Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 908.1: Phong phạm chủ mẫu

.Vào sớm mùa đông, cho dù ông trời nảy lòng từ bi, khó được lộ mặt một hồi, nhưng ánh mặt trời cũng bị gió lạnh thổi mất, làm cho người ta khó mà cảm thấy ấm áp, tuy vậy so với bầu trời khói mù kia, thì dân chúng Trường An đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.
.Chuyện này có chút cùng loại với chế độ khoa cử, nguyên bản chế độ khoa cử là vì muốn công bằng, nhưng đã qua hơn một trăm năm, mới trải qua cải cách trọng đại như này, kỳ thật chỉ là làm chuyện vốn nên làm, nhưng dân chúng vẫn cảm thấy mừng như điên.
.Hôm nay chính là ngày thành lập ngân sách hội từ thiện giáo dục Võ Hoàng hậu và Kim Hành.
.Mọi người đã đau khổ chờ đợi ngày này ba ngày rồi, rốt cục bọn họ cũng chờ tới, rất nhiều người từ sáng sớm đã chạy đến ngõ Bắc, kỳ thật trong số bọn họ có rất nhiều người không có biện pháp đi vào, bởi vì muốn vào bàn, thì hoặc là nhân sĩ quyên tiền, hoặc chính là khách quý Hàn Nghệ mời, dù sao diện tích của Phượng Phi Lâu cũng chỉ có vậy thôi.
.Nhưng chỗ vui chơi ở Trường An thật sự quá ít, tất cả mọi người đều biết nơi này sẽ rất náo nhiệt, vì thế bèn chạy tới nơi này, giờ mới là sáng sớm tinh mơ, mà ngõ Bắc đã chật ních đầu người, nhưng người ở ngõ Bắc đều đã quen với trường hợp này rồi, vẫn làm việc đâu vào đấy.
.- Hàn Nghệ, bên ngoài đã tới rất nhiều người, ngươi có ra gặp bọn họ không? Bọn người Tiền Đại Phương vẫn luôn hỏi về ngươi đấy.
.Lưu Nga hỏi Hàn Nghệ còn đang ngáp ngủ.
.- Không gặp! Không gặp!
.Hàn Nghệ quyết đoán cự tuyệt.
.Mộng Nhi nói:
.- Nhưng lúc trước ngươi vẫn luôn gặp bọn họ a.
.Cố Khuynh Thành cười khẽ nói: - Hiện giờ đông chủ của chúng ta không giống ngày xưa nữa rồi, sao có thể nói gặp là gặp được.
.- Khuynh Thành, cô bớt ở đây nói móc ta đi.
.Hàn Nghệ cười một tiếng nói: - Trước kia làm việc mua bán, có thể lừa gạt được, không không không, ý của ta là giao lưu mua bán, thì không sao hết, nhưng hôm nay nếu như ta đi ra ngoài cửa, khẳng định tất cả đều hỏi về chuyện khoa cử, đây chính là chuyện về chính trị, mà chuyện về chính trị, thì nói nhiều sai càng nhiều. Nói xong hắn lướt mắt nhìn qua, nói: - Các ngươi tốt nhất nhớ kỹ, chuyện phong hoa tuyết nguyệt, các ngươi có thể tận tình tiếp chuyện, nhưng nhất định không được nói bất luận chuyện gì về chính trị!
.Lưu Nga lập tức nói: - Hàn Nghệ nói lời này rất đúng, chuyện --- chuyện trong triều, các ngươi phải nhớ không được nói lung tung, nếu gây ra chuyện gì không tốt thì có thể phải rơi đầu đấy.
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn: - Ta suýt thì quên các cô đều do Lưu tỷ dạy dỗ, lời mới vừa rồi ta nói thành ra có chút dư thừa, các cô hãy quên đi.
.Chúng nữ nhân lập tức bật cười khanh khách.
.- Hàn đại ca, Hàn đại ca!
.Nghe được một tiếng gọi, chỉ thấy Hùng Đệ bưng một cái khay nhỏ đi đến, vội vàng đi đến trước mặt Hàn Nghệ, nói: - Hàn đại ca, đây là trà ta pha riêng giúp huynh, lát nữa huynh nhất định sẽ phải nói nhiều lời, hiện tại uống trà nhiều chút, mới tốt cho cổ họng của huynh.
.Hàn Nghệ cảm động rơi nước mắt, nói với mọi người: - Có thấy Tiểu Mập người ta không, tri kỷ thế nha, không giống như các cô, mới sớm tinh mơ đã ngồi đây ăn, ta chỉ hỏi các cô một câu thôi, có thấy xấu hổ hay không. Nói xong, hắn bưng trà lên, nói: - Tiểu Mập, cảm ơn đệ nha.
.- Không cần! Không cần!
.Hùng Đệ cười liên tục lắc đầu.
.Cố Khuynh Thành chuyển tròng mắt nói: - Tiểu Mập, ta muốn bái ngươi làm thầy, ngươi dạy ta lấy lòng Hàn Nghệ như thế nào, có được không?
.- Phốc!
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ bị nghẹn đến nửa chết nửa sống, cực kỳ tức giận nhìn Cố Khuynh Thành.
.Hùng Đệ ngẩn ngơ nói:
.- Ta đâu có lấy lòng Hàn đại ca đâu.
.Nhưng mà mọi người đã cười thành một đoàn.
.Đột nhiên, tiếng cười im bặt lại, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn ra phía ngoài cửa.
.Chỉ thấy một đại mỹ nữ đi từ bên ngoài vào, khí thế cường đại đập vào mặt, không phải Tiêu Vô Y thì là ai.
.Đây chính là lần đầu tiên từ sau khi công bố quan hệ, Tiêu Vô Y đi vào Phượng Phi Lâu, trước kia nàng vẫn luôn dừng bước ở Nữ Nhân Phường, còn chưa đi tới Phượng Phi Lâu, kỳ thật trong lòng nàng cũng có chút không yên lòng, hơn nữa, dù nói ngõ Bắc đã trở thành dấu hiệu của Bình Khang Lý, nhưng dù sao ngay bên cạnh chính là ngõ Trung và ngõ Nam, Tiêu gia lại là danh môn vọng tộc, vẫn là có chỗ cố kỵ, không muốn cho Tiêu Vô Y vào ở trong ngõ Bắc.
.Đối với Mộng Nhi các nàng cũng là như thế, trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người.
.- Đại tỷ tỷ.
.Chỉ có Hùng Đệ không nghĩ nhiều, thấy Tiêu Vô Y đến đây, bèn vội vàng nghênh đón.
.- Dân nữ bái kiến Vân Thành Quận Chúa.
.Một tiếng hô này, khiến cho Mộng Nhi các nàng kịp phản ứng, vội vàng hành lễ với Tiêu Vô Y, duy chỉ có Cố Khuynh Thành có chút không tình nguyện, chỉ hơi hơi cong đầu gối, lại vẫn chưa mở miệng.
.- Ôi! Các ngươi gọi kiểu gì đấy, hẳn nên gọi là phu nhân.
.Lưu Nga biết rõ cấp bậc lễ nghĩa dậm chân, sửa lại cách gọi của các nàng.
.Mộng Nhi các nàng hoàn toàn tỉnh ngộ, đích xác, xuất giá tòng phu, hẳn nên gọi nàng là Hàn phu nhân, nhưng lúc đang muốn thi lễ thêm, thì Tiêu Vô Y đột nhiên nói: - Miễn đi! Các ngươi cũng đâu có gọi tôn xưng của Hàn Nghệ, vậy cứ gọi là Vô Y tỷ là được.
.- Vâng!
.Mộng Nhi các nàng cùng đáp.
.Tiêu Vô Y đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ có Hàn Nghệ cùng Tiểu Mập là nam, mà Tiểu Mập hồn nhiên có thể không nhắc đến, vậy thì chỉ có một người nam nhân là Hàn Nghệ thôi, tên nhãi này thật đúng là phong lưu khoái hoạt, mới sáng sớm tinh mơ đã đứng ngay đây câu tam đáp tứ rồi.
.Hàn Nghệ vừa thấy thần sắc của Tiêu Vô Y, trong lòng cũng rõ ràng, thầm mắng, bọn người Tang Mộc, Thẩm Tiếu khốn kiếp này, lúc nên xuất hiện thì lại không xuất hiện.
.Tiêu Vô Y ho nhẹ một tiếng, nói: - Sau này nếu có người ức hiếp các ngươi, cứ việc đến nói cho ta biết, ta nhất định sẽ làm chủ cho các ngươi.
.Phong phạm chủ mẫu hiển thị rõ không thể nghi ngờ.
.Mộng Nhi các nàng cũng ngơ ngác nhìn nhau, xem ra Phượng Phi Lâu muốn biến thiên rồi.
.Hàn Nghệ đổ mồ hôi lạnh, nữ nhân này có ý tứ gì a, lần đầu tiên lộ diện, đã không thèm nể mặt ta, sau này ta còn dẫn dắt tiểu đệ thế nào a!
.Cố Khuynh Thành đột nhiên nói: - Không dám để cho Vân Thành Quận Chúa lo lắng, đông chủ của chúng ta tự nhiên sẽ bảo vệ chúng ta mà.
.Nàng cố tình không gọi là Vô Y tỷ.
.Kuynh Thành nha, cô muốn đổi chỗ làm việc đi, cô muốn đổi chỗ làm thì cứ nói với ta, cần gì như thế! Hàn Nghệ xoa xoa cái trán.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Cố Khuynh Thành, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, không phải chàng đã nói ở Phượng Phi Lâu của chàng tôn trọng tự do, công bằng, bình đẳng sao, nhưng sao vị Cố nương tử này còn dùng giọng điệu tôi tớ vậy.
.Trước kia Tiêu Vô Y cũng là lòng dạ ngay thẳng, nói chuyện cũng thế, nhưng từ khi gặp Hàn Nghệ, thì công phu mồm mép cũng rất lợi hại.
.Cố Khuynh Thành tức giận đến hai mắt trợn tròn, nhưng vẫn chưa phản bác, mà là nhìn Hàn Nghệ, dù sao những lời này Tiêu Vô Y là hỏi Hàn Nghệ.
.Cô nhìn ta làm gì, không có việc gì cô đi ra chọc nàng ấy, tốt xấu gì người ta đến lần đầu tiên, không phải là cô cố tình tìm phiền toái sao. Hàn Nghệ gãi đầu, liên tục nháy mắt với Lưu Nga.
.Lưu Nga vội giải vây nói: - Quận chúa --- phu nhân có điều không biết, là do Khuynh Thành tới muộn.
.Thật đúng là muộn! Hàn Nghệ nghe vậy suýt thì cười ra tiếng.
.- Cái này khó trách!
.Tiêu Vô Y nhẹ nhàng cười, đi lên trước ngồi bên cạnh Hàn Nghệ, nghiễm nhiên thể hiện ra khí thế chủ mẫu.
.Cố Khuynh Thành tức giận không được, đột nhiên đứng dậy, nhìn Hàn Nghệ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không mắc mưu, vừa nhìn, kiểu gì cũng nhìn ra chút gì đấy, hắn nghĩ thầm rằng, là do cô trêu chọc nàng ấy trước, cô nhìn bọn Mộng Nhi ngoan thế kia nha. Cố Khuynh Thành thấy Hàn Nghệ vẫn còn cúi đầu, bèn hừ một tiếng, nói: - Thân thể ta có chút không thoải mái, đi về trước. Nói xong thì lập tức đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận