Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 416.2: Luận về đám con ông cháu cha

.Kỳ thực đã là con ông cháu cha đương nhiên phải là con cháu quý tộc. Có một câu nói rất hay, không phải quý tộc, đừng tự xưng con ông cháu cha. Nói chung con cháu quý tộc cũng chia ra thiện ác, chỉ là đám con ông cháu cha càng có độ công kích cao hơn mà thôi.
.- Con ông cháu cha?
.Lý Trị hơi kinh hãi, không khỏi nhìn về phía Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương cũng có chút ngơ ngẩn.
.Hàn Nghệ lén lút nhìn lên, trong lòng liền có chút buồn bực. Chuyện này thì mắc mớ gì đến Võ Chiêu Nghi chứ, làm gì mà vẻ mặt quái dị thế?
.Hắn vốn cho rằng nói ra bốn chữ này, Lý Trị nhất định sẽ cảm thấy kinh ngạc. Thế nhưng lại không ngờ được, Lý Trị đúng là có kinh ngạc, nhưng biểu lộ lại có chút kỳ quái. Còn có biểu tình sững sờ kia của Võ Mị Nương nữa, cung không giống như là bị mình dọa sợ nha.
.Hàn Nghệ cũng không biết, đêm qua Võ Mị Nương cung đã nói qua chuyện này rồi, vì vậy mới khiến Lý Trị cảm thấy kinh ngạc như vậy. Mà bản thân Võ Mị Nương cung không nghĩ tới chính mình dĩ nhiên cũng có cùng ý nghĩ với Hàn Nghệ như thế.
.Trôi qua chốc lát, Lý Trị đột nhiên nở nụ cười, rất hứng thú nói: - Con ông cháu cha? Ngươi có hiểu nghĩa của mấy chữ này không thế?
.Đệt! Khinh ta chưa từng đọc sách à! Mà hình n hư đúng là mình chưa từng đọc thì phải? Hàn Nghệ lúng túng nói: - Vi thần hiểu được.
.Lý Trị nói: - Vừa mới rồi ngươi còn nói cảnh sát hoàng gia phải có nhân cách cùng tư tưởng cao thượng. Đây không phải là tự mâu thuẫn sao?
.Hàn Nghệ đáp: - Chuyện này không hề mâu thuẫn, nhân cách cùng tư tưởng cao thượng không phải trời sinh là có được, cần phải tôi luyện mới có được. Hiện nay bọn họ có thể còn chưa đạt tới tiêu chuẩn này, thế nhưng chỉ cần trải qua rèn luyện, vi thần tin tưởng bọn họ vẫn có thể làm được.
.Lý Trị nói: - Như vậy vì sao không trực tiếp tuyển dụng những người chính trực, dũng cảm có phải tiện hơn không?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Nếu có người như thế, đương nhiên là càng tốt hơn rồi. Thế nhưng người đó phải thỏa mãn mấy cái điều kiện như dũng cảm chính trực, thông minh cơ trí, hiểu biết chữ nghĩa, tuổi trẻ lực tráng, không sợ quyền thế mới được. Ngoài ra còn phải hiểu rõ đường phố trong ngoài thành Trường An như lòng bàn tay nữa.
.Lý Trị suy nghĩ một chút, lập tức liền nghĩ đến hai người Nguyên Liệt Hổ và Độc Cô Vô Nguyệt. Liền nói: - Lẽ nào đám con ông cháu cha kia có thể thỏa mãn những điều kiện này sao?
.Hàn Nghệ nói: - Con ông cháu cha cũng nắm giữ ưu thế trời sinh của mình, những thứ này đám con cháu thứ tộc cũng không có, cung không thể nắm giữ được. Đầu tiên, từ nhỏ mấy vị con ông cháu cha kia đã được tiếp nhận giáo dục tốt, có thể hiểu biết chữ nghĩa. Điểm này rất trọng yếu với Dân An cục, bởi vì Dân An cục làm việc liên quan đến sinh hoạt hàng ngày của bách tính, it nhiều gì cũng có quan hệ đến chữ nghĩa. Mà hơn nửa số bách tính cũng không biết chữ, nếu như hoàng gia cảnh sát cung không biết chữ nốt, như vậy còn trợ giúp bách tính thế nào được, thậm chí còn làm mất mặt hoàng gia nữa. Hơn nữa cảnh sát hoàng gia là người chấp pháp, đại diện cho luật pháp Đại Đường. Nếu như một người không biết chữ, vậy thì đừng hy vọng y có thể hiểu được luật pháp rồi.
.Thứ nữa, con ông cháu cha vốn xuất thân từ cao môn quý tộc, bọn họ tất nhiên sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào. Không giống mấy vị tuần tốt, nha dịch tuần đêm kia, nhìn thấy con cháu quý tộc, đều là lựa chọn coi như không gặp, đây là bởi vì địa vị của bọn họ vốn thấp hèn mà ra. Cũng bởi vì cân nhắc từ điểm này, vi thần mới đề nghị dùng mấy vị con cháu cao môn quý tộc kia. Như vậy mới có thể đạt đến hiệu quả chấp pháp nghiêm minh.
.Cuối cùng, đám con cháu nhà cao cửa rộng cung có phân chia văn võ, tính cách. Có chút con cháu nhà cao cửa rộng chỉ yêu thích đọc sách, không thích ra ngoài. Mà cảnh sát hoàng gia vốn yêu cầu điều kiện thân thể cực cao, mấy vị công tử ca kia cả ngày chỉ biết ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vào rừng săn thú, bởi vậy thân thủ cũng khá là nhanh nhẹn, đối với đường phố trong thành Trường An càng la rõ như lòng bàn tay. Hơn nữa, làm cảnh sát hoàng gia cũng cần phải có chút hiếu động, quá thành thật cung không được.
.Mà khuyết thiếu duy nhất của bọn họ, chính là chính trực dũng cảm, khắc khổ chịu khó, những thứ này đều có thể huấn luyện ra được. Hơn nữa những vị công tử này bình thường cung hay quấy rầy bách tính, nếu như đem cả đám bọn họ chiêu nhập vào Dân An cục, tương đương với việc có thể trước tiên khống chế lại một nhóm người. Lại lợi dụng nhóm người này để đối phó một nhóm khác, để bọn họ tan rã từ nội bộ, có thể nói nhất cử lưỡng tiện rồi.
.Lý Trị tức giận nói: - Ngươi nói quá nhẹ nhàng rồi, trẫm hiểu rõ vô cùng đám con cháu quý tộc này. Nếu như có thể huấn luyện được bọn họ, vậy bọn họ cũng sẽ không giống như bây giờ rồi. Bọn họ cũng phải chịu trưởng bối giáo huấn cũng không ít đâu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bệ hạ, dù sao quan hệ giữa phụ tử la hoàn toàn khác với quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà. Có mấy người ở nhà không chịu nghe lời cha mẹ, thế nhưng một khi ra ngoài làm việc, lại không dám không nghe thủ trưởng. Ngoài ra nếu như người hầu không chịu nghe lời, chỉ có thể đổ cho chủ nhân quản giáo không nghiêm mà thôi.
.Võ Mị Nương nghe đến câu cuối cùng, nhịn không được phì một tiếng, bật cười.
.Lý Trị lúng túng liếc nhìn Võ Mị Nương, lại quay về Hàn Nghệ nói: - Ý của ngươi là, bọn họ không nghe lời, thì trách trẫm sao?
.Hàn Nghệ nói: - Vi thần tuyệt không có ý này. Chỉ là bọn họ đều là người hầu của bệ hạ, nếu như dám cãi lệnh, nghĩa là bất tuân thánh chỉ. Bệ hạ nắm giữ thiên uy, thử hỏi ai dám ngỗ nghịch. Vì vậy, ý của vi thần là, bọn họ sao dám xúc phạm thiên uy.
.Lý Trị nghe thấy thế chỉ cảm thấy phiền muộn dù sao y vẫn cảm thấy có chút không được thích hợp. Thế nhưng nếu như y phản bác lại mấy lời của Hàn Nghệ, vậy chẳng phải tự nhận thiên uy của mình không đủ để hàng phục đám con ông cháu cha kia sao? Vì lẽ đó điều này làm cho Lý Trị gật đầu không được, lắc đầu cung không được.
.Võ Mị Nương cười khanh khách nói: - Hàn Nghệ, ngươi thật đúng là giảo hoạt, dĩ nhiên dám tính toán cả bệ hạ rồi.
.Mỹ nữ, ngươi chớ có đổ dầu vào lửa như vậy chứ. Hàn Nghệ vội vàng nói: - Vi thần không dám.
.Lý Trị đột nhiên tỉnh ngộ, ngươi đây là đào hầm cho ta nhảy nha, lẽ nào lại có lí đó. Liền chỉ vào Hàn Nghệ, hừ lạnh nói: - Ngươi cho rằng một câu vi thần không dám của ngươi, liền có thể rũ sạch quan hệ sao. Trẫm nói cho ngươi biết, ngươi đừng hòng. Nếu như trẫm thật sự tiếp thu kiến nghị của ngươi, như vậy trẫm nhất định sẽ giao việc huấn luyện này cho ngươi rồi. Trẫm ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể huấn luyện đám công tử ca kia ra chút nhân cách, tư tưởng gì hay không?
.Xin nhờ, đại ca, nếu như ta không nói như vậy, đến lúc đó ngươi cũng sẽ đem chuyện này giao cho ta rồi. Như vậy ta thà đem ngươi kéo vào chuyện này trước còn hơn. Ngược lại là công hay tội, hai người quân thần chúng ta cùng nhau gánh là được. Hàn Nghệ một mặt đưa đám nói: - Bệ hạ, vi thần chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, việc này vi thần làm sao làm được chứ.
.Lý Trị lạnh lùng cười nói: - Ngưoi không biết quân vô hí ngôn sao?
.- Ách!
.Hàn Nghệ lập tức á khẩu không trả lời được, cái gì mà quân vô hí ngôn chứ. Đây rõ ràng là ỷ lớn hiếp nhỏ mà.
.Võ Mị Nương chớp mắt vài cái, cười thầm, tiểu tử này cũng thật là mưu tính sâu xa. Mọi chuyện còn chưa ra đâu vào với đâu, hắn ngươc lai tôt rồi, trước tiên tìm bùa hộ mệnh cho mình rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận