Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 765: Lễ vật dọa người

.Dư luận bỗng nhiên chuyển biến, đừng nói là đám người Bùi Thanh Phong, ngay cả đám người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
.Bởi vì hầu như tất cả đại nho đều rõ ràng tỏ vẻ ủng hộ lý luận của Hàn Nghệ, hiện tượng này có thể nói là chưa bao giờ có, phải biết rằng những đại nho này tự cho mình có vị trí cao, bọn họ không bao giờ cho Hàn Nghê, một thương nhân có xuất thân nông dân vào mắt, càng không nói đến ủng hộ.
.Đến tột cùng Hàn Nghệ đã dùng đến ma pháp gì để giành được sự ủng hộ của những đại nho này, mỗi người đều muốn biết, nhưng không có dấu vết nào, hết thảy đều được bảo hộ vô cùng nghiêm mật.
.Dù sao những đại nho này cũng không phải hạng ngu xuẩn, không thể nói chúng ta làm như vậy chính là nhằm vào phía Phật Giáo và Đạo Giáo, nói như vậy, vậy thì Phật Đạo hai giáo chắc chắn sẽ liên thủ lại đối phó với Nho giáo.
.Tuy nhiên, mặc dù có được sự ủng hộ của bọn họ, nhưng Hàn Nghệ cũng không nóng lòng mong thành công, vẫn phải đi từ từ, chủ yếu vẫn phải dựa vào sự truyền bá và sức ảnh hưởng của kịch, từ từ khiến đám nho sinh cảm thấy hứng thú với khoa học, hắn vẫn luôn nhớ tư tưởng chiến lược "tin vào đạo lý thời trước" của mình.
.Nhưng "tin vào đạo lý thời trước" chỉ là một sự ủng hộ mạnh mẽ trong kế hoạch của Hàn Nghệ, mặt khác còn có một điểm, chính là phát triển thương mại kinh tế.
.Ở điểm này, Nguyên gia vô cùng quan trọng với Hàn Nghệ.
.Từ sau khi đại hội giao lưu thương mại, động tĩnh của Phượng Phi Lâu trên phương diện thương mại rất nhỏ, chủ yếu là vì hợp tác với Nguyên gia vẫn chưa đàm phán xong, cho nên tất cả đều không thể triển khai.
.Sau mấy ngày Hàn Nghệ tăng cường tập luyện vở "Thiếu niên Khổng Tử 2" trong Phượng Phi Lâu, cuối cùng cũng sắp xếp xong, sau đó nói với đám người Tang Mộc, Lưu Nga rằng hắn muốn tới Nguyên gia nói chuyện hợp tác, phỏng chừng phải mất vài ngày.
.Kì thật là bởi vì hôn sự giữa hắn và Nguyên Mẫu Đơn sắp tới gần, hắn không thể tới ngày hôn lễ mới đi, để bày tỏ sự tôn trọng của mình, nên hắn đi trước mấy ngày, thuận tiện nói chuyện hợp tác và thúc tiến kế hoạch nam tiến với của hắn Nguyên Mẫn Đơn.
.Nguyên gia bảo!
.- Xem như ta để tiểu tử ngươi chờ đợi rồi.
.Nhưng, khi Hàn Nghệ đến nhà Nguyên gia, người nghênh đón hắn không phải là Nguyên Mẫu Đơn, mà là người làm hắn vô cùng đau đớn, Nguyên Ưng.
.Hàn Nghệ làm như không nghe thấy, chắp tay nói: - Nguyên bảo chủ tự mình ra đón tiếp, Hàn Nghệ thật sự là thụ sủng nhược kinh.
.Một tay Nguyên Ưng khoác lên tay hắn, cười ha ha nói: - Tiểu tử ngươi nếu không tới, ta định đích thân tới cửa mời ngươi.
.May mà đã đến rồi! Hàn Nghệ âm thầm vui mừng, ngoài miệng lại nói: - Nguyên bảo chủ sao lại nói vậy, Hàn Nghệ ta dù không hiểu chuyện, cũng không thể để Nguyên bảo chủ đi mời được.
.Nguyên Ưng vỗ bả vai hắn, ha ha nói: - Ngươi hiểu là tốt rồi.
.Hàn Nghệ âm thầm giãy khỏi tay Nguyên Ưng, phất tay với tôi tớ sau mình.
.Những hạ nhân này giao hai xe lễ vật cho người bên cạnh Nguyên Ưng.
.Hàn Nghệ nói với Nguyên Ưng: - Một chút lòng thành nhỏ, tỏ lòng kính trọng, mong Nguyên bảo chủ vui lòng nhận cho.
.Nguyên Ưng thoáng nhìn, cười xấu xa nói: - Chẳng lẽ là sính lễ?
.Con mẹ nó! Đưa trực tiếp như vậy không phải là sính lễ, chẳng lẽ là tang lễ à! Hàn Nghệ gật đầu, mặc dù là giả dối, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải chu đáo, đây là điều mà khi Hàn Nghệ tới Đường triều hiểu ra, cổ nhân vô cùng coi trọng lễ nghĩa, nhưng Nguyên gia cũng không quá coi trọng những điều này.
.- Ngươi đã có tâm tư này, ta cũng an tâm.
.Nguyên Ưng cười ha ha, hiển nhiên vô cùng vui vẻ.
.Sau đó Hàn Nghệ để những hạ nhân quay về.
.Đợi cho hạ nhân đi rồi, Hàn Nghệ mới hỏi: - Mẫu Đơn giờ đang ở nhà sao?
.Nguyên Ưng híp mắt cười, nói: - Sao thế? Nhanh như vậy đã muốn gặp tân nương của ngươi rồi?
.Hàn Nghệ cười ha ha vài tiếng, trong lòng lại nghĩ, ta rõ ràng là muốn mượn Nguyên Mẫu Đơn để thoát khỏi ngươi, ngươi cũng không nhìn ra sao?
.Nguyên Ưng ai một tiếng, nói:
.- Tiểu muội đã là thê tử của ngươi rồi, ngươi việc gì phải suốt rột một hai ngày, nhịn một chút, đến hôm hôn lễ, ngươi đương nhiên sẽ gặp được.
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Còn phải đợi đến ngày thành hôn sao? Hắn đến trước mấy ngày, chính là muốn nói chuyện hợp tác chi tiết với Nguyên Mẫu Đơn.
.- Đương nhiên, đây chính là quy củ, không thể phá hư được!
.Nguyên Ưng nói xong bàn tay lại khoác lên vai Hàn Nghệ, cười nói: - Lễ vật ta tặng ngươi thành thân đã chuẩn bị xong, đi đi đi, ta dẫn ngươi đi nhìn.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Không cần phải gấp gáp như vậy đâu!
.Hắn chưa bao giờ thấy người tặng quà gấp gáp như vậy, hơn nữa hắn có phần sợ hãi hơn là vui mừng với lễ vật của Nguyên Ưng, dù sao tên này cũng là một người điên.
.Nguyên Ưng nói: - Cũng không có cách nào, lễ vật này không tiện đưa ngày ấy, nên nhất định phải đưa trước.
.Biết ngay là như vậy mà! Hàn Nghệ càng sợ hơn, nhưng không có cách nào, hắn thân cô thế cô ở Nguyên gia, chỉ có thể để mặc cho Nguyên bảo chủ sai phái, chỉ có thể đi đông chứ không được đi tây.
.Nguyên Ưng đưa Hàn Nghệ vào trong viên lớn nhất, vừa mới vào cửa, bỗng nghe thấy tiếng gào rú "Grừm"
.Hàn Nghệ giật mình sợ hãi, định thần lại nhìn, thấy một con sư tử đực lông đen đang mạnh mẽ xé rách một con hươu đực, móng vuốt đặt trên đầu con hưu đực, ngẩng đầu gào rú, vô cùng kiêu ngạo, cũng vô cùng đẫm máu.
.Hàn Nghệ hít vào một hơi khí lạnh, sợ hãi vội vã lắc đầu nói: - Nguyên bảo chủ, hậu lễ này của ngươi thật sự quá dầy rồi, ta không chịu nổi. Đưa con này về nhà thật sự là tìm cái chết.
.Nguyên Ưng kinh ngạc nói: - Ngươi làm sao mà biết?
.Hàn Nghệ chỉ vào con sư tử đực kia, nói: - Ta nhìn mắt để nhìn!
.Nguyên Ưng nhìn con sư tử đực kia, lại nhìn Hàn Nghệ, nói: - Tiểu tử ngươi thật sự là giảo hoạt, không ngờ lại muốn dụ dỗ ta tặng bảo bối này cho ngươi, ngươi mơ đi, bảo bối này dù là ai ta cũng không cho. Khi nói chuyện, ông ta rung đùi đắc ý.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Chẳng lẽ không đúng?
.- Đương nhiên không phải. Nguyên Ưng lập tức nói.
.- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
.Hàn Nghệ thở dài một hơi, lại hiếu kỳ nói: - Vậy không biết Nguyên bảo chủ muốn đưa ta vật gì?
.- Ngươi cứ chờ đi.
.Nguyên Ưng vỗ tay, nói: - Xuất hiện đi!
.Chỉ thấy một người đi ra từ căn phòng nhỏ cuối hành lang, người đó tầm ba bốn mươi tuổi, diện mạo gầy gò, dáng người dong dỏng, có một chòm râu dê, trong tay cầm một thanh trường kiếm, trên cổ có một vết kiếm nhìn rất đáng sợ, nhưng khí chất dung mạo lại giống thư sinh, có điều ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt lãnh đạm lại giống như võ sĩ
.Hàn Nghệ nhìn người này, có phần không kịp phản ứng, nói với Nguyên Ưng: - Nguyên bảo chủ, đây đây là ý gì?
.Nguyên Ưng không đáp mà hỏi ngược lại: - Ngươi không biết người này?
.Ta biết ông ta sao? Hàn Nghệ tự mình nhìn, vẫn cảm thấy cực kì xa lạ, lắc đầu nói: - Không biết.
.Nguyên Ưng nói: - Nhưng ông ta đã từng giết ngươi đấy.
.- Từng giết ta?
.Hàn Nghệ cả kinh nói, lời giới thiệu này hắn thật sự chưa từng nghe thấy.
.Người đàn ông kia bỗng nhiên lên tiếng nói: - Tại hạ là Liễu Như Phong.
.- Liễu Như Phong?
.Hàn Nghệ ngẩn người, giọng nói này hình như đã từng nghe qua, chợt phản ứng lại, ngạc nhiên kêu lên: - Thích khách đệ nhất thiên hạ Liễu Như Phong?
.Người đàn ông kia liếc Nguyên Ưng một cái, mí mắt hơi cụp xuống:
.- Tại hạ chỉ là một kẻ tù tội.
.- Ai da, Tiểu Phong, ngươi cũng chỉ là một người bị oan, ai đã biến ngươi thành kẻ tù tội rồi.
.Nguyên Ưng xua tay, sửa lại lời Liễu Như Phong nói, lại nói với Hàn Nghệ: - Đây chính là lễ vật ta đưa ngươi, hài lòng không?
.Con mịe nó! Nói đùa gì vậy! Hàn Nghệ cảm thấy bản thân sắp bị Nguyên Ưng làm cho điên rồi, hắn đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng hiện giờ vẫn bị thất thố, vội vàng kéo Nguyên Ưng sang một bên, nói nhỏ: - Nguyên bảo chủ, ngươi có biết trước kia gã ta từng ám sát ta không?
.Nguyên Ưng vân đạm phong khinh nói:
.- Chuyện này ta đương nhiên biết, nhưng ngươi yên tâm, sát thủ này ta đã giải quyết xong, chỉ còn lại mỗi gã ta, ta thấy gã ta vẫn còn tác dụng, nên không giết gã.
.Đều đã giải quyết xong? Hàn Nghệ bỗng giật mình, càng buồn bực nói: - Một khi đã như vậy, vậy ngươi còn muốn tặng cho ta, đây không phải là ngươi hại ta sao?
.Nguyên Ưng tức giận nói: - Lá gan ngươi nhỏ như vậy, hiện giờ sắp là chồng của muộ muội ta, ta sẽ hại ngươi sao?
.Điều này cũng đúng. Hàn Nghệ khó hiểu nói: - Nhưng ta hoàn toàn không nhìn ra ngươi đang giúp ta!
.Nguyên Ưng nói: - Gã ta với ngươi không thù không oán, muốn giết ngươi chẳng qua là nghe theo lời của ông chủ trước kia, lát nữa ngươi chính là ông chủ của gã ta, gã ta sao lại muốn giết ngươi.
.- Không bàn nữa! Không bàn nữa!
.Hàn Nghệ liên tục xua tay, nói: - Lễ vật này ta không nhận, ngươi cứ đưa mấy trăm lượng vàng cho ta là được. Lẽ vật này con mẹ nó quá nguy hiểm rồi.
.- Sao ngươi lại thô bỉ như vậy! Nguyên Ưng khinh bỉ liếc Hàn Nghệ một cái, lại nói:
.- Ta tặng gã ta cho ngươi cũng có nguyên nhân đấy!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nguyên nhân gì?
.Nguyên Ưng hừ một tiếng, nói: - Ngươi suy nghĩ một chút xem, lúc trước tại sao ngươi gặp nguy hiểm như vậy, thiếu chút nữa thì toi mạng, cũng là bởi vì bên cạnh ngươi không có đủ người giúp đỡ sao? Ta biết thân thủ của tên nhóc Tiểu Dã không tệ, nhưng tuổi còn nhỏ như vậy, khó tránh khỏi có lúc lực bất tòng tâm, nhiều người bảo vệ ngươi, ta cũng an tâm hơn. Không chỉ thế, ngộ nhỡ ngươi muốn giết ai cũng không thể tự mình đi.
.Hàn Nghệ thấy những lời này là lạ, nói: - Ta là một người lương thiện như vậy, làm sao có thể đi giết ngươi.
.Nguyên Ưng khinh bỉ liếc Hàn Nghệ một cái, rồi mới nói: - Ta biết ngươi là một người thiện lương, nhưng người trong triều đình thân bất do kỷ, hiện giờ ngươi có thể không cần, nhưng không có nghĩa là tương lai không cần, thế lực của ngươi càng ngày càng lớn, kẻ thù của ngươi sẽ càng nhiều hơn, ngươi không giết bọn chúng, bọn chúng sẽ tới giết ngươi, đây không phải là làm ta lo lắng sao? Bên cạnh ngươi luôn cần một cao thủ.
.Ông ta nói cũng có lý, Hàn Nghệ hơi hơi trầm ngâm, nói: - Cho dù như thế, gã ta cũng không phải là người thích hợp, ta và gã ta không quen, hơn nữa gã ta còn từng ám sát ta, ta dựa vào gì mà tin tưởng gã.
.Nguyên Ưng nói: - Đây là chính là nguyên nhân ta để gã ta sống, người này là một tên ngốc, không không không, là một quân tử, trong đám thích khách có một không hai đấy, một khi gã ta đã hứa hẹn, gã ta sẽ không làm trái lời hứa, tin ta đi, gã ta tuyệt đối đáng để tin tưởng.
.Hàn Nghệ hừ nói: - Ngươi lừa ai đấy, gã vốn được thuê để ám sát ta, sao hiện giờ lại không ám sát nữa, quân tử nào, rõ ràng là tiểu nhân!
.Nguyên Ưng nói: - Ngươi nói không sai, nhưng trong chuyện này là có nguyên nhân, nói đơn giản, Liễu Như Phong trước đây ám sát ngươi đã bị ta giết, hiện giờ Liễu Như Phong này trên lưng đeo một lời hứa, hơn nữa, ông chủ gã cũng đã rút lệnh ám sát ngươi.
.- Ngươi nói cái quái mơ hồ gì vậy! Hàn Nghệ hoang mang nói.
.Nguyên Ưng không nhịn được nói: - Ngươi không tin cũng được, dù sao ta cũng muốn tốt cho ngươi, nếu ngươi không chịu, ta cũng không nói nữa.
.Hàn Nghệ nhíu nhíu mày, nghĩ thầm rằng, ông ta quả thật nói không sai, hiện tại bên người hắn thật sự thiếu một người như vậy, Tiểu Dã tuy rằng rất lợi hại, nhưng hắn coi cậu như đệ đệ mình, có một số việc không tiện để cậu làm, Trần Thạc Chân mặc dù là hộ vệ của hắn, nhưng vẫn là người của Võ Mị Nương, không đáng tin lắm, nếu gã ta thật sự đủ trung thành với hắn, vậy thì cũng không tệ lắm.
.Hắn lại kìm lòng không đặng liếc nhìn Nguyên Ưng, thầm nghĩ, tên điên này tuy điên điên khùng khùng, nhưng ông ta chắc chắn sẽ không hại hắn. Sau khi cân nhắc một lúc, hắn nói: - Nghe nói hiện giờ gã ta sẽ trung thành với ta?
.Nguyên Ưng gật gật đầu.
.- Vậy ta có thể thử dùng gã ta không.
.- Đương nhiên có thể
.- Vậy được! À, ngươi đừng tới đây, miễn cho ta có cảm giác cáo mượn oai hùm, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
.- Được, được, được.
.Nguyên Ưng cảm thấy Hàn Nghệ quá dông dài rồi.
.Hàn Nghệ xoay người đi đến bên người Liễu Như Phong, thấp giọng nói: - Làm thịt Nguyên Ưng cho ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận