì Hàn Nghệ giỏi nhất chính là tìm vui trong khổ, học trượt tuyết, đánh trận tuyết, đắp người tuyết cũng có cái vui, hơn nữa nụ cười trên mặt nàng ta cũng dần dần nhiều hơn, nỗi ưu thương giống như trời sinh giữa hai đầu lông mày đã dần dần biến mất.
.Nhưng mặt trời cũng thỉnh thoảng lộ ra một khuôn mặt nhỏ, Hàn Nghệ biết ngày xuống núi đã sắp đến rồi, thật ra mấy ngày nay hắn vẫn luôn chuẩn bị để xuống núi, trong đó cũng bao gồm cả việc dạy Trần Thạc Chân trượt tuyết, may mà tài năng của Trần Thạc Chân cực tốt, chỉ có mấy ngày, vượt qua hắn cũng không có vấn đề.
.Hôm nay, cuối cùng bầu trời cũng đã hoàn toàn quang đãng rồi!
.Cũng là ngày Hàn Nghệ, Trần Thạc Chân xuống núi rồi.
.Hai người chuẩn bị cả một đêm, đúng là trang bị toàn diện, đầu đội mũ thỏ trắng, trên cổ quấn khăn quàng lông ngựa, tay đi bao tay da ngựa, chân đi tất da sói dày dặn, trên người cũng quấn đủ thứ da, mỗi người còn đeo một cái tay nải.
.- Đại giáo chủ! Đại giáo chủ!
.Khi đi đến cửa động, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện Trần Thạc Chân quay đầu nhìn vào trong động, ngẩn người không nói, vì thế cất tiếng gọi.
.- Hả? Sao thế?
.- Cô đang nhìn gì vậy?
.- Ta ta đang nhìn xem có quên cái gì hay không. Ngươi muốn nói gì?
.Hàn Nghệ cũng không để ý.- Ồ! Ta muốn nói với cô, tuy ta đã đi thăm dò đường, nhưng dù sao ta cũng chưa từng xuống dưới, triền núi này dốc đứng, lát nữa phải cẩn thận.
.Bởi vì nếu xuống dưới rồi thì đi lên cũng là một chuyện phiền phức, có thể nói là rất khó lên, tuy mặt trời đã ló ra, nhưng cũng chỉ là nâng cao tầm nhìn, tuyết đọng vẫn chưa tan, Hàn Nghệ cũng chỉ đứng ở mấy chỗ cao dùng mắt để dò đường, tìm một con đường thích hợp để xuống núi.
.Trần Thạc Chân khẽ gật đầu, nàng ta cũng đâu phải là nữ tử bình thường, sao lại sợ được.
.- Vậy được rồi! Chúng ta ra thôi!
.Hai người đồng thời ra ngoài cửa động, thuận theo triền núi trượt nhanh xuống dưới, càng lúc càng nhanh, chỉ nghe thấy gió lạnh rít bên tai.
.Trần Thạc Chân cũng là lần đầu tiên trượt với tốc độ nhanh như vậy, cũng không khỏi dốc hết toàn bộ tinh thần, hai người liên tiếp qua mấy đoạn cua gấp, mấy đoạn cua này cũng là chỗ Hàn Nghệ lo lắng nhất, nhưng thấy Trần Thạc Chân đều vượt qua hết sức thuận lợi, lúc này mới khẽ thở phào một hơi.
.Nhưng sắp sửa xuống đến chân núi, khi qua một đoạn cua cuối cùng, Hàn Nghệ đột nhiên phát hiện bên phía Trần Thạc Chân có một tảng đá lớn nhô ra, bởi vì tảng đá này vừa vặn ở phía sau đoạn cua, và lại ở quá gần, bất luận từ góc độ nào cũng không nhìn thấy.
.Trần Thạc Chân cũng sợ choáng váng, không biết nên làm thế nào mới được, Hàn Nghệ không có huấn luyện nàng ta những động tác có độ khó cao, chính vào lúc này, một bàn tay lớn đột nhiên túm lấy tay phải của nàng ta, rồi nghe người bên cạnh vội hét lên: - Chụm hai chân lại!
.Nàng ta khép hai chân lại theo bản năng!
.Nói thì chậm nhưng thời gian rất nhanh, Hàn Nghệ đã xích lại gần, vì trên mặt tảng đá đã đóng kết một lớp băng dày, chẳng khác gì một tấm ván cầu thiên nhiên, hai người bay thẳng ra ngoài, hoàn thành một cú xoay người độ khó cao trong không trung.
.Hai tiếng hét "á" chói tai vang lên!
.Âm thanh còn chưa dứt, lại lao vọt xuống dưới, khi rơi xuống đất, Trần Thạc Chân suýt nữa đã không khống chế được lực đạo, cắm đầu xuống dưới, may là Hàn Nghệ vẫn luôn kéo tay nàng ta cho nên mới giúp nàng ta đứng vững.
.Hai người tay nắm tay, tạo thành một thể, tay còn lại khống chế thăng bằng của cơ thể, phóng xuống chân núi với tốc độ cực nhanh.
.- Wow!
.Hàn Nghệ hưng phấn hét lên một tiếng, có vẻ rất kích động, tinh thần mạo hiểm trong xương tủy hắn đã bộc lộ rõ nét vào lúc này.
.Trần Thạc Chân vốn lòng khiếp đảm, vẫn chưa thoát khỏi cơn sợ hãi, nhưng liếc mắt nhìn, bị Hàn Nghệ làm cho vui lây, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười mỉm.
.Không đến một khắc đã đến chân núi rồi, Hàn Nghệ hơi nghiêng người, trượt ra ba bước dài, kích khởi một trận hoa tuyết, ngừng lại.
.- Phù!
.Lúc này hai người mới rảnh để toàn thân toát mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn nhau, nhưng chỉ nhìn nhau cười, tất cả đều ở trong sự yên lặng.
.Hai người lại tìm một cành cây, gọt thành gậy, tiếp tục trượt về phía trước.
.Bởi vì lúc đó Trần Thạc Chân vội chạy trốn, khắp nơi đều là kẻ thù, hiện giờ nàng ta cũng không rõ mình ở đâu, cộng thêm tuyết rơi ngập trời, trắng xóa một vùng, cũng không biết đường, hai người đành phải dựa theo hướng mặt trời trượt đi về phía đông nam.
.Vậy nhưng, vùng biên tây bắc này vốn là nơi đất rộng người thưa, lại thêm trước đó không lâu ở đây còn từng xảy ra một trận đại chiến, đi được hơn nửa ngày, ngay cả một người đi đường cũng không nhìn thấy chứ dừng nói đến nhà gì đó.
.- Có phải chúng ta đi nhầm hướng rồi không?
.Trần Thạc Chân đã có chút mờ mịt rồi.
.Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: - Cho dù là đi nhầm, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục đi tiếp, nếu như quay lại thì phải mất một ngày, chúng ta chỉ mang theo lương khô cho hai ngày. Nhưng trời sắp tối rồi, chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi một đêm.
.Hai người tìm kiếm xung quanh một lát, lúc này trong rừng cây có một hang núi nhỏ, bên trong tối đen như hũ nút.
.- Chúng ta cũng thật là có duyên với sơn động a!
.Đứng phía trước hang núi, Hàn Nghệ không khỏi cười khổ một hồi.
.Trần Thạc Chân mím môi cười, đi vào bên trong hang núi, đột nhiên, trong hang núi phóng ra hai tai sáng xanh lục.
.Hàn Nghệ sắc mặt căng thẳng, tiến lên một bước, câu "cẩn thận" vừa ra khỏi miệng, hắn đã lao bổ về phía Trần Thạc Chân, Trần Thạc Chân ngã nhào trên mặt đất.
.Chợt nghe thấy một tiếng gầm gừ trầm thấp, có chút giống như người đang thở dốc sau khi vận động kịch liệt, chỉ thấy một con vật to lớn màu đen lao ra từ trong hang núi, thì ra là một con gấu ngựa.
.Trần Thạc Chân lúc này sợ toàn thân toát mồ hôi lạnh, bị Hàn Nghệ xô ngã còn tốt hơn bị gấu ngựa xô ngã nhiều!
.Gấu ngựa lừ đừ quay người lại, mặt hướng về phía Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân, thình lình há cái miệng lớn dính máu ra, lao về phía Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân.
.Trong tình thế cấp bách, Hàn Nghệ lập tức đẩy Trần Thạc Chân ra, cổ tay phải cong xuống dưới, cơ quan lắp trên cánh tay lập tức bắn ra ba mũi tên nhọn, thật ra Hàn Nghệ vẫn luôn mang theo trang bị ám khí này, nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng đến, chỉ từng dùng một lần khi bắn chết con mồi hôm đó, nhưng hiện giờ hắn không giấu trong tay áo, mà trực tiếp lắp ở bên ngoài.
.Nhưng đây chỉ là thứ dùng để bắn người, không phải dùng đế bắn gấu.
.Tuy ba mũi tên nhọn bắn trúng ngực con gấu ngựa, nhưng tuyệt đối không đủ để lấy mạng, ngược lại còn chọc giận con gấu, nó chỉ gầm rú lên một tiếng vì bị đau, sau đó càng thêm hung tàn lao về phía Hàn Nghệ.
.- Cẩn thận!
.Trần Thạc Chân dù sao cũng trải qua trăm trận chiến, lúc này đã rút trường kiếm ra đâm về phía con gấu, nhưng nàng ta dường như quên mất tấm ván dưới chân, vừa trượt về phía trước, thân mình đã suýt thì không đứng vững, uy lực của đường kiếm này giảm mạnh, con gấu đen kia vung tay phải lên, trực tiếp đánh bay trường kiếm, lực đạo cực lớn, Trần Thạc Chân cũng theo đó mà bị đánh ngã trên mặt đất.
.Gấu ngựa thông minh dường như cảm thấy sự uy hiếp của Trần Thạc Chân, lại xoay người lao về phía Trần Thạc Chân.
.Trần Thạc Chân từng giết người, nhưng chưa từng giết gâu a, cộng thêm chân đi lại không tiện, nhất thời không biết phải làm thế nào.
.Nhưng Hàn Nghệ thì đúng là sợ hết hồn, khi hắn ở Siberia còn từng gặp phải gấu xám Bắc Mỹ hung hãn gấp mấy lần gấu ngựa, thấy con gấu lao về phía Trần Thạc Chân, lập tức bất chấp tất cả phi thân nhảy lên, trực tiếp nhào lên lưng con gấu, hai chân kẹp chặt, túm lấy tai của nó, hai mắt đỏ ngầu, đấm mấy cú thật mạnh vào đầu con gấu.
.Con gấu chấn kinh gầm lên mấy tiếng, đột nhiên cuồng lên như muốn chạy trốn, Hàn Nghệ mặc kệ, chỉ biết đấm và đấm.
.Con gấu bỏ chạy hơn mười bước, thình lình dừng lại, cơ thể hất sang bên cạnh, Hàn Nghệ bay thẳng ra ngoài, Hàn Nghệ dường như sớm có dự liệu, thuận thế lăn một vòng dưới đất, sau đó lập tức đứng lên, quơ lấy một cành cây bên cạnh, con gấu đen gầm rú mấy tiếng oa oa oa, gậy của hắn đã mất rồi, không thể nào chạy được, chỉ có thể đối diện.
.Con gấu kia dường như có chút thấp thỏm, không dám lập tức nhào lên, miệng gầm gừ, mắt lộ hung quang!
.Hàn Nghệ từ từ di chuyển ngang, sắc mặt dữ tợn, quát lớn: - Đồ súc sinh ngươi, dám đánh lén lão tử, đến đây a! Hôm nay lão tử phải lột da ngươi!
.Đúng lúc này, mấy hòn đá nhỏ từ phía sau bay đến, đập vào lưng con gấu, Trần Thạc Chân là cao thủ ném ám khí, lực đạo rất tốt.
.Con gấu bị đau rống lên mấy tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Thạc Chân, Hàn Nghệ lập tức vung cành cây trong tay ra, tuy đối với gấu ngựa mà nói đó chỉ là gãi ngứa, nhưng tiền hậu giáp kích này khiến nó kinh hoảng, đột nhiên co chân chạy về phía rừng cây sau sơn động, hiển nhiên là nó cũng biết tình hình của mình rất không tốt.
.- Phù!
.Đợi sau khi con gấu chui vào trong rừng cây, Hàn Nghệ mới thở phù một hơi, quay đầu nhìn Trần Thạc Chân, Trần Thạc Chân cũng đang nhìn về phía hắn.
.- Cô vẫn ổn chứ?
.- Ngươi không sao chứ?
.Hai người đồng thời hỏi.
.- Ta rất ổn!
.- Ta không sao!
.Hai người lại đồng thời trả lời đối phương.
.Hai người cũng đều sửng sốt, dường như cảm thấy thú vị, lại đồng thời bật cười.
.Nhưng khi ánh mắt lại chạm nhau lần nữa, dường như đã có thêm gì đó.
.Trần Thạc Chân thu ánh mắt lại, khôi phục thần sắc lạnh tanh, nói: - Mỗi lần gặp phải ngươi, đều không có chuyện tốt.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, nói:
.- Ta và cô vừa hay tương phản, mỗi lần gặp cô, đều có thể Cực kỳ nguy hiểm, lần này về nhất định trả tiền cho cô.
.Trần Thạc Chân hơi trừng mắt, không nói thêm nữa.
.Hàn Nghệ cười hì hì trượt tới, ngó nhìn trái phải một lát, sắc mặt ngưng trọng nói: - Chỗ này không tiện ở lại lâu, xem ra chúng ta phải tìm chỗ khác rồi.
.Trần Thạc Chân gật gật đầu.
.Khi hai người đang chuẩn bị rời đi, Hàn Nghệ đột nhiên nhìn vào phía trong sơn động, nói: - Đợi đã!
.Sau đó dè dặt đi vào sơn động, Trần Thạc Chân tò mò đi cùng, chỉ thấy Hàn Nghệ cuộn cỏ khô, củi, cũng chính là cái ổ gấu kia lại, dùng dây thừng buộc thành hai bó, ném cho Trần Thạc Chân một bó, Trần Thạc Chân đã sớm hiểu được, trong ngày băng tuyết ngập trời này thì củi và cỏ khô là thứ quá quý giá, hai người vác bó cỏ khô với củi trên lưng.
.- Được rồi!
.Hàn Nghệ vừa mới trở ra cửa động, chợt nghe trong rừng cây truyền đến hai tiếng gầm thấp!
.Là hai tiếng ồ!
.Hàn Nghệ và Trần Thạc Chân liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng đồng thanh nói: - Chạy mau!
.Hai người lập tức trượt ra bên ngoài, trượt trối chết.
.Bỏ chạy liền mấy dặm đường hai người mới dừng lại, nhưng đưa mắt nhìn quanh, sắc trời đã tối rồi, xung quanh trắng xóa một màu.
.Hàn Nghệ thở dài: - Lúc nãy ta thật không nên chê sơn động, bây giờ đến một cái sơn động ông trời cũng không cho chúng ta rồi.
.Trần Thạc Chân nhếch môi, nói: - Ngươi biết là tốt!
.Hàn Nghệ cười khổ một tiếng, nói: - Nếu chúng ta không muốn chết cóng ở đây, thì nhất định phải dùng hết khả năng để nhặt một ít củi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận